Với

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nó từng nói rằng " Anh đó " là tất cả .

Nhưng sẽ không bao giờ về bên họ bởi đã quá nhiều lần chắp vá . Đêm dài phố vắng mưa bay bay , cầm tách trà nóng mắt cay cay . Thời gian đi qua , nó kệ cảm xúc để hòa nỗi buồn vào mây bay . Mắt nó xa xăm nhìn ánh điện đường , nó nói nỗi buồn là chuyện thường . Sẽ chẳng còn vương dù cho đó là người đầu tiên nó đã nguyện thương . Rồi thật ngỡ ngàng không thể hình dung vì tôi luôn tin vào điều đó . Nhưng theo sắp đặt thì bồ công anh sẽ vẫn cuốn bay theo chiều gió .

Tôi luôn tự đặt câu hỏi trong tim mình . Là tại vì sao mọi thứ về nó , vẫn luôn còn in hình . Nhưng nó thì khác , khi mà tôi thấy nó đã có người mới . Đó là 1 ngày , tôi gặp nó , hai đứa cùng cảnh ngộ . Nó cũng đau buồn vì cuộc tình trước chưa quên hình ảnh họ . Rồi ta vô tình trở thành người bạn với nhau những tâm sự khi chiều về . Để rồi không biết là từ khi nào nhớ nó chả biết vì điều gì . Hết tất cả mọi thứ ngày ấy diễn ra đều như 1 giấc mơ . Nó vô tình quên hay chưa 1 lần nó từng nhớ . Tôi đã cố gắng hết rất nhiều rồi để cuối cùng nhận lại là sự thờ ơ nó biết mà . Từng nghĩ sẽ cùng bên nhau sau bao nhiêu thăng trầm tôi biết là chưa đủ . Thì liệu bao giờ, khi sau mọi thứ thì nó lại bên người xưa cũ . Chưa khi nào tôi là chính thức . Nó luôn mong chờ họ trở về . Rằng ngày hôm nay thấy nó hạnh phúc , thì sao tôi thấy trống vắng như chẳng ai gần kề .

Nó !
Nếu như người đó là tất cả còn tôi chỉ là người bạn đi quen nó đến trải lòng khi vấp ngã . Thì mọi thứ đó cũng là vì tôi tự mình phải lòng tự mình đơn phương  . Tự bản thân tôi ngộ nhận . Nhưng mà tại sao chưa từng khi nào nó hiểu hay là do 2 ta vô phận . Hà Đông chiều nay sao ảm đạm . . . xa xăm cuối trời chỉ còn một người tản mạn cùng nỗi nhớ , liệu có ai muốn niềm tin mình dần chai sạm đâu . Tôi cũng không muốn dù chỉ 1 lần 2 ta là bạn nhau . Tôi nhớ mọi thứ ngày hôm qua . Nó từng cười tươi và nói với tôi , nó đang rất vui khi nó cùng với người đó đã quay lại . Tôi chỉ có thể mỉm cười chúc  nó hạnh phúc khi nó đang kề bên vai ai . Tôi xin lỗi nó vì tôi là 1 người bạn thật ích kỉ .

Nhưng sau tất cả tôi cần thời gian để lòng này thích nghi . Tôi cần giải thoát cho chính mình , một ngày nào đó khi họ rời xa , tôi hi vọng người nó muốn đến trải lòng không phải là tôi nữa , tôi không thể làm chủ được tình cảm của mình . Thời gian đi qua rồi , dù kiên nhẫn cỡ nào rồi cũng sẽ cần phải buông lơi , 2 năm vừa qua tôi đã chờ đợi trong vô vọng . Tôi đã chứng kiến nó đau nhiều lần khi họ quay lại rồi lại bỏ nó đi . Có thể với nó , tôi là 1 người bạn bình thường . Nhưng tôi xin lỗi, với tôi , nó không phải là bạn.
Tôi đi.
Chỉ riêng mình là đánh mất . Giờ tháng mấy rồi , sao lúc này còn trắng giấc và sương rơi từ ô cửa , nửa hồn mình còn không ? ? ?

11 - 1 - 2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net