Chương 32 Ân ái trước khi công tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời này của hắn khiến Vũ Nghê thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm kích không thôi . Cũng may hắn vẫn tin tưởng mối quan hệ giữa cô và Lâm Hiên !

"Lên lầu đi , tôi muốn em ngay bây giờ !" Lạc Ngạo Thực vỗ vỗ phía sau lưng của Vũ Nghê , ý bảo nàng lên phòng

Cô thấy tâm tình như bị đảo ngược , sững sờ nhìn hắn "Không phải anh đang giận tôi sao ?!"

"Ha ha" hắn lại phát ra tiếng cười quen thuộc , áp sát mặt cô "Nhưng điều này cũng không thể trì hoãn việc ~ tôi muốn em , em nên cảm thấy may mắn , dù sao thì tôi vẫn thích cơ thể của em !"

"Anh ..." Không biết do tức giận hay vì ngượng ngùng mà gương mặt Vũ Nghê trở nên đỏ ngầu

Khi hắn ấn cô ngã xuống giường đồng thời dùng miệng cọ sát ở bên tai cô "Chiều mai tôi phải bay qua Los Angeles , nhanh nhất cũng đến nửa tháng mới có thể trở về !"

Không biết có phải mình nghe lầm hay không , nhưng là hắn đang giải thích cho mình biết việc riêng tư của hắn ?! Hơn nữa trong giọng nói còn mang theo nỗi buồn sâu sắc ?! Lúc trước hắn có về nhà hay không cũng chẳng thèm nói một câu

Cô không ngừng trốn tránh hơi thở nam tính của hắn , ngẩng mặt lên nhìn "Công tác nửa tháng ?! Liên quan đến chuyện kinh doanh sao ?!" Hắn xuất ngoại để lo toan cho công việc bình thường cao nhất cũng chỉ mất hai ngày . Đằng này đến mười lăm ngày , không phải quá lâu ư ?!

"Phải đi sang công ty chi nhánh xử lý một ít chuyện , thuận tiện cũng cần xem qua mấy đơn hàng !" Vừa trả lời vấn đề của cô , Lạc Ngạo Thực vừa kéo quần ngủ cô xuống . A nếu như là quần ngủ , thì nên cỡi lúc đứng lên sẽ dễ dàng hơn phải nằm như bây giờ ! Vũ Nghê đỏ mặt , mặc kệ hành động của Lạc Ngạo Thực

Lạc Ngạo Thực tách hai chân của Vũ Nghê , dùng ngón tay tà ác của mình gợi lên kích tình giữa hai chân đang ẩm ướt kia . Vũ Nghê có phần hận mình , rõ ràng trước đó là những nỗii đau , nhưng chỉ sau một khắc lại cho phép mình đi vào nhiệt tình mà hắn tạo ra . Thậm chí cô không thể phủ nhận việc mình nhớ nhung hắn . Hắn chỉ mới nói là xuất ngoại , mà cô đã bắt đầu thấy nhớ hắn rồi !

Cơ thể cô tràn ngập sự tiếp xúc da thịt với hắn , hông hắn di chuyển sâu xuống , chui vào nơi thần bí của cô . Hắn nhìn chằm chằm vào đôi gò má ửng hồng mê tình , hô hấp bất ổn nỉ non "Bằng không tôi kêu thư ký đặt thêm một vé máy bay , em đi theo tôi nhé !"

"Ưm ...Không ...được . Tôi-hiện-không-có-thời-gian ...!" Bị hắn đụng phải chỗ sâu nhất , âm thanh của cô nói ra như vỡ vụn từng chữ

"Ha ha , vậy tối hôm nay em nhất định phải ráng chịu đựng đấy !" Lạc Ngạo Thực gầm nhẹ như một con sư tử , ngay sau đó nâng người Vũ Nghê lên cao , bắt đầu điên cuồng di chuyển

Nghĩ đến nửa tháng không thấy cô , hắn liền không kiểm soát được , lần nữa lại muốn cô , mỗi một lần đều liều mạng dùng hết sức lực , đi vào chỗ sâu nhất của cô !

