Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất lực , thêm chút mực tất cả dồn nén thành câu từ để viết ra . Sống thực , bằng nghị lực đập nát con tim đầy oán hận đã giết con bao ngày qua sống thực vật , cho tới hôm nay đầu óc lại tất bật . Rũ bỏ con nghiện nằm trong con người con , trở về cuộc sống hiện thực đầy chật vật . Vì khi từ nhỏ con đã không còn xa lạ với tiếng cãi vã từ trong phòng của ba mẹ , biết bản thân mình cần gì , chỉ muốn nghe thấy những lời nói nhỏ nhẹ . Tự thương số phận mình khi trời đã định , khác biệt là thứ duy nhất đang tồn tại . Thương căn phòng từng gắn bó những kỉ niệm , cảm giác ngày trước là những gì còn lại , hơi ấm bên trong thì vẫn còn đâu đó , kể cả ngoài trời rơi rớt những hạt mưa .

Ngày nào cũng thế cứ 8 giờ tối lại có cuộc gọi , chỉ vài câu hỏi , suốt 2 năm qua con cũng thuộc rồi , cũng có nhiều lần con sợ chẳng giám bắt máy . Những câu hỏi tưởng chừng thuộc lời lại khiến tim đau nên vội tắt máy , phố thị này quá chật chội , đôi lúc con chẳng thể thở nổi một thằng hậu đậu như con chắc mẹ cũng biết kết quả khi cố gỡ rối , những câu chuyện riêng nói ra cũng chỉ tổn lời . Ngày mai vẫn cứ tiếp tục , mọi chuyện bây giờ ổn rồi , thời gian cứ trôi như dòng chảy , thằng bé ngày nào bây giờ thành đàn ông , mọi chuyện xung quanh dần tệ hơn nhưng để than vãn bây giờ thì càng không , 1995 , thanh xuân con đặt cược .  Cuộc đời giống như ván mạt chược , con đã biết sẽ dễ dàng khi nói vì 2 lần bỏ học là những gì đạt được , có hằng trăm cách tốt hơn là cứ đứng đấy , như trong temporun , con biết kết thúc cuộc đời này là khi ta ngừng chạy , con cảm thấy hơi thở mình đuối hơi , con cảm thấy đôi chân mệt rã rời , nhưng hãy cứ chạy đến khi nào - kiệt sức , chạy qua những sợ hãi đừng lo đã ổn rồi .

Mọi chuyện tại sao chẳng thể đổi thay , mượn thêm say ôi chuyện đời này một giây , thở dài liệu ai cứu vớt con đây . Con biểt mình chẳng hề ổn thằng nhóc vẫn đang cố học cách lớn , dù cố động viên rằng mình vẫn ổn , tại sao mọi thứ chẳng thay đổi chẳng có phút giây nào khấm khá hơn , cảm giác đang dần bị ăn mòn ,  thứ mất nhanh nhất chính là sự háo hức . Con sợ người , sợ cả sự quên lãng nhưng con sợ nhất là tiếng chuông báo thức , những câu chuyện buồn dù con có muốn nói , nhưng chẳng một ai muốn nghe con kể cả . Dù cố thay đổi hướng đi hàng vạn lần , nhưng giống xuất phát đích đến luôn là nhà . Con biết bản thân mình thật hèn nhát , nơi trốn an toàn luôn là nhà , dù cố cách này hay là cách khác con chỉ giải toả được bằng cách viết lên đây . Mọi chuyển rồi sẽ ổn thôi .

- Ba mẹ vẫn còn khỏe , cái ốc cao lên , chứ không phải nó gầy đi đâu , mèo vẫn say xưa với cái bể cá ở trong phòng , con yêu mọi người , câu nói để trong lòng .

Xuân thủy - Cầu Giấy - Hà Nội , 01 - 01 - 2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net