Chương 25: Hàng hóa trong cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sáng đến giờ trong đầu hắn toàn nghĩ đến bóng dáng Vũ Nghê , hắn không thích loại cảm giác này . Nữ nhân đối với hắn mà nói , như là hàng hóa trong cuộc sống . Vui thì đến , chán thì đi !

Phó Vũ Nghê dĩ nhiên cũng không ngoại lệ , cô chỉ đặc biệt hơn so với các nữ nhân khác . Chẳng qua là vóc người khá chuẩn , khuôn mặt xinh đẹp , giọng nói dễ nghe ——

"Thật kỳ quái , chẳng lẽ gần đây cậu chưa thỏa mãn dục vọng ?! Nghe nói cậu đã đá An tiểu Nhã ?! Làm sao còn chưa tìm được người tình mới ?!" Bùi Tạp Tư miệng hỏi không ngừng

Lạc Ngạo Thực cầm lên một điếu thuốc , dựa vào ghế từ từ hút.

"Ai da , thật là cậu chưa thỏa mãn dục vọng ư ?! Có muốn tôi giới thiệu mấy người đẹp không ?!" Bùi Tạp Tư tương đối vui vẻ . "Vậy thì , tối nay tìm một câu lạc bộ đêm đi chơi nhé ?!"

"Không cần !" Lạc Ngạo Thực rốt cuộc cũng mở miệng . "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút , cậu ra ngoài trước đi !"

Nếu như là người khác , khi nghe tổng giám đốc nói như vậy , lập tức sẽ nghe theo . Nhưng Bùi Tạp Tư thì khác , miệng hắn không ngừng thao thao bất tuyệt , ý chí thuộc hàng siêu nhẫn nại , được nước lấn tới .

"Chẳng lẽ , cậu yêu vợ của cậu rồi à ?!"

Lạc Ngạo Thực nhíu mày , phun ra một hớp khói trắng . "Cậu cảm thấy điều này có thể xảy ra sao ?!"

"Rất có thể đấy chứ . Xinh đẹp , lương thiện , dáng người chuẩn , âm thanh ngọt ngào , lại đáng yêu . Phụ nữ như thế , đàn ông không yêu , thì có mà tâm bệnh !" Bùi Tạp Tư liệt kê một hơi toàn bộ ưu điểm của Vũ Nghê

Lạc Ngạo Thực cười nhạo nói :"Làm sao tôi thích cô ấy được , cô ấy quá nham hiểm . Đầu tiên là giăng bẫy tôi , hiện tại còn muốn tôi giúp Phó Quảng Nghê vay vốn , tôi làm sao có thể thích cô ấy ——"

Vũ Nghê chuẩn bị gõ cửa , vừa lúc nghe được những lời này . Trái tim cảm thấy đau đớn . Tay lúng túng lơ lửng giữa không trung.

"Cô chủ , sao còn chưa đi vào , tổng giám đốc đã họp xong rồi đó !" Thư ký trưởng đi tới , mỉm cười hỏi.

"À , tôi cũng đang định vào !" Vũ Nghê đáp lại nụ cười thân thiện , sau đó khẽ gõ cửa.

"Cốc cốc cốc ——"

Lạc Ngạo Thực và Bùi Tạp Tư tạm ngưng nói chuyện , cùng nhau nhìn về phía cửa . "Vào đi ——"

"À ừ , tôi không có quấy rầy công việc của anh chứ !" Vũ Nghê cố giả vờ như không nghe được gì , nhẹ nhõm cười một tiếng.

Lạc Ngạo Thực ngẩn người ra , như có điều suy nghĩ nhìn cô . "Sao em lại tới đây ?!"

"Là vầy , bà Vương nói sáng sớm nay anh không có ăn gì . Sau đó đã làm mấy thứ anh thích , nhờ tôi mang đến !" Lúc này , cô không dám nói mình tự tay làm . Nói như vậy , khác nào hắn nghĩ cô thủ đoạn hơn.

"Ha ha , vậy làm phiền em . Thật ra thì nhờ tài xế đưa tới cũng được , cần gì phải rắc rối như thế !" Lạc Ngạo Thực nhẹ giọng nói , khóe môi từ từ nâng lên.

"À , tôi đi ra cửa muốn mua ít đồ , chỉ là nhân tiện thôi !" Vũ Nghê đem hộp cơm để lên bàn . "Xem ra anh đang bận , tôi đi trước !" Nói xong , hướng vế phía người bên cạnh Lạc Ngạo Thực , gật đầu chào một cái

Đột nhiên , một cái ‘huýt gió’ vang lên :"Mỹ nữ , không nhớ tôi sao ?!"

"A , là anh !" Vũ Nghê giật mình mở to hai mắt.
Bùi Tạp Tư từ trên ghế đứng lên , trịnh trọng giới thiệu :"Chị dâu nhỏ , xin chào . Tôi tên là Bùi Tạp Tư , tôi và Lạc Ngạo Thực ...."