Kích tình chỉ vừa mới bắt đầu ——
Nỗi nhớ luôn là vị thuốc làm con người ta đam mê nhất , nếu không hắn bất quá chỉ mới rời đi có hai ngày , cô đã liền nghĩ đến hắn , không cách nào tập trung tinh thần cho công việc .Hơn nữa trong đầu thỉnh thoảng toàn là ~ toàn là những lời ân ái hắn nói với cô

Ví như ở bữa ăn tối thỉnh thoảng hắn cùng cô nói chuyện , hoặc khi hoan ái đi qua , hắn không đứng đắn kể một số thứ làm cho cô đỏ mặt tía tai . "Cạch ——" cô đem lấy bút ném trên văn kiện , hai tay ngượng ngùng che mặt . Đáng chết , đang trong lúc làm việc sao cô lại nghĩ tới những thứ này , nghĩ đến ~ cô lại càng có phản ứng

Không được , cô sao lại muốn hắn đến như vậy !

Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì âm thanh bản nhạc chợt vang lên , Vũ Nghê vội vàng đảo mắt nhìn điện thoại trên bàn , Là hắn gọi điện thoại tới sao ?! Ngày hôm qua vào giờ này hắn cũng có gọi tới , nhưng trùng hợp là cô không có ở đây , nên không nhận được điện thoại . Khi nhìn lên màn hình liên lạc thì không ngừng ngẩn ra , là Lâm Hiên ?!

Vũ Nghê nhẹ giọng mở miệng :"Ơi ——"

"Chị dâu , xin chào . Tôi không có quấy rầy công việc của chị chứ ?!" giọng trầm thấp , lịch sự nhưng cũng không kém phần sâu sắc , trong giọng nói mang theo nỗi buồn sâu xa

"Hai ngày nay vẫn chưa có tin tức của Tư Vũ sao ?!"

Lâm Hiên cười khổ một tiếng "Nếu như có tin tức gì về cô ấy , tôi nhất định sẽ thông báo cho chị biết ! Đã tìm nhiều ngày như vậy , nhưng vẫn không có thu hoạch gì !"

"Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu , nhưng bây giờ thiếu kiên nhẫn thì khác gì uổng công !" Vũ Nghê trấn an mà nói

"Thà là cô ấy bị người khác bắt cóc , ít nhất còn có thể dùng tiền để đem chuộc , đằng này ...!" Hắn than dài một tiếng "Chị dâu , sau khi tan việc , chị có rãnh không ?!"

"Xin lỗi , gần đây công ty có mấy hợp đồng cần gấp , cho nên sợ rằng tôi không có thời gian !" Vũ Nghê không được tự nhiên đành phải nói láo . Lạc Ngạo Thực đặc biệt rất để ý chuyện này , vì thế cô không muốn tiếp tục gặp Lâm Hiên "Thật ... thật ngại quá ——"

"Không có gì , bất quá là tôi đang muốn tìm người trò chuyện . Nhìn ánh mắt trách cứ của cha mẹ vợ , lòng tôi cũng chẳng muốn về nhà , chỉ là muốn tìm bạn hữu tâm sự mà thôi ! Ai ~ chuyện này cũng thật khó nói , lại không tìm được người bạn hữu nào"

Giọng nói Lâm Hiên ngày càng nặng nề , tựa hồ như rơi lệ , điều này làm cho Vũ Nghê chua xót "Có lẽ sẽ nhanh tìm được thông tin của Tư Vũ thôi" Trừ việc này ra , cô thật không biết nên nói cái gì !

Lâm Hiên trầm mặc nửa phút , sau đó thấp giọng mà nói :"Chị dâu , chị bận thì chị làm việc đi !" Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại.

Cầm điện thoại trong tay , Vũ Nghê có cảm giác băn khoăn . Lâm Hiên hiện là đối tác của công ty , hắn gọi điện thoại tìm cô , chắc là muốn tìm bạn hữu tâm sự . Dù sao thì lúc cô khó khăn nhất , hắn cũng đã chìa tay giúp đỡ . Chợt điện thoại lại vang lên

"Anh công tác xong rồi à ?!" Điện thoại không ngoài ai khác , đương nhiên là chồng cô —— Lạc Ngạo Thực

"Mới vừa rồi em nói chuyện với ai , tôi gọi đến mấy lần mà vẫn không gọi được !" Hắn không trả lời vấn đề của cô

"Ừ , là của khách hàng"

"Lát nữa em đi mua thêm một cái điện thoại nữa , rồi cho riêng tôi biết số sim đó !"

Thật điên cuồng mà , vì một mình hắn mà phải chuẩn bị một cái điện thoại mới ?! Thật là —— "Công việc thuận lợi chứ ?! Anh sẽ trở về nước trước thời hạn ?!"

"Trước mắt thì thế , nhưng chưa thể nói trước kết quả . Mấy ngày nay tôi không có ở nhà , tôi gọi điện thoại là để nhắc nhở em phải về nhà đúng giờ ——"

"Điều này không cần anh phải lo , tôi biết rồi mà ! Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng phải đi đây đó với bạn bè , như vậy cũng không thể sao ?!" Hắn mở miệng ràng buộc , trong lòng cô lại không chán ghét , đã thế còn dấy lên ấm áp

"Thời gian về nhà không thể vượt qua 21h !"

"Vậy còn anh thì sao ?! tôi có thể yêu cầu đối với anh chứ ?!" Cô không phục hỏi.

"Việc đầu tiên là để tôi quản lý em tốt đã . Chuyện của tôi , tôi có thể tự xử lý !" Giọng của hắn chần chờ , có chút xấu hổ "Được rồi , tôi muốn nghỉ ngơi trước !"

Mặc dù câu trả lời của hắn làm cô không hài lòng , nhưng là vẫn nhịn không được mà quan tâm nói :"Anh cũng đừng gắng sức quá , nhớ giữ gìn sức khoẻ , tạm biệt !"

Hắn chủ động gọi điện thoại cho mình , phải hay không quan hệ của cả hai đã trở nên tốt đẹp ?!
Vũ Nghê nhẹ nhàng để tờ Global Times xuống , đôi tay che kín vẻ mặt thống khổ (Global Times : một tờ báo của nước ngoài)

Quan hệ của cả hai sẽ chuyển biến ?! Cô còn chưa dám mơ đến điều tốt đep này , tự giễu cười một tiếng . Trước hắn đã từng nói qua, hôn nhân đối với hắn mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào , cô là vẫn không nên quên !

Lẳng lặng nằm trên mặt bàn , mắt vô tình dán trên tiêu đề ‘Tổng giám đốc của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia Lạc Ngạo Thực thân mật cùng Hoa Hậu Thế Giới đi vào một khách sạn’ . Tờ báo minh chứng bằng cách gia tăng thêm hình ảnh chân thật hai người ở cùng một chỗ

Nam nhân đẹp trai cùng mỹ nữ quyến rũ kết hợp quả thật rất bắt mắt , trong lòng cô bỗng dưng đau đớn , thật là rất đau

"Con gái , lần này ‘vĩnh tân’ có thể tránh được kiếp nạn này cũng đều nhờ vào con !" Phó Quảng Nguyên đẩy cửa đi vào . Hai đơn đặt hàng lớn mới vừa được gởi tới , hàng cũng đã chuyển ra bên ngoài , đối phương cũng chuyển thêm 60% khoản tiền vào ngân hàng , trong thời gian ngắn vĩnh tân đã giải quyết hết nguy cơ

Vũ Nghê thu hồi cảm xúc đau thương , ngẩng đầu nhìn hướng cha mình "Cha , bây giờ chỉ mới là mới bắt , vấn đề lớn còn tồn đằng sau ——"

"Chuyện này ta hiểu mà , ta sẽ mau chóng chỉnh đốn lại vĩnh tân !"

Vũ Nghê mỉm cười không nói thêm gì , chỉnh đốn cũng cần phải có thời gian và kỹ năng . Hơn nữa , ngay cả khi chỉnh đốn thì công ty cũng không có chuyển biến gì "Cha , cha cũng nên giữ gìn sức khỏe !"

"Con gái , chắc bây giờ con cũng không trách ta đã gả con cho Lạc Ngạo Thực chứ . Vẻ đẹp trời sinh của con cuối cùng cũng làm động lòng Lạc Ngạo Thực !" Âm mưu này của hắn quả không uổng công

Vũ Nghê không trả lời , chỉ cảm thấy quá xấu hổ . Nhìn vẻ mặt đau khổ của con gái , Phó Quảng Nguyên thở dài một cái "Con gái à , có một số việc không nên xem trọng quá , càng xem trọng thì người đau khổ chính là mình . Nên cân nhắc những ưu và khuyết điểm , như thế mới là lối sống khôn ngoan . Người ta thường nói , kẻ khôn ngoan thì không nên hồ đồ !"

Kẻ khôn ngoan thì không nên hồ đồ , nói thật hay ! Nhưng là , muốn cô hồ đồ cả đời ư ?! Cả đời đều tự ản ủi bản thân , lừa gạt chính mình ?!

Phó Quảng Nguyên lập tức đổi đề tài "Ai Đã quá trưa rồi mà cafe còn chưa bưng vào ?!"

Vũ Nghê bấm số nội bộ , nhắc nhở thư ký mang cà phê vào . Bình thường vào giờ này đã có cafe trên bàn . Khoảng mười phút sau thì thư ký mang cafe đi vào

Thư ký dọn dẹp những thứ bề bộn trên bàn , sau đó vội vàng cúi đầu "Xin lỗi chủ tịch và tổng giám đốc . Hôm nay con gái của tôi cảm mạo , nên thừa dịp giờ nghỉ buổi trưa , tôi dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra , cho nên có chút sơ sót !"

"Cảm mạo có nặng lắm không ?!" Vũ Nghê quan tâm hỏi

"Chỉ là con bé hơi sốt tí , bác sĩ đã cho toa thuốc nên không còn vấn đề gì nữa tổng giám đốc . Thật ra thì tôi định về công ty sớm một chút , chẳng qua là ở bệnh việc xảy ra một số trục trặc , nên dời thời gian khám bệnh cho con bé , thật sự tôi giận đến nỗi muốn gặp người lãnh đạo ở đó !"

Phó Quảng Nguyên đột nhiên chen vào một câu "Đúng vậy , các bệnh viện bây giờ cũng nhiều bác sĩ lang băm lắm !"

"Hôm nay tôi cũng được biết là ở bệnh viện đó có một người bệnh bị chết trên bàn mổ , do trải qua thời gian phẫu thuật quá dài . Nghe đâu người phụ trách ca mổ là một bác sĩ đầy kinh nghiệm , tên gọi cái gì là Lâm đó !"

Vũ Nghê từ từ trợn to hai mắt , chợt nhớ tới "Cha nói bác sĩ , có phải là bác sĩ Lâm Hiên ở bệnh viện thành phố không ?!"

"Đúng rồi , chính là hắn . Trẻ tuổi , tài cao lại rất đẹp trai , còn là chủ nhiệm khoa ngoại !"

Thư ký gật đầu một cái "A tôi nhớ ra rồi , có phải tổng giám đốc cũng quen biết với vị bác sĩ này ?!"

Vũ Nghê nhíu đôi mi thanh tú , lẩm bẩm nói nhỏ "Tại sao lại có thể như vậy ?!"
Gần tới giờ tan việc , Vũ Nghê nhận được điện thoại của Lâm Hiên , tâm tình cảm thấy lo lắng . Khúc nhạc jazz vang lên ở quầy bar , với lối thiết kế trang nhã , cô sớm tìm được một người nam nhân u sầu đang vùi đầu trong góc nhỏ

Nhìn hắn giờ đây thật khác với những ngày trước , trông dáng vẻ mất đi tính cách lịch sự , quần áo gọn gàng , đầu tóc thì bờm xờm , trên cằm mọc đầy râu

Lâm Hiên ngước mắt nhìn Vũ Nghê , cười hì hì chỉ vị trí bên cạnh "Ngồi đi , uống với tôi một chút . Bartender , cậu làm ơn cho vị tiểu thư này một ly rượu !" (Bartender : người phục vụ trong quầy bar)

"Cám ơn , cho tôi một ly nước ép trái cây được rồi !" Vũ Nghê từ chối

Lâm Hiên đem ly rượu trong tay uống cạn một hơi , ngay sau đó lại rót tiếp ly khác

Trên bàn đã cạn hết vài chai , cứ uống như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng . Mấy ngày trước cô còn đọc được một tin về việc uống rượu quá nhiều có thể xảy ra đột tử . Vũ Nghê lo lắng tiến lên giành ly rượu của hắn "Lâm Hiên , cậu đừng uống nữa . Chuyện cũng đã xảy ra , uống nữa cũng chẳng giải quyết được gì ?!"

"Chị dâu , cho tôi , tôi muốn uống ... Tôi không muốn tỉnh táo , tỉnh táo chỉ làm tôi đau khổ" Hắn nhìn chằm chằm hai tay mình , thống khổ gầm nhẹ :"Ha ha , tôi đã giết người . Vốn dĩ là ca phẫu thuật chỉ có ba giờ đồng hồ , thế nhưng tôi kéo dài tới gần năm giờ , tôi còn là bác sĩ không chứ ?! Thân nhân bệnh nhân nói đúng , tôi là hung thủ giết người , tôi nên ngồi tù !"

"Không , cậu không phải là cố ý . Ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện này !" Đường đường là một nam nhân , vậy mà hắn lại chảy nước mắt

"Đó là trách nhiệm của tôi , bác sĩ gây mê đã nhắc nhở tôi , nhưng lúc ấy không biết tôi đang nghĩ cái gì . Cho đến khi huyết áp bệnh nhân bị tụt , nhịp tim không ngừng giảm xuống , mọi người bắt đầu luống cuống tay chân , lúc đó tôi mới ý thức được sai lầm của mình ! Chẳng hiểu tôi đang nghĩ cái quỷ gì vào lúc đó nữa !"

Ly rượu bị Vũ Nghê giành lại , Lâm Hiên dứt khoát trực tiếp rót rượu vào mồm

"Không được uống !"

Người dành người đoạt bất chợt nửa bình rượu vẩy vào trên người của Vũ Nghê , nhưng cô vẫn không để ý "Lâm Hiên , tôi đưa cậu về nhà !"

"Không cần , tôi không muốn về nhà . Về nhà chỉ làm tôi cảm thấy mình bất tài , vợ mình mất tích , mình cũng không tìm được . Ha ha , gia đình , sự nghiệp đều tồi tệ , tôi là một người đàn ông tệ nhất thế giới !"

"Không phải vậy , bất cứ ai trong cuộc sống cũng đều gặp trở ngại . Đó chỉ là vần đề chúng ta cần phải đối mặt . Đi thôi , tôi đưa cậu về nhà ! Bây giờ đã gần tám giờ tối , cậu uống say ở chỗ này , nếu như có chuyện gì xảy ra , tôi cũng khó gánh trách nhiệm , tôi lại không thể về nhà khuya ! Lâm Hiên , cậu đừng làm khó tôi , coi như tôi cầu xin cậu , về thôi , đừng uống nữa !"

"Chị dâu rõ ràng còn nhỏ tuổi , thế mà lại ăn nói áp đặt người khác thế , đơn giản là không cho người khác phản bác . Ha ha , phải hay không cùng anh rể ở chung một chỗ đã lâu , nên bị hắn lây bệnh !" Hắn mở miệng nhếch môi cười giỡn , đồng thời lảo đảo đứng lên

Nghĩ đến Lạc Ngạo Thực , tự nhiên trong lòng Vũ Nghê đau xót "Tôi chỉ khuyên được như thế này , nói nhiều lời an ủi cũng không giải quyết được vấn đề thực tế ! Nhưng cậu phải nhớ thật kỹ , những người thân bên cạnh đều quan tâm đến cậu !"

Lâm Hiên dùng sức sờ soạng cái miệng , đau khổ mà hỏi :"Thế anh rể không xem thường tôi à ?!"

Vũ Nghê lắc đầu một cái "Không đâu !"

Lâm Hiên cười nhạt "Chị dâu , chị ngồi xuống trước , tôi đến phòng vệ sinh một chút , sau đó liền theo chị về nhà !"

"Cậu có cần giúp đỡ không ?!"

"Không cần , tôi còn tỉnh mà !" Lâm Hiên đi ra , sau đó xoay đầu lại dặn dò Vũ Nghê :"Chị dâu , đừng uống nhầm đó , chị là người đẹp , cần phải cẩn thận !"

"Tôi biết mà , tôi sẽ không uống !" Cô cũng không phải là con nít , đương nhiên biết chứ !
"Chị dâu , chị dâu , tỉnh lại mau" Lâm Hiên lo lắng lắc lắc thân thể Vũ Nghê

Vũ Nghê từ từ mở mắt thật là đau ! như muốn nổ tung cái đầu

Trần nhà màu hồng ?!

Đây là nơi nào ?!

Từ trên giường Vũ Nghê đột nhiên ngồi dậy , cái mền trên người rớt xuống , nhất thời cảm giác người lạnh như băng . Cúi đầu ngó nhìn , và vô cùng kinh ngạc "Tại sao có thể như vậy ?!" Đầu óc tự dưng trống rỗng , chỉ có thể ý thức được Cô và Lâm Hiên ... !

Cô và Lâm Hiên phát sinh quan hệ không đúng đắn !

"Chị dâu , tôi xin lỗi , thật sự xin lỗi , tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này ?!" Lâm Hiên nhặt quần áo lên , đau khổ giải thích ! "Ngày hôm qua tôi uống nhiều quá , chuyện gì cũng không nhớ . Đáng chết , sao lại như thế này ! Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình , tôi biết tôi đã sai rồi !"

Bất động đến mấy phút sau , Vũ Nghê kéo cái mền lên trên , hai vai kịch liệt run rẩy , nước mắt lã chã rơi xuống

Cô chỉ nhớ là đưa Lâm Hiên đưa về căn hộ , những chuyện khác gần như mơ hồ . Loáng thoáng nhớ được hắn ôm cô rồi khóc , nhưng tại sao cô không đẩy hắn ra , tại sao ?!

"Chị dâu , thật sự xin lỗi chị ! Hay là chị cứ giết tôi đi , tôi đã gieo họa rồi ! Tôi làm điều này thật chẳng bằng một con chó , như thế này thì làm sao còn mặt mũi gặp anh rể , làm sao nhìn Tư Vũ đây ! Sợ rằng cô ấy chịu không nổi cú sốc này !" Lâm Hiên gần như ảo não , không ngừng dùng 2 tay đập vào đầu mình . "Tôi không nên uống nhiều như vậy , lại càng không nên gọi điện thoại cho chị ! Bằng không đâu xảy ra chuyện này ! Thề với chúa rằng tôi không phải loại người háo sắc , tôi với Tư Vũ kết hôn đã lâu , dù biết cô ấy đang bệnh , biết rằng cô ấy không muốn tôi đụng vào , tôi cũng chưa hề đi tìm bất kỳ người phụ nữ khác ! Hôm nay , sao lại như vậy chứ ?!"

Vũ Nghê nức nở nghẹn ngào , đột nhiên chỉ vào cửa và hét lên "Cậu đi ra ngoài đi , hiện tại tôi không muốn gặp lại cậu , tôi muốn yên lặng một chút !" Ngay sau đó cô vùi mình vào trong gối , hối hận gào khóc !

Lâm Hiên đi ra khỏi phòng , đứng cách cánh cửa từng lời một nói xin lỗi "Chị dâu , chuyện đã đến nước này , đã không còn biện pháp cứu vãn . Nhưng mà tôi cảm thấy đừng nên nói cho anh rể biết , chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì , có được hay không ?!"

Vũ Nghê mặc lại quần áo , cắn môi khổ sở rơi nước mắt . Chuyện đã thế này , sao có thể xem như không ?!

****************************************************

Vũ Nghê lảo đảo trở lại ngôi biệt thự với hai mắt xưng đỏ , tránh né ánh mắt kỳ quái của người giúp việc , tự giam mình ở trong phòng tắm

Cô liên tục xối nước nóng vào người , cô như mất đi hết cảm giác , cả người cũng không thấy nóng !

Cô bây giờ như một người điên , nhiều lần xoa xoa các điểm đỏ trên người , giống như đem mình rửa sạch sẽ

Thật bẩn ! cô đã phản bội hôn nhân của mình . Ha ha , hiện tại không chỉ có Lạc Ngạo Thực là kẻ phản bội . Cô cũng ... cũng như thế ! Thanh âm nức nở nghẹn ngào hòa lẫn tiếng nước chảy tràn đầy trong phòng tắm

Thân thể mềm nhũn cho đến khi cô nằm bất động , đồng thời ngã trên mặt đất , dẫu môi thê lương thì thầm "Ngạo Thực à , tôi không biết làm thế nào để đối mặt với anh nữa . Tôi cũng không còn mặt mũi cầu xin anh tha thứ ! Nhưng mà , tôi thật sự yêu anh , tôi không muốn rời anh mà đi ...! Anh đừng trách tôi , cầu xin anh đừng trách tôi , có được hay không ?! Nếu như lần này anh hứa không trách tôi , tôi thề về sau tuyệt đối sẽ không ra khỏi biệt thự nửa bước , nơi nào cũng không đi . Cầu xin anh có thể tha thứ cho tôi , có được hay không ?!"

Mặc dù trong thâm tâm luôn van xin như thế , nhưng cô biết rằng , mình vẫn không cách nào vô liêm sỉ ở lại chỗ này , bản thân cũng không thể giấu giếm được hắn

Trích dẫn:Xem đến tập này đôi khi mình cảm thấy sự sắp đặt của tác giả đối với Vũ Nghê quá độc ác , thà rằng để cho Lạc Ngạo Thực hành hạ , hay để hắn đi ngoại tình cũng còn đỡ bức xúc hơn ... Nhưng mà mọi người an tâm nhá . Vũ Nghê của chúng ta không dơ bẩn vậy đâu ... Thời gian sẽ trả lời cho cái bí mật này ... Haizzz truyện này nhìu bí mật quá T____T ... Nhưng nhờ như thế mà sau này tính cách của Vũ Nghê rất kiên cường , kiên cường đến nổi nhiều lần chơi khăm Lạc Ngạo Thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net