Chương 7 [knb]: Thế giới của kẻ sành ăn các ngươi không hiểu được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với sự 'trợ giúp' của Kise Ryota, rất nhanh toàn bộ thành viên của thế hệ kì tích bao gồm các tiểu đội viên của CLB bóng rổ đã biết Akashi dẫn theo bạn gái tới tham gia hội trường.

Midorima tình cờ đi qua, hơi nâng kính:

"A, Akashi và Uchiha."

"Chào cậu, Shintaro!"

Mio cười híp mắt vẫy vẫy tay. Midorima giật mình trong nháy mắt, hơi gật đầu rồi cầm lấy chảo không nói hai lời rời đi. Đằng xa hắn vẫn nghe thấy Mio dùng giọng điệu sợ hãi than nói:

"A Sei, vật may mắn của Shintaro ngày hôm nay là cái chảo, ghê thật!"

Không nghĩ tới hai người đã thân mật tới mức này.

Một lúc sau Aomine tình cờ đi ngang qua. Hắn lười biếng nói:

"A, Akashi và Uchiha."

"Chào cậu, Daiki!"

Aomine không mấy kinh ngạc, hắn chỉ vò đầu rồi rời đi.

Đi đến chỗ hội trường, họ lại gặp hai người nữa tình cờ đi ngang qua.

"Akashi!" Momoi vẫy tay.

"Akashi-kun." Kuroko nhìn về phía Akashi gật đầu một cái, sau đó mới nhìn về phía Mio: "Uchiha-san."

"Chào cậu, Satsuki, Tetsuya."

Lần này Kuroko không có mở miệng nói 'xin hãy gọi tôi là Kuroko' mà là nhìn về phía Akashi. Ánh mắt kia, ai, tràn đầy ý vị thâm trường.

"Không quấy rầy Akashi, Tetsu-kun chúng ta đi dạo đi!"

"Tớ cũng đồng ý, Momoi-san."

"A! Hội trưởng!"

Người của hội học sinh rất 'kinh ngạc' nhìn Akashi.

Akashi hắc tuyến, hơi nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Nghĩ rằng hắn sẽ tin bọn họ là tình cờ đi ngang qua? Phi!

Hắn gật đầu, trong khi đang nói chuyện với bọn họ vẫn luôn nhìn về phía Mio. Akashi sợ nếu như hắn không để ý một thoáng nàng chạy đi gây rắc rối thì phiền toái.

Hắn nghĩ như vậy nhưng người của hội học sinh lại không phải! Chỉ thấy bọn họ quay đầu nhìn nhau, giống như làm ra một quyết định rất trọng đại:

"Hội trưởng, công việc còn lại giao hết cho chúng ta đi! Ngài cứ việc...nghỉ ngơi là tốt rồi!"

Mặc dù hơi ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của đám lười biếng này nhưng hắn vẫn gật đầu. Được rồi, hắn đi khảo sát xung quanh cũng được.

Vừa nghĩ vậy, khi đảo mắt qua thấy Mio sắp sửa biến mất trong đám người không khỏi kinh hãi, lập tức phi lên tóm chặt lấy tay nàng:

"Này! Đừng có đi lại lung tung a!"

Hội học sinh: ....Ngao! Hội trưởng có dục vọng chiếm hữu thật mạnh! Quả không hổ là hội trưởng! Ngao ngao ngao chúng ta xem trọng ngươi hội trưởng!

Diễn biến tâm lý của những người này là thế nào Akashi không biết, hắn chỉ biết là ngày hôm nay hắn nhất định không thể để cho Mio rời đi hắn nửa bước!

Người này, có thể vì miếng ăn mà làm ra bất cứ chuyện gì!

Đã nhiều lần bị tiếng thét kinh hãi của người giúp việc làm cho từ ban đầu kinh hãi lại đến chết lặng Akashi, quyết tâm lần này sẽ không lại khiến cho nàng làm ra vấn đề gì.

"Này, Sei, ngươi túm ta làm gì? Đừng có nắm tay ta mãi như vậy! Bên kia bạch tuộc nướng rất ngon, ta đói bụng!"

Trong nháy mắt, Akashi nghĩ đến chiếc bánh kem đã bị nàng giải quyết ở nhà. Nghĩ đến một đống mauibo và chocolate, nghĩ đến ly nước ngọt cỡ lớn...

Trong đầu xoẹt qua thật nhiều hình ảnh, cuối cùng hắn chết lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bụng của Mio.

Ban đầu Uchiha Mio còn không biết vì sao Akashi lại im lặng như vậy, khi nhìn đến tầm mắt của hắn rất nhanh đã vung tay lên đập cho hắn một cái vào trán, kinh hô:

"Lưu manh! Ngươi làm sao có thể đối đãi như vậy với thục nữ!"

Hắn, Akashi Seijuro, không gì không làm được, khi gặp qua Uchiha Mio tất cả đều gặp quỷ đi!

"Di? Akachin? Còn có bạn gái của Akachin?"

Murasakibara ôm một đống bạch tuộc nướng xuất hiện, nghi ngờ cúi đầu. Ánh mắt Mio sáng rực rỡ nhìn...đống đồ ăn trên tay hắn, nói:

"Atsushi, ta, tớ cũng muốn!"

Murasakibara hơi chần chờ, nhưng nghĩ đến người này là bạn gái của Akashi, rối rắm một hồi cuối cùng cũng tiếc nuối cầm một cây bạch tuộc nướng đưa đi qua, không tha nói:

"Chỉ...một cây thôi..."

"Được được cám ơn!"

Nhìn Mio hạnh phúc ăn bạch tuộc nướng còn có biểu tình kia của Murasakibara, Akashi ác độc cười lạnh.

Nếu để cho Murasakibara biết nàng chính là người đã ăn sạch đống đồ ăn của hắn hôm trước...ha hả.

Akashi•phù thuỷ ác độc• Seijuro vô cùng ôn hoà mỉm cười cầm tay Mio lôi đi, nói:

"Còn muốn ăn gì nữa?"

"Akachin muốn chiêu đãi sao?"

Murasakibara hoàn toàn không có tự giác dựng thẳng tai lên mặt dày đi theo, đưa cho nàng một cây bạch tuộc nướng lấy lòng:

"Uchichin tiếp tục ăn đi thôi." Sau đó quay qua Akashi: "Akachin chúng ta đi ăn bánh kem đi."

Akashi run run khoé miệng nhìn đã bị mỹ thực lừa thành công Uchiha thiếu nữ, người đó còn đang dùng cặp mắt sáng trưng nhìn hắn ý muốn nói 'mau đi mau đi'. Hắn nhấp miệng, nói:

"Thật không hiểu nổi hai người."

Một người tham ăn ngu ngốc lại đột nhiên thông minh biết đi đút lót người khác.

Một người không bao giờ dùng đầu óc đi suy nghĩ nhưng vô cùng thông minh lại bị người tham ăn lừa. Đây thật sự là...

Nghe Akashi nói thế, Mio và Murasakibara không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, dùng giọng điệu khinh thường nói:

"Thế giới của kẻ sành ăn các ngươi không hiểu được."

Akashi: "..." Không, tôi cũng không muốn hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net