Chương 31 Công và tư không thể nhập làm một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con gái , ngân hàng lại tới thúc giục khoản nợ còn vay . Con nên tìm cách nhanh đi !" Phó Quảng Nguyên vò đầu hướng phía Vũ Nghê cầu cứu , lần trước cô dễ dàng vay được năm ngàn vạn , chắc hẳn lần này cũng sẽ tìm ra biện pháp

"Nhưng hiện tại con không còn chủ ý nào cả ?! Cha , cha thử thúc giục vay mượn những chi nhánh bên ngoài xem !" Vũ Nghê lúng túng nhìn cha mình , công ty chẳng lẽ cũng không còn tiền hay sao

"Chi nhánh bên ngoài cũng không có là bao ?! thúc giục cũng không được ——" Thường thì cung cấp thực phẩm cho các đại lý trước , sau đó mới thu tiền "Con gái , không bằng con tìm lại người bạn hữu cũ hỏi thêm lần nữa đi ?!"

Vũ Nghê lập tức lắc đầu , hạ thấp giọng kêu :"Con và hắn không quá thân quen , mở miệng xin vay lần nữa cũng không tốt ! Cha , quan trọng là bây giờ phải hối thúc chi nhánh bên ngoài thôi ——"

"Lượng tiêu thụ đã rất ít rồi , nếu mà hối họ trả tiền , khác nào bị trả hàng về !" Phó Quảng Nguyên than thở nói "Con gái à , hay là con đi tìm Lạc Ngạo Thực đi , nhờ hắn giúp đỡ một tý , du sao hai đứa cũng kết hôn lâu rồi"

"Cha , chuyện này là không thể nào !"

"À , con gái . Ta quên nói cho con biết, mới vừa rồi thư ký của Lạc Ngạo Thực có gọi điện thoại , bảo con nên đến Lạc thị một chuyến !" Bị một đống chuyện rối như tơ vò , đến giờ ông mới nhớ việc này

Vũ Nghê chợt dừng bước lại , không hiểu nhìn ông Phó "Muốn con đến Lạc thị ?!"

"Đúng vậy , trước khi nhận được cú điện thoại này , thì do ngân hàng gọi đến , nên ta quên mất . Phải rồi con gái , có khi nào Lạc Ngạo Thực đang muốn trợ giúp chúng ta ?!" Vừa nghĩ tới điều này có thể xảy ra , tinh thần Phó Quảng Nguyên lập tức tỉnh táo

Hắn giúp ‘vĩnh tân’ ?! Chuyện này không thể . Vũ Nghê trực tiếp quay qua nói với ông Phó :"Cha , con gọi điện thoại qua đó hỏi chút !"

"Điện thoại làm gì ?! Con là vợ của tổng giám đốc , muốn cái gì cũng phải đường đường chính chính mà đến thẳng đó !" Phó Quảng Nguyên bị con gái mình làm tức chết , ông nghĩ hết mọi cách để cô được vào trong nhà họ Lạc , thế mà cô chẳng biết dựa vào "Con nhanh lên một chút , đừng làm cho ta tức giận , nếu không bệnh tình của ta ——"

Vì sợ bệnh tình của ông lại tái phát , Vũ Nghê không còn cách nào khác là chạy tới phòng làm việc của Lạc thị

"Anh tìm tôi ?! Sao lại không gọi điện thoại ?! hoặc cứ nhắn lại cho bà Vương , cần gì phải rầy rà để tôi đi đến Lạc thị !" Vừa mới đẩy cửa ra , Vũ Nghê hướng người trước mặt mà nói.

Ánh sáng từ cửa sổ sát đất rọi vào , khiến Vũ Nghê chỉ cảm thấy phía trước đen như mực . Mấy giây sau mới dần dần nhìn rõ phòng làm việc của người đối diện

Cùng lúc đó , người này cũng đã đi tới trước mặt cô "Nghê , em nên hiểu công và tư không thể nói nhập làm một ?! Khi tôi kêu em đến đây , đương nhiên là liên quan công việc !"

"Công việc ?!" Vũ Nghê nhất thời không nghĩ đến !

"Tổng giám đốc công ty vĩnh tân Phó Vũ Nghê , mời ngồi !" Lạc Ngạo Thực ôn hòa lễ độ kêu Vũ Nghê ngồi xuống !

Nhìn điệu bộ mờ ám của hắn , khiến Vũ Nghê như ngồi trên đống lửa "Lạc tổng giám đốc , có chuyện gì anh cứ nói thẳng, tôi hiện tại nhiều việc bề bộn , không có thời gian để cùng anh chơi trò cút bắt đâu !"

Lạc Ngạo Thực cười nhạt , không dùng ngôn ngữ nói rõ , mà chỉ trực tiếp đưa cho cô hai phần hợp đồng "Cho em năm phút suy nghĩ , sau đó chúng ta bàn lại !"

Hợp đồng rất chi tiết , chỉ cần năm phút là có thể hiểu !
Ánh đèn neon rọi vào cửa sổ trong phòng , phản chiếu hai bóng dáng đang quần lấy nhau trên giường lớn . Sau khi kích tình đi qua , người đàn ông mới từ từ rời khỏi cơ thể mềm mại kia , nằm ngã vào một bên thở hồng hộc . Khoảng khắc bộc phát của hắn trước đó đã sớm làm Vũ Nghê kiệt sức , thể lực gần như tiêu hao , chỉ biết chìm vào giấc mộng ngủ ngay

Nhớ đến việc cô chỉ biết vui vẻ mà đáp ứng mình , hắn dường như cười thầm . Ngón tay hắn vẫn đang lướt nhẹ qua lại trên thân thể mềm mại và tinh tế kia . "Không , tôi tuyệt đối không muốn" Vũ Nghê giống như đang gặp ác mộng , từ trên giường đột nhiên thức tỉnh , sợ tới mức kêu to "Không muốn !"

"Ha ha" Lạc Ngạo Thực khoái trá bật cười , trên mặt đầy vẻ ngông cuồng

Tiếng cười mạnh mẽ của hắn khiến Vũ Nghê kinh hoảng dần dần tỉnh lại , nặng nề thở dốc chuẩn bị mặc quần áo xuống giường

"Em nên nghỉ ngơi một chút , lát nữa chúng ta đi dùng bữa tối !" Hắn ở phía sau ra lệnh cho cô

"Không cần đâu , tôi còn có chuyện phải đi trước !"

"Trễ như thế , em còn có chuyện gì ?! Đừng nói với tôi là em còn hẹn gặp đối tác . Bây giờ cũng đã tám giờ tối , việc gì còn có thể làm giờ này ?!" (8 giờ tối @_@ .... Trời , LNT với VN hoan ái tới mấy tiếng đồng hồ , oh yeah T__T)

Cô tránh lời hắn không kiểm soát được mà hét :"Anh đừng đem suy nghĩ của mình gán ghép cho người khác , buổi tối ngoài những việc không đứng đắn cũng còn nhiều thứ để làm !"

"Đây là ý kiến của tôi , buổi tối chỉ có những chuyện như thế , còn có việc gì khác ?!" Hắn cố ý nhấn mạnh

"Đó là cách thức sống của anh , không phải của tôi !" Trên thế giới này chắc chỉ có hắn mới nghĩ như thế . Trước đó bọn họ đã ký hợp đồng với nhau , cô chỉ muốn trở về công ty ! "Bây giờ tôi phải về công ty , tôi còn có chuyện rất quan trọng !"

Nghe được lời cô nói , Lạc Ngạo Thực không ngừng cảm thán "Cha em thật sự may mắn , có người con hiếu thảo như em . Vì công ty , vì ông ấy , em đều dốc sức đến cùng !"

Sự nhạo báng của hắn gần như vô tình đâm vào đáy lòng của Vũ Nghê , thân thể cô cứng đờ "Ông ấy là cha tôi , đương nhiên tôi phải hiếu thảo !"

Hắn cười nhạt lắc đầu một cái , nhưng trên mặt rõ ràng châm chọc . Vũ Nghê dùng động tác nhanh nhất mặc quần áo vào , để có thể lập tức rời khỏi nơi này . Cô không thể chịu đựng nổi sự mỉa mai của hắn , cứ phải thế này mãi , cô sẽ có cảm giác đang bị vứt bỏ

Chuông điện thoại chợt vang lên.

Lạc Ngạo Thực sờ tới điện thoại rồi bắt máy "Tư Vũ không có ở chỗ tôi . Đáng chết , con bé mất tích khi nào ?!"

Tư Vũ ?!

Vũ Nghê đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi , thì cảm thấy lo lắng nên dừng bước . Tư Vũ mất tích ?!

"Được rồi , báo cảnh sát trước đã , sau đó chúng ta chia nhau tìm !" Lạc Ngạo Thực giọng hơi run rẩy cúp điện thoại , sau đó vội vã mặc quần áo

"Tư Vũ , cô ấy mất tích ư ?!" Vũ Nghê lo lắng hỏi

Mặc dù cô và Tư Vũ cũng chỉ gặp mặt nhau có hai lần , cũng chưa từng nói chuyện qua, nhưng quả thật là không muốn bỏ mặc một cô gái đáng thương như thế

"À , tôi phải đi tìm Tư Vũ , nếu em muốn trở lại công ty , tôi sẽ cho người chở em !" Lúc này Lạc Ngạo Thực đã mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn , Vũ Nghê cũng không biết tại sao mình lại đuổi theo hắn "Tôi cùng anh đi tìm Tư Vũ , có được không ?!"
Tư Vũ mất tích , Lạc gia sử dụng tất cả người giúp việc trong nhà tìm kiếm . Trải qua ba ngày ba đêm vẫn chưa nghe được tin tức của cô . Bất kể nói thế nào thì cũng là con dâu của Lạc gia , cho nên Vũ Nghê cũng phải quan tâm đến em dâu của mình

Rạng sáng mười hai giờ rưỡi , Lạc Ngạo Thực thâm trầm đi tới cửa nhà . Tư Vũ không thể vô cớ rời nhà , do đêm nay bà vú có nói về vấn đề kết hôn của Lâm Hiên và Tư Vũ , càng làm hắn phải suy nghĩ . Trong ba năm qua , chỉ trừ đêm tân hôn là họ còn ngủ cùng nhau , ngoài ra thì toàn chia phòng mà ngủ . Lâm Hiên thân là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng cũng không thường về nhà

Đáng chết, cùng là đàn ông đương nhiên hắn hiểu được vì sao Lâm Hiên không về nhà . Có lẽ là do bận công việc , nhưng đa phần là cùng người con gái khác . Thân là đàn ông thì ba năm qua không thể không dục vọng ?! Trừ phi là thân thể có bệnh không tiện nói ra . Nếu như hắn đoán không nhầm , thì nhất định là Tư Vũ phát hiện Lâm Hiên cùng người con gái khác ở cùng nhau , do không chịu được đả kích nên chọn cách rời đi

Vũ Nghê đang mặc áo ngủ trên người từ ghế sa lon nhảy xuống , tiến lên đón lấy áo khoác của Lạc Ngạo Thực quan tâm mà hỏi "Vẫn chưa có tin tức của Tư Vũ sao ?!"

Lạc Ngạo Thực nheo lại tròng mắt , như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vợ mình

Vũ Nghê bị hắn nhìn như thế nên có chút lúng túng , đôi mi thanh tú nhíu lên "Anh ... anh sao lại nhìn tôi như vậy ?!"

"Nghê , em tựa hồ rất quan tâm chuyện Tư Vũ ?!"

Ngữ khí của hắn khiến Vũ Nghê hoài nghi và không thoải mái "Ý của anh là sao ?!"

"Em cứ trả lời đi ?! Bây giờ là tôi đang hỏi em ——" Lạc Ngạo Thực thâm trầm u ám , ánh mắt hồ nghi giống như thanh kiếm để ngang cổ họng Vũ Nghê , có thể ra tay lấy mạng cô tức thời

Hắn từng bước từng bước tiến tới gần cô , làm cô phải thối lui về phía sau "Tôi không hiểu rõ anh ở đây hoài nghi cái gì , Tư Vũ là của em gái của anh , tôi quan tâm đến , chẳng lẽ bất thường ư ?! À , có lẽ anh không coi tôi là vợ của mình , nhưng theo luật pháp , Tư Vũ vẫn là em dâu tôi , đúng không ?!"

Nói xong lời nói này , Vũ Nghê giận đến con ngươi đỏ bừng lên . Hắn có thể không thích cô , nhưng là tại sao hắn có thể hoài nghi cô cùng người khác xằng bậy ! Mặc dù hắn không nói ra miệng , nhưng nhìn biểu tình của hắn cũng đủ nói lên tất cả

Uất ức của cô cũng không xóa bỏ được vẻ mặt nghi ngờ đó . Lạc Ngạo Thực vẫn nham hiểm nhìn cô "Tôi cũng có lời muốn nói với em , em nên nhớ cho kỹ lời cảnh cáo của tôi . Nếu như em dám phá hư hạnh phúc của Tư Vũ , tôi nhất định không bỏ qua cho em !"

"Tôi không có ——" Vũ Nghê dùng sức lắc đầu tri hô , hi vọng hắn có thể nghe rõ

Nhưng có một số việc không phải chỉ cần lời nói thì sẽ khiến người khác tin tưởng . Con người của hắn luôn có quan điểm như thế . Nam giới muốn trợ giúp nữ giới nếu không có mục đích thì hơi lạ . Năm ngàn vạn đó , nhất định có mưu đồ !

Nhìn thấy hắn vẫn chưa tin mình , Vũ Nghê vọt tới hôn hắn một cái , ngăn cản động tác lên lầu của ai đó "Ngạo Thực , nếu anh không tin tôi , anh có thể đi điều tra , tôi không muốn bị anh trách oan như vậy !" Cô thật sự hi vọng hắn có thể điều tra quá khứ của cô . Như vậy , như vậy hắn sẽ biết được lần đầu tiên của cô , chính là do hắn cướp mất

"Em muốn tôi điều tra cái gì ?! Điều tra các người thường gặp nhau tại quán cafe hay sao ?!" Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng chất vấn , môi mỏng giễu cợt nâng lên

"Anh cho người theo dõi tôi ?!" Cô run rẩy hỏi.

"Em thừa nhận ?!"

"Chuyện này thì tôi thừa nhận , nguyên nhân chỉ vì vay tiền , ngoài ra giữa chúng tôi căn bản không có gì ——" Vũ Nghê kích động giải thích

Lạc Ngạo Thực vuốt ve khuôn mặt Vũ Nghê , tà mị nói :"Cũng may là giữa các người không xảy ra chuyện gì . Nếu không , tôi tuyệt đối không bỏ qua !"

————————————

/P.S : Lần đầu tiên của Vũ Nghê chính là do Lạc Ngạo Thực cướp mất . Là người chiếm đoạt danh tiết ";xử nữ"; ấy , tại sao Lạc Ngạo Thực lại không nhớ . Ẩn tình trong câu chuyện này là gì , mời mọi người tiếp tục theo dõi

Trích dẫn:Chương kế :

Không biết có phải mình nghe lầm hay không , nhưng là hắn đang giải thích cho cô biết việc riêng tư của hắn ?! Hơn nữa trong giọng nói còn mang theo nỗi buồn sâu sắc ?! Lúc trước hắn có về nhà hay không cũng chẳng thèm nói một tiếng

Cơ thể cô tràn ngập sự tiếp xúc da thịt với hắn , hông hắn di chuyển sâu xuống , chui vào nơi thần bí của cô . Hắn nhìn chằm chằm vào đôi gò má ửng hồng mê tình của cô , hô hấp bất ổn nỉ non "Bằng không tôi kêu thư ký đặt thêm một vé máy bay , em đi theo tôi nhé !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net