"Đối tác Bùi Tổng , phiền cậu đi ra ngoài trước , tôi có chuyện phải xử lý !" Lạc Ngạo Thực cắt đứt lời nói của Bùi Tạp Tư , ra hiệu bằng mắt , không cho hắn nói lung tung . "Nhưng mà tôi còn chưa nói hết !" Bùi Tạp Tư không hợp tác nói

Ánh mắt mang theo lời cảnh cáo , ám chỉ mà nói :"À , nghe nói cậu ở thị trường Âu châu đã tiêu phí không ít thứ chẳng liên quan đến công việc ——" Lạc Ngạo Thực ậm ừ

"Thật xin lỗi , chị dâu nhỏ , tôi bên này còn có chút việc , phải đi trước một bước . Hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp , tôi còn có rất nhiều chuyện thú vị muốn kể cho chị !" Bùi Tạp Tư bị uy hiếp vừa đi ra , vừa hướng phía Vũ Nghê cười nói

Nói xong , hắn vừa vặn đi ra phòng làm việc.

"Tôi cũng phải đi!" . Vũ Nghê vội nói

"Đã đến như vậy rồi , em ngồi một chút cũng tốt !" Lạc Ngạo Thực cũng không có mở hộp cơm ra , đứng lên đi về phía Vũ Nghê .

Hắn đối với cô tiềm thức ghê tởm càng gia tăng , theo bản năng cô lui về phía sau , cố tình đẩy ra khoảng cách giữa hai người . "Anh đang bận , tôi không quấy rầy anh nữa !"

"Không quấy rầy , nhưng là em đã làm đấy thôi !" Lạc Ngạo Thực đem lấy cô ngăn ở ghế salon , bắp chân Vũ Nghê vừa lúc chống đỡ trên salon.

"Cho nên tôi mới phải nói đi trước , tiện thể anh nhớ mang hộp cơm về là được rồi !"

Lạc Ngạo Thực đưa tay về phía ngực của Vũ Nghê ——

Thump ——

Cô tránh né hắn , lập tức bị ngã vào trong ghế . "Ngạo Thực à , anh dùng bữa trưa đi , bằng không các món ăn sẽ nguội mất !"

Khuôn mặt tươi cười của Lạc Ngạo Thực áp sát Vũ Nghê . "Nhưng mà , tôi vừa phát hiện một món ăn còn thú vị hơn , thế nên tôi không thể đợi được !"

Cô không hiểu tại sao hắn ám chỉ cô là ‘món ăn’ , gương mặt ửng hồng lắc đầu :"Ngạo Thực à , anh đừng giỡn , tôi còn có việc phải làm , nên muốn đi trước ——"

"Đi ?! Em tới đây còn chưa đạt mục đích . Đi như vậy , em không cảm thấy tiếc nuối sao ?!" Ngón tay của Lạc Ngạo Thực khẽ xoa gò má nhẵn nhụi của Vũ Nghê

Vũ Nghê nỗ lực duy trì bình tĩnh , mới không bị mất phương hướng khi hắn mập mờ . "Mục đích ?! Mang bữa trưa tới chính là mục đích , tôi đã hoàn thành !"

"Em nói dối , xem tôi phạt em thế nào !" Nói xong , hắn trực tiếp ấn cô xuống ghế sa lon , ngay sau đó lấn người lên

"Tôi không có ——"

"Em mặc thế này , chẳng lẽ dám nói em không có mục đích khác ?! Em rõ ràng là tới hấp dẫn tôi !" Vừa nói chuyện vừa độc đoán dùng tay thăm dò dưới váy cô

"Tôi ăn mặc lại không đúng sao ?!" Sáng sớm bởi vì cô mặc quần cụt , áo ngắn mà hắn tức giận . Vì vậy cô đã cố ý thay bộ đồ tương đối bảo thủ hơn , sao hắn lại cứ bắt bẻ ?!

"A , là em nói đấy nhé ?!" Trong tiếng cười mang theo giễu cợt.

"Không , tôi không có , anh buông tôi ra ——" Vũ Nghê dùng sức đẩy cánh tay của hắn , giãy giụa muốn ngồi dậy.

"Em nhiệt tình chủ động đưa tới cửa , nếu như tôi buông ra , chẳng phải là tôi quá ngốc ——" Nói xong , Lạc Ngạo Thực phát ra một tiếng cười ngạo mạn , bắt đầu từ từ hưởng thụ ‘bữa trưa’
Trên ghế salon mập mờ một màn nóng bỏng . Vũ Nghê vốn là cột tóc rất chắc , chẳng biết bị bung từ khi nào , tóc dài xõa nghiêng xuống

Lại một lần nữa cô rơi vào vòng tay của hắn , trong phòng tràn ngập một màn hoan ái , cánh môi đỏ mọng dịu dàng rên lên những âm thanh đứt quãng

Bởi vì không thể chịu đựng nổi dục vọng bừng lên càng cao , ngón tay nhỏ nhắn đành nắm chặt ghế salon , hai chân yếu ớt phải uốn cong lên do động tác tà ác kia . Lạc Ngạo Thực như đắm chìm trong sự phấn khích , hết thảy cả buổi sáng trong đầu hắn toàn là bóng dáng mê người của cô . Cô tự đến đây , hắn đương nhiên không có lý do để cô chạy trốn ——

Một lần lại một lần tích tụ , sức chịu đựng gần như bộc phát , hắn càng nhanh chóng di chuyển thắt lưng , đem lấy thân thể của cô đẩy cao hơn ! Âm thanh rên rỉ vừa hưng phấn vừa thống khổ đan xen vào nhau , đang lúc hai người bọn họ đạt sự khoái cảm cao nhất thì ——

Rầm ——

"Ngạo Thực à , thật xin lỗi , em thật sự biết sai rồi !" An Tiểu Nhã khóc lóc chạy vào , gương mặt trang điểm đầy lệ , thoạt nhìn không chỉ thê thảm mà còn rất ấn tượng

Cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào , lập tức cả hai phải ngừng động tác , Vũ Nghê theo bản năng kéo làn váy xuống , che đậy thân thể của mình . Cũng may , làn váy đủ dài

An Tiểu Nhã ngưng khóc thút thít , nhìn nữ nhân kia liền hoảng hốt :"Cô là nhân viên bộ phận nào , lại dám ở phòng của tổng giám đốc , đi ra ngoài mau"

"Quản ký An , em đi ra ngoài cho anh !" giọng nói nghiêm túc được phát ra bên tai của Vũ Nghê , nhưng là nói ở một hướng khác

"Không , em không muốn !" An Tiểu Nhã bộ mặt rơi lệ , vòng chắc cánh tay của hắn . "Ngạo Thực à , anh không thể làm nhục em như vậy , em biết là em sai rồi , nhưng mà anh cũng không nên tùy tiện tìm nữ nhân khác chọc giận em !"

Quần áo xốc xếch cũng không làm cho hắn lúng túng chút nào , thấy biến cố cũng không sợ hãi , cười nhạo nói :"Quản lý An , em nghĩ nhiều quá rồi . Tôi chưa bao giờ làm chuyện ngớ ngẩn như vậy !"

An Tiểu Nhã thật sự to gan . Hắn không tin rằng , nàng không đoán được , người phụ nữ đang gần gũi hắn lúc này là ai

‘Nữ nhân tùy tiện’ ?! Vũ Nghê chua xót , tự giễu cười một tiếng . Đã là kẻ thứ ba , mà còn hỏi ngược lại , hơn nữa còn nói cô là nữ nhân tùy tiện !

Mặc dù cô đã cố sức khống chế , nhưng trong đôi mắt kia vẫn toát ra chất vấn . Đẩy Lạc Ngạo Thực qua một bên , lãnh đạm nói :"Tôi vào phòng vệ sinh một chút !" . Một ‘danh phận’ như cô thì không có tư cách ở chỗ này , xử trí nữ nhân kia như thế nào , chuyện chẳng liên quan cô !

Trái tim bỗng dưng đau đớn , không thể kiểm soát nổi sự hoảng sợ . Cô cảm thấy tủi nhục , xấu hổ , tức giận đến tan nát cõi lòng . Xoay người đi , hai hàng nước mắt kiểm soát không được mà chảy xuống ——

"Ngạo Thực à , anh đừng lạnh lùng nữa mà , em thừa nhận , đêm hôm đó là lỗi của em ! Vả lại , em cũng là nghe tin anh đột nhiên kết hôn mới ..."

"Vậy thì như thế nào ?! Em nên hiểu rõ giới hạn của em , vọng tưởng can thiệp vào chuyện riêng của anh , em cho là có thể thay đổi được gì , thật ngu xuẩn" Lạc Ngạo Thực đột nhiên lớn tiếng , khiến cả hai nữ nhân trong phòng đều nghe được.

"Em ...." An Tiểu Nhã còn muốn nói điều gì nhưng lại thôi

"Vốn là ban đầu khi quan hệ chúng ta chấm dứt , anh vẫn muốn em làm quản lý tại đây . Nhưng bây giờ nhìn lại , anh thấy em chẳng biết quý trọng cơ hội này . An Tiểu Nhã , kể từ bây giờ , em không cần phải làm việc cho Lạc thị nữa !" . Lạc Ngạo Thực vừa thong thả ung dung sửa sang lại y phục của mình , vừa lãnh khốc vô tình nói

"Không , em không muốn ——" An Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch , không cách nào tiếp nhận sự thật này . "Ngạo Thực à , anh không thể làm như vậy !"

"Ha ha" . Lạc Ngạo Thực phát ra một cái cười lạnh . "Không thể ?! Anh có gì mà không thể , chỉ là anh có muốn hay không thôi !" Hắn dừng lại . "Quản lý An , chắc là em đã quên , anh ghét nhất chính là không nhớ lời cảnh cáo của anh , công tư phân minh !"

Ở trong phòng vệ sinh , Vũ Nghê nghe vậy , đứng ngây người như tượng gỗ . Cô làm sao có thể không hiểu chứ , câu nói này cũng giống như đang ám chỉ cô .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net