Chương 9: JQ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sunshine?!" Cô sợ hãi than nói, cực kì hưng phấn vẫy vẫy tay chỉ vào vị trí sau lưng: "Ngồi đây đi, Raito!"

Raito cười cười, cũng không khách khí ngồi xuống.

Uru và Usui thỉnh thoảng đảo mắt nhìn qua, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

.
.
.

"Ne, Raito, cậu tới đây từ khi nào vậy?"

Đến giờ giải lao Momo cất gọn sách trên bàn lại, quay đầu hiếu kì nhìn hắn. Raito cười khẽ, đáp lời:

"Tớ mới chuyển qua đây thôi, nhà trọ xxoo."

"Wao!" Momo hưng phấn nhảy dựng lên: "Chúng ta là hàng xóm! Uru cũng ở đó đó!"

"He, thật trùng hợp!" Raito kinh ngạc nói, kì thật nội tâm là cười lạnh không ngớt.

Cùng tình địch ở chung không phải là rất có lợi sao?

Ở đằng xa, Uru cũng cười, vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.

Hắn cũng nghĩ tới ở cùng tình địch sẽ thật có lợi.

Thuận tiện giúp hắn tra hết tất cả thông tin về người tên Raito này, đồng thời cũng để ngăn chặn những trường hợp không hay.

Cả hai vị nam sinh với chỉ số IQ cao ngất ngưởng này đồng loạt nở nụ cười, cười đến âm trầm.

"A...lạnh thật đấy." Momo rùng mình.

"Thật không?" Raito lo lắng nhìn cô, lập tức cởi áo ra: "Cậu mặc tạm cái này đi."

Ayuzawa Momo thiếu nữ rối rắm nhận áo, có chút khó hiểu.

——Mụ mụ, khoác áo rồi sao vẫn lạnh như vậy?

Mụ mụ cười từ ái: Con gái ngoan, chỉ là có hai cái máy lạnh ở bên cạnh thôi mà.

....

"Eh...Chào cậu, hàng xóm." Hayama Uru vươn tay ra, cười khẽ.

"Chào cậu Uru, nghe danh không bằng gặp mặt."

Raito cũng vươn tay ra, hai người nắm một lát, càng ngày càng dùng lực, hoàn toàn không có ý định buông ra.

"Chào cậu hàng xóm mới, đây là chút quà mà mẹ mình nhờ đem qua—-" Tiếng nói đột nhiên im bặt, sau đó nữ sinh kia đột nhiên hét toáng lên, đồ ăn cũng bị đặt trong một góc: "——Mụ mụ, hai người kia yêu nhau!!"

Hayama Uru: "..."

Raito: "..."

Không hẹn, cả hai đồng loạt buông tay ra, nhanh chóng mở cửa phòng đóng sầm lại.

"Rầm!"

"Rầm!"

Mang theo vẻ mặt ghét bỏ, cả hai lại lao vào phòng tắm, kinh tủng đến da gà đều nổi lên.

"Mẹ!"

...

Ngày hôm sau, giống như một loại hẹn trước, hai người đồng loạt mở cửa phòng. Mất hai phút để nhìn nhau đắm đuối, Uru hừ một tiếng.

Không nhanh không chậm đi tới nhà Momo, đột nhiên Raito dừng lại. Hắn quay đầu, dùng đôi mắt pha chút đỏ nhìn thẳng vào Uru, cười như không cười:

"Uru, cậu có thể tránh xa Momo một chút được không? Người thâm trầm như cậu thật sự không thích hợp tới gần cậu ấy."

"Eh..." Uru cũng không tức giận, chỉ là kéo dài giọng như cảm khái điều gì. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên tiến lên phía trước, khuôn mặt tươi cười nhưng đôi mắt kia lại tràn ngập lạnh lùng nhìn Raito: "Hạng người như tôi? Cậu đang nói chính cậu à? Nhìn thoáng qua cậu cũng không ôn nhu như bề ngoài. Hơn nữa giống như còn có rất nhiều bí mật..."

"Thế sao?" Gặp nguy không hoảng, Raito lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn, cũng không ngại khoảng cách hai người quá gần, nói: "Hi vọng cậu đừng đem rắc rối gì qua cho Momo là được. Phải biết cô ấy rất đơn thuần, hơn nữa đối với tôi cũng không tầm thường."

"Hừm, vừa đúng ý tôi."

Hai đại ma vương lạnh lùng nhìn nhau, không khí xung quanh giống như bị đọng lại. Chính vào thời khắc đó, một giọng thét chói tai quen thuộc lại vang lên:

"——Mụ mụ! Hai người kia định hôn nhau!!"

Uru: "..."

Raito: "..."

"Phi!"

Không nói hai lời đồng loạt nhảy ra, sau đó còn không quên nhổ nước bọt. Momo nhìn hai người kia, thật lâu không phản ứng lại. Cô có chút rối rắm liếc nhìn, ấp úng nói:

"Không, không nghĩ tới quan hệ của hai người..."

"Không không không! Momo cậu nhầm rồi!"

Raito vội vã biện minh.

"Không nghĩ tới trong mắt Momo tớ là người như thế?" Uru thương tâm nói.

"Ách..." Này, tiếp theo phải thế nào?

"Momo! Mau lên nào! Kệ bọn họ đi!" Misaki không biết từ đâu nhô ra hô to một tiếng, sau đó tóm lấy Momo chạy đi.

Bị bỏ lại Uru & Raito: "..."

Từ từ, bọn họ tới đây là để đón Momo mà?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net