Chương 37 Hấp dẫn nam nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngạo Thực đem người say đến đứng không vững ném vào trên giường lớn trong phòng VIP

Tinh thần của Tưởng Vũ Hàng như muốn tan rã , mơ hồ không rõ , huơ tay múa chân cũng không biết là hắn đang nói cái gì.

Vũ Nghê đi tới , cố ý không có khóa cửa phòng tươi cười nói :"Cám ơn Lạc tổng giám đốc . Ở đây có tôi chăm sóc hắn là được rồi , chuyện còn lại cũng không cần phiền đến anh !"

Vũ Nghê đứng ở bên cạnh cửa , dùng giọng điệu lễ phép cảm tạ , thuận tiện xin hắn rời đi

Lạc Ngạo Thực giống như giả vờ không thấy ...nặng nề thở ra một hơi , xoay người nhìn Vũ Nghê "Anh có chút khát , em có thể lấy cho anh một chai nước không ?!"

Đã là phòng VIP thì đương nhiên phải có đầy đủ mọi thứ , nếu để phục vụ đưa tới , như có vẻ làm điều thừa . Dù sao cũng là do hắn mang giúp Tưởng Vũ Hàng vào phòng , dù cho thân phận của cô có là bạn gái hoặc nhân viên của Tưởng Vũ Hàng , thì cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn . Liếc nhìn cửa phòng đang rộng mở , Vũ Nghê đi về phía tủ lạnh.

Nhìn thấy cô đang từ chỗ này đi qua hướng bên kia , ánh mắt Lạc Ngạo Thực chợt lóe lên , môi mỏng đồng thời nâng lên

Trong lòng của Vũ Nghê có chút phòng bị , động tác tương đối lưu loát , cầm lấy một chai nước suối ——

‘Cạch’ , trong phòng lúc này vang lên tiếng động khóa cửa

Vũ Nghê cảnh giác xoay người , còn chưa kịp phản ứng , cô đã bị một sức lực phủ lấy quanh mình

Một hương vị quen thuộc lập tức tràn ngập hơi thở của cô "Lạc Ngạo Thực , anh buông tôi ra !" Cho dù trước mắt cô chỉ có chiếc áo sơ mi màu trắng , nhưng cô vẫn biết được mình bị người nào ôm lấy.

"Ha ha , giọng điệu của em rõ ràng là đang lạnh nhạt với anh . Anh nói này , dù như thế nào chăng nữa , thì chúng ta cũng đã chung đụng một tháng , làm chồng của em được hơn một năm , tại sao em lại có thể triệt để quên anh đây ?!" Bằng vào ưu thế của phái nam , hắn từng bước từng bước áp cô vào trong góc

"Nếu anh không đề cập đến chuyện này , tôi gần như không thể nhớ nữa đấy . Anh cũng đã nói , chúng ta bây giờ đã ly hôn , cũng chưa từng có quan hệ . Lạc tổng giám đốc , xin anh đừng làm điều vô lại lưu manh ở đây , buông tôi ra mau !" Cô dùng sức đẩy ngực của hắn , Gương mặt má lúm đồng tiền trở nên lạnh băng ngẩng lên phía trên

"Vô lại lưu manh ?!" Hắn đè thấp gương mặt , nở lên nụ cười lạnh lùng "Ừ , phải rồi . Nữ phát thanh của đài MBS đúng bảy giờ rưỡi tối mỗi ngày , sẽ xuất hiện trên màn hình tivi , dùng giọng nói dịu dàng thông báo tin tức cho người dân . Đương nhiên là đang dụ dỗ một số nam giới như chúng tôi ——"

"Anh im đi , mau buông tôi ra !" Cô ghét nhất là có người bôi nhọ công việc của mình , đặc biệt là cách hắn dùng những từ ngữ ghê tởm đó

Lạc Ngạo Thực dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào lỗ tai của Vũ Nghê , đồng thời đem một lớp khí hơi nóng thổi vào trong tai cô . Hắn hiểu rõ nhất , đây là nơi nhạy cảm nhất của cô

Quả nhiên vành tai đáng yêu kia so với trước còn đỏ hơn rất nhiều "Cảm thấy anh nói khó nghe ?! Ha ha , khi anh đi tới thành phố này , đã từng tham gia mấy mô hình tụ họp nhỏ . Cho dù là trong giới kinh doanh hay là quan chức chính phủ , khi uống rượu mà nói về phụ nữ , mọi người đều luôn nhắc đến em !" Vì lời lẽ dâm đãng của những kẻ kia , mà hắn phải tìm người đánh mấy gã đó một trận . Hơn nữa , còn tùy tiện đánh rớt chức của bọn họ . Chỉ là hắn không có đem toàn bộ câu chuyện kể hết

Lời của hắn làm cho Vũ Nghê nhất thời khó chịu , cô thế nào lại không hiểu ẩn ý của hắn chứ . Một đám đàn ông say rượu thì có thể bàn luận gì về vấn đề chính trị , kinh tế chứ ?!

"Lạc tổng giám đốc , hiện tại tổng giám đốc của tôi đã say , nếu như anh muốn bàn về chuyện hợp tác , thì phiền anh hôm nào gặp mặt vậy !" Một lòng muốn đuổi hắn đi , cho nên Vũ Nghê không thèm khách sáo

"A. . . . . . Các người vẫn chưa kết hôn , thì làm thế nào mà em lên được vị trí như ngày hôm nay đây ?!" Hắn châm chọc hỏi . "Thật lợi hại , em vậy mà vẫn còn hấp dẫn nhiều nam nhân khác . Nhất là ngày nào em cũng xuất hiện lẳng lơ trên đài truyền hình . Lại có thể khơi dậy lòng ham muốn của anh , em quả là giỏi đấy !"

Chợt một tay hắn xoa mông cô , dùng sức dưới háng của mình hướng về phía Vũ Nghê , nhấn mạnh một cái . Không một chút che dấu , đem bảo bối của mình đã sớm cương cứng , đưa vào ngay giữa hai chân Vũ Nghê . Đường viền trên gò má ngày càng tà ác , đôi mắt càng thêm sắc bén bởi vì cơ thể đã mau chóng ẩn đục dục vọng

Gương mặt má lúm đồng tiền mở to hai mắt , lập tức đỏ lên , không phải vì ngượng ngùng , mà là tức giận hoàn toàn "Lạc Ngạo Thực , anh buông tôi ra mau . Nếu như anh muốn thoản mãn , thì đi tìm người khác , chớ có gây rối tôi !"

"Nhưng mà hiện tại anh lại có hứng thứ với hương vị của em ——" Giờ đây hắn chỉ muốn hôn cô , đè cô vào sát trên tường , từ từ chiếm đoạt . Hắn dựa sát gương mặt của cô , dùng sức chạm nhẹ , thanh âm ham muốn như vỡ tung hết cả góc khuất gian phòng . Hắn nhất định phải hôn lên khắp nơi trên người cô , để cho cả thân thể cô hoàn toàn dính đầy hơi thở của hắn

"Anh cút ngay cho tôi ——" Vũ Nghê mất khống chế hét lớn lanh lảnh , hướng bạn trai cầu cứu "Vũ Hàng , Vũ Hàng . . . . . ."

"Hư. . . . . . Không cần ầm ĩ , đầu anh đau lắm . . . . . . Để cho anh ngủ một lát đã !" Người đàn ông trên giường lớn chán ghét la hét , ngay sau đó lật người ngáy ngủ như heo

Lạc Ngạo Thực chê cười ra tiếng , bàn tay cố ý sờ vào vùng nhạy cảm của Vũ Nghê , dùng sức lướt qua lướt lại "Ha ha , em đừng nghĩ là có thể trông cậy vào con người đó . Tốt nhất là em nên tiết kiệm một chút hơi sức đi , vợ chồng chúng ta sau khi ly biệt , bây giờ mới gặp lại , cũng nên ân ái một tý , có đúng hay không ?!"

Nói xong , hắn đồng thời ấn cô lên mặt tường , dùng hết sức lực của bàn tay , trực tiếp thăm dò vào dưới quần của Vũ Nghê , vuốt ve da thịt mềm mại

Cảm xúc này mang lại cho hắn quá nhiều ký ức và phấn khích . Chết tiệt , hắn chính là thích loại cảm giác này

"Khốn kiếp , ai muốn anh ân ái chứ . Anh buông tôi ra , nếu không tôi nhất định sẽ kiện anh !" Cô không có hù dọa hắn , nếu như hắn dám làm càn , cô nhất định sẽ nhờ đến pháp luật bảo vệ mình

Lạc Ngạo Thực căn bản không quan tâm lời nói của Vũ Nghê , ngón tay linh hoạt vẫn nhẹ nhàng chui vào quần lót của cô , ngón giữa càng chuẩn xác , ngạo mạn xâm nhập vào khe rãnh ấm áp kia

Trong nháy mắt bụng dưới của cô cảm giác được chua xót và đau đớn , cảm giác lâu rồi chưa một ai công phá nơi mật hoa bí ẩn này , làm cô càng thêm nhạy cảm , mỗi một lúc lại càng hấp thụ chặt chẽ ngón tay thô kệch kia hơn

"Lạc Ngạo Thực , buông ra , anh buông tôi ra !" Cô tức giận giãy dụa thân thể , nhưng hành động của ngón tay kia vẫn lượn lờ như rắn , càng ngày càng tiến sâu vào bên trong , cái loại đau nhức này lại khiến cô khát vọng đến lạ thường

Hắn không đứng đắn , hôn lên cổ Vũ Nghê , cố ý khêu gợi nhiệt tình của cô , sau đó thì thầm nói :"Ừ ... em nhỏ giọng một chút . Nếu để tên kia thức dậy , em sẽ còn lúng túng hơn ! Nào , em ngoan đi . Chỉ cần 20 phút thôi , có được hay không ?!"

Nói xong , hắn liền dùng tay cởi bỏ thắt lưng —
"Khốn kiếp , Lạc Ngạo Thực . . . . . . Thả tôi ra !"
Vũ Nghê bị Lạc Ngạo Thực đẩy tới một góc khuất , hắn nâng lên làn váy , hai chân tuyết trắng cùng đôi chân mặc quần tây màu lam đậm lần lượt dằng co nhau , hành động không hề cố ý , nhưng lại dễ dàng tạo thành một màn mập mờ vô cùng mơ hồ

"Sẽ thả , nhưng em phải đợi anh một chút , anh thực hiện một vài động tác đã , nhanh thôi ——" Hắn móc ra một vật đã sớm cương cứng trong quần "Tới luôn nha , phải nhanh thôi , bảo bối của anh nó sắp chịu hết nổi rồi !"

"Anh thật ghê tởm , ngày trước tại sao tôi lại không có phát hiện nhỉ ?!" Cô quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn . Hắn thật làm cô thất vọng . Vốn ở trong tim cô , hắn như một vị hoàng tử trên truyện cổ tích . Một vị hoàng tử với khuôn mặt đẹp trai , hào quang sáng chói đầy thanh lịch , được nuôi dưỡng từ quý tộc , tốt nghiệp ở đại học Ivy League . Ở trước mặt hắn , mãi mãi cô chỉ có ngưỡng mộ mà thôi . Cô không chỉ có thương hắn , mà còn thêm sùng bái hắn

Mặc dù hắn đã từng tổn thương cô , luôn mang đến bất hạnh cho cô , cũng như việc hắn bỏ rơi cô trong bệnh viện , dẫn đến cả chuyện đứa con bị chết non kia . Cô vẫn một lòng không hận hắn , bởi vì cô cứ cho rằng , đó là chính sai lầm của mình . Sai lầm lớn nhất chính là cái đêm vận mệnh kia , đẩy hắn rời xa cô

Nhưng mà hành động giờ đây của hắn , làm cho cô chợt tỉnh cơn mê . Miệng hắn đầy tục tĩu , động tác thì hạ lưu vô cùng , côn đồ cũng không ai sánh bằng . Nếu sớm biết hắn là người đàn ông ghê tởm như vậy , trước có đánh chết cô , cô cũng không đi gài bẫy hắn . Cô sẽ giữ mãi những bí mật kia , ít nhất trong lòng cô , hắn luôn luôn là người hoàn hảo

"Tùy ý em nói thế nào , nhưng mà anh lại biết thