Chương 24: Tiền bạc vay vòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngạo Thực giả vờ như không hiểu , bình tĩnh ngưng mắt nhìn cha vợ , để cho hắn tiếp tục nói

Hừ , ngược lại hắn đang rất muốn nghe ông ấy đề cập tới chuyện này như thế nào ?! Thật thú vị , cha vợ của hắn đúng là không tiếc vốn ban đầu , cho nên lựa chọn ‘món quà kia’ , khá thủ đoạn tặng cho hắn.

Phó Quảng Nguyên trở nên lúng túng , quay đầu nhìn con gái :"Vũ Nghê , bình thường Ngạo Thực công việc bề bộn , con cần phải thông cảm . Đúng rồi , con lên lầu lấy nhân sâm ta cất nhiều năm xuống đây , lấy về cho con rể bồi bổ thân thể !"

"Vâng !" Vũ Nghê khô khốc lên tiếng

Lạc Ngạo Thực sắc bén nhìn chằm chằm Phó Quảng Nguyên . "Cám ơn cha vợ , nhưng con rất khó tính , dù là đưa cho con thứ gì , con cũng lười đụng tới , sau lại còn phải phiền toái xử lý !"

Phó Quảng Nguyên nên biết rõ , hắn căn bản không có chạm tới Hoàng Minh Nguyệt ! Thật lòng mà nói , mặc dù hắn thích gái đẹp , nhưng là không phải ai đến với hắn , hắn cũng chấp nhận

"À , đúng rồi . Dù sao thì con rể vẫn còn trẻ , sức lực tràn trề , những thứ đó chắc hẳn không cần"

Lạc Ngạo Thực nhịn không được giơ cổ tay lên , sau nhìn về phía Vũ Nghê . "Em ở lại chỗ này đi , tôi phải về công ty !"

"Đừng , Ngạo Thực . Ta có chuyện muốn nhờ con !" Phó Quảng Nguyên vội vàng giữ Lạc Ngạo Thực

"Cha , vấn đề rất quan trọng sao ?!" Thật ra thì cô có thể hiểu được cha mình . Chẳng qua là cầu xin Lạc Ngạo Thực ?! Hắn có thể giúp sao ——

Lạc Ngạo Thực không lên tiếng , nhưng là cũng không có rời đi.

"Gần đây công ty xảy ra chút vấn đề về tiền bạc . Ngạo Thực à , ta nghĩ rằng bằng thế mạnh của ‘Lạc thị’ , nếu con cho ta mượn một ít vốn , chắc cũng không thành vấn đề !"

"Cha , cha có thể tìm các ngân hàng để xin vay . Ngạo Thực , anh ấy ...." . Không để ý đến lời nói của con gái . Phó Quảng Nguyên tiếp tục nói :"Với quan hệ của chúng ta bây giờ, Ngạo Thực à , con giúp vốn liếng cho Phó thị một chuyến , sẽ không vấn đề gì , đúng không ?!"

Không cách nào ngăn cản cha nói tiếp , Vũ Nghê quay đầu lại , thấp thỏm nhìn về nam nhân phía sau

"Quay vốn ! Không thành vấn đề" Lạc Ngạo Thực cười nói.

Vũ Nghê không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý , nhưng trên mặt hắn là nụ cười lạnh lùng

"Thật tốt quá !" Phó Quảng Nguyên mừng rỡ . "Có ‘Lạc thị’ làm chỗ dựa , Phó thị cũng không cần phải lo lắng ! Ta thật sự không nhìn lầm người"

"Nếu là cha vợ , thì mượn vốn sẽ không thành vấn đề" Lạc Ngạo Thực từ trên ghế salon đứng lên , đi tới trước mặt vợ của mình , nụ cười trên mặt vẫn còn đó . "Mặc dù đối tượng là một doanh nhân yếu kém , sắp đóng cửa công ty - bất quá muốn bỏ vốn cũng phải thông qua các hội đồng quản trị , không chỉ mình tôi quyết định là được chấp thuận ngay" . Hắn lãnh đạm cười nói

Phó Quảng Nguyên sắc mặt xám sẫm , khóe miệng nâng lên , trong nháy mắt suy sụp

Phó Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch , thật muốn tìm một cái lổ để chui vào . Cô xấu hổ đến nỗi giống như ai đó đang dùng nước lạnh tạt vào mặt mình , cơ hồ muốn đem cô bao phủ

**************************************************************

"Thật xin lỗi , tôi không biết cha tôi muốn vay tiền từ anh !" Ở trong buồng xe trên đường về nhà , Vũ Nghê tràn đầy áy náy nói xin lỗi , đáy lòng cảm thấy đau xót

"Không quan trọng . Cha vợ mở miệng vay vốn , tôi quyết định cho hay không lại là chuyện khác" Hắn xem như không có chuyện gì xảy ra , khẩu khí lạnh lùng , chẳng cần biết lời nói có làm tổn thương cô hay không .

"Tôi hiểu rồi" . Nhìn ra ngoài cửa sổ , chiếc kính phản chiếu khuôn mặt buồn của Vũ Nghê . Đối với gia đình cô , hắn vốn là không có trách nhiệm . Điểm này , cô hiểu rất rõ
"Cha , cha nghĩ con có năng lực gì khiến Ngạo Thực cho cha vay tiền , cha là người nắm rõ chuyện hôn sự này nhất mà ?!" Trong phòng ngủ , Vũ Nghê đè thấp âm lượng , sợ bị người khác nghe lén

"Dù cho thế nào đi nữa , Lạc Ngạo Thực đối với con tuyệt đối khác biệt ——"

Vũ Nghê lộ ra nụ cười khổ :"Cha , có gì mà khác biệt chứ . Hắn không đối phó với nhà chúng ta đã là quá tốt rồi . Cha nghĩ vì sao hắn sẽ giúp cha ?!"

"Vũ Nghê , con nghe ta nói . Hắn cùng với Hoàng Minh Nguyệt vẫn chưa xảy ra chuyện gì , còn đuổi Minh Nguyệt khỏi nhà . Con nói xem , con ở trong lòng hắn chẳng lẽ một chút trọng lượng cũng không có sao ?!"

Hắn và Minh Nguyệt chuyện gì cũng không có ?! Trong lòng Vũ Nghê trở nên thanh thản , nhưng cô biết hắn không phải vì mình

"Cha , ngày hôm qua hắn không phải nói rất rõ ràng sao ?! Dù hắn có đồng ý , cũng phải thông qua hội đồng quản trị !"

"Con gái , làm sao con lại không tự tin về bản thân ?! Tin tưởng ta , Lạc Ngạo Thực đối với con , rõ ràng có tình ý ! Còn nữa , con bây giờ là vợ của hắn , con suy nghĩ một ít biện pháp giúp ta . Chẳng lẽ con đành lòng nhìn công ty nhà mình sụp đổ sao ?! Công ty nếu không còn , ta sống còn nghĩa lý gì !"

"Cha ——"

"Ta xin con , cố gắng giúp ta , cầu xin hắn ——"

"Được rồi , con sẽ thử !" Không cưỡng được lời cầu khẩn của cha , Vũ Nghê chỉ có thể trái lương tâm đáp ứng.

Đặt điện thoại xuống , Vũ Nghê thở dài nặng nề . Ngày đó hắn đã nói rất rõ ràng , vấn đề tiền bạc , cô phải nghĩ cách khác thôi.

"Em có điện thoại à ?!" Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề , đi ra ngoài hướng cửa sổ gần đó hỏi

"Vâng , một người bạn gọi !" Vũ Nghê hời hợt trả lời.

Hôm nay Vũ Nghê mặc một bộ đồ vải bông theo kiểu áo ngắn , quần cụt . Trang phục tùy ý, nhưng lại làm nổi bật đường cong duyên dáng của cô , đặc biệt là đôi chân quyến rũ

Nháy mắt sáng sớm bị khơi mào , chỗ kín của Lạc Ngạo Thực theo đó mà kích động , con ngươi u ám dính chặt trên người Vũ Nghê , hơi thở ngày càng nặng nề

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nghê từ từ hồng lên , mất tự nhiên , xoay người . "Bà Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng , tôi xuống lầu trước !" Chung sống cùng hai ngày nay , cô hiểu rõ cái loại ánh mắt kia muốn nói lên điều gì

"Trở lại đây !" Hắn khàn khàn ra lệnh.

"Sao vậy ?!"

"Em đi thay ngay bộ quần áo này đi !" Sắc mặt của hắn trở nên rất khó chịu , giọng nói càng thêm lãnh đạm.

Vũ Nghê cúi đầu , nhìn kỹ chính mình , cũng không có gì là không ổn . "Tại sao lại phải thay ?!"

"Tôi không có ở nhà , em để lộ hai chân như thế , chuẩn bị đi với người nào ?!"

Vũ Nghê không hiểu mở to hai mắt . "Trang phục rất bình thường . Cũng không có lộ gì !"

Lạc Ngạo Thực tràn đầy tức giận , lườm cô một cái , sau đó nóng mặt đi xuống lầu

Vũ Nghê vô tội theo phía sau , cô vốn là không có gì sai cả !

Lạc Ngạo Thực biểu lộ như thế , khiến tất cả các người giúp việc đều ngạc nhiên !

Cậu chủ đây sao ?! Trước đây chưa từng thấy cậu chủ nổi cơn thịnh nộ , thậm chí lúc xưa cậu ấy bị bạn gái bỏ rơi giữa đường , mắng là vô tình , hoặc còn khó nghe hơn . Cậu ấy vẫn xem như việc không liên quan đến mình , cũng không giống như sắc mặt bậy giờ , ra vẻ trưởng lão dạy người đối diện .

Đây thật là chuyện hiếm có

"Cậu chủ , bữa sáng đã chuẩn bị xong !" bà Vương đi tới

Lạc Ngạo Thực cầm túi công văn lên , lạnh lùng ném một câu :"Không ăn !"

Rầm ——

Tiếp theo là tiếng vang thật to của cánh cửa đóng sầm lại
Nhìn thấy bữa sáng đã chuẩn bị xong , nhưng Lạc Ngạo Thực không có động đến . Vũ Nghê có chút lo lắng.

"Cậu chủ cứ như vậy thì hại sức khỏe mất !" . Bà Vương lắc đầu một cái.

"Bà Vương ——" Hai tay Vũ Nghê khoanh trước ngực , vẻ mặt hơi ngại mà hỏi :"Bà Vương , tôi mang cơm trưa đến cho Ngạo Thực được không ?! anh ta làm việc luôn quên ăn cơm !"

Bình thường hắn ờ cùng với bà Vương , trong lúc nói chuyện không khó nhìn ra , quan hệ giữa bọn họ như là người thân , cho nên Vũ Nghê vẫn muốn hỏi ý kiến của bà

"Đương nhiên được !" . Bà Vương gật đầu cười , rất ủng hộ ý kiến của Vũ Nghê

"Vậy hắn có tức giận hay không ?!"

Bà Vương cười cười rồi nói :"Nếu như tôi nói cậu ấy sẽ tức giận , thì cô chủ có phải không đi ?!"

"Không , tôi muốn đi , rất muốn đi !" Không phải vì muốn lấy lòng hắn để mượn tiền , chẳng qua là đêm tân hôn hắn không có làm tổn thương cô . Cho nên , cô muốn thử thay đổi quan hệ giữa hai người.

"Vậy thì cứ thử , biết đâu kết quả lại khác ?!" Nụ cười của bà Vương lần nữa gia tăng.

"Được , vậy để tôi vào nhà bếp chuẩn bị !" Vũ Nghê cười nói , liền hướng nhà bếp đi tới.

"Cô chủ , cô có biết cậu chủ thích món ăn nào không ?" Vũ Nghê lắc đầu , sau đó trợn to hai mắt hỏi :"Hắn cũng kén ăn sao ?!"

"Cậu chủ chỉ gắp thức ăn trong dĩa có món mình thích" Bà Vương ngượng ngùng bổ sung mấy câu :"Tựa như tính tình cậu ấy , đối với người không có cảm giác , chắc chắn sẽ không có phản ứng . Cậu chủ là người rất ít nổi giận , lần trước nổi giận hẳn là năm lớp 3 ở tiểu học !" (Ám chỉ là hắn đang nổi giận với Vũ Nghê đó mà " />)

Bà Vương ý nói thẳng ra Lạc Ngạo có thói quen đó , khiến Vũ Nghê ngạc nhiên ——

Vũ Nghê há to mồm , căn bản không dám tin . Cô vẫn cho là Lạc Ngạo Thực lớn như vậy rồi mà cứ y như một đứa trẻ

Vũ Nghê cúi đầu , không nhịn được bật cười :"Tôi còn tưởng rằng —— còn tưởng rằng , anh ta đã trưởng thành rồi mới phải chứ"

"Đàn ông càng trưởng thành thì tính cách càng giống con nít !" Bà Vương cười nói :"Đi thôi , tôi dạy cô chủ làm mấy món cậu chủ thích !"

"Vâng !" Vũ Nghê mỉm cười, cùng bà Vương đi vào bếp

*******************************************************

"Kết quả của thị trường ở châu Âu trong thời gian này đã giảm 0,03% . Ai có thể cho tôi biết lý do tại sao ?!" Nháy mắt Lạc Ngạo Thực nhạt nhẽo nhìn tất cả lãnh đạo trong cuộc họp , gương mặt hiển thị rõ sự nóng giận

Các quản lý cao cấp như ngồi trong đống lửa , không biết tại sao tính tình của tổng giám đốc hôm nay lại cáu kỉnh như vậy . Mặc dù kết quả có một chút suy giảm , nhưng đây là việc bị ảnh hưởng toàn bộ , tình trạng này một phần cũng do các quản lý ở hải ngoại . Thật oan uổng cho bọn họ ! Bùi Tạp Tư phát hiện tâm trạng của Lạc Ngạo Thực có điểm bất thường , âm thầm đá hắn một cước , nhắc nhở hắn.

"Tôi hy vọng vào thời điểm tới , mọi người có thể cho tôi một kết quả thỏa đáng . Nếu như vẫn còn tái diễn , lợi tức cuối năm sẽ hủy bỏ . Tan họp !"

Vừa nghe đến ‘tan họp’ , tất cả mọi người mừng húm , lập tức rút khỏi phòng họp ——

"Này , cậu hôm nay sao thế , tính khí rất kỳ lạ !" Bùi Tạp Tư theo Lạc Ngạo Thực vào phòng làm việc , nheo mắt nhìn bạn tốt của mình , kiêm cộng sự trong công việc

Lạc Ngạo Thực mím môi mỏng , không thèm để ý đến lời nhạo báng của bạn tốt . Đúng là hôm nay hắn mất tầm kiểm soát . Đáng chết , từ lúc sáng sớm đến bây giờ ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net