Rảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là một ngày mở mắt ra , đã quá cữ sáng mà không phải dậy vội . Tiếp tục cho mình được cái quyền ôm gối và nằm lì trên giường thêm chút , ngày nghỉ mà, người ta thường vui vẻ đón chào ngày nghỉ như thế . Những bản nhạc hôm qua lại được mở lên , cho hôm nay , có vẻ như chúng ta vẫn luôn mong mỏi sẽ có gì đó mới từ những thói quen hằng ngày , để có động lực mà dứt khoát thôi không làm điều đó nữa , hoặc vẫn duy trì , với một lý do mới , niềm hứng khởi mới . " Dạo này Hà Đông chật nhiều người quá, nên nóng hơn hồi trước " nhận định đó được nói ra không với dụng ý là xe cộ , là sinh hoạt , là nhiệt lượng toả ra , dường như có thể dễ dàng cảm thấy tính tình của con người bây giờ mới chính là nguyên nhân khiến bầu không khí bao quanh họ nóng lên , sự mâu thuẫn , nóng giận , không biết từ bao giờ đã trở thành một con thú mang tên " bản chất " , sẵn sàng nhảy xổ ra từ ngóc ngách tâm hồn người ta . Và rồi nghịch lý thay , chúng ta nóng nhưng giết nhau như loài máu lạnh . Đấy , ngày nghỉ thì hay nghĩ vẩn vơ như thế.

Giá mà có gì đó bật loé lên như đèn dây tóc , để khỏi phải thở dài thườn thượt chờ đợi trong những ngày dài, sau khi đã trót lỡ dùng hết 3 giờ đồng hồ nhớ về nó nhưng sao vẫn trống trải quá . " Nó đang làm gì đấy ? Sao không dành ít thời gian cho tôi ? " Câu hỏi này không biết từ bao giờ lại trở thành tu từ dùng để nói trống không vào trong tường , để nghe tiếng mình vọng lại , để tự huyễn hoặc ràng ít nhất với một người cơ bản , chúng ta đã có hai mặt - hai nhân cách , để mà chơi đùa với nhau rồi . " không một ai có trách nhiệm phảj dành thời gian cho một người . Yếu ớt quá thì nên ghi câu này ra nơi nào dễ thấy để tự nhắc nhở mình .

Thế giới này , thứ mình cần khi đã tiện nghi đầy đủ , có thực là một ai đó hay không ? 

   1 - 2 - 2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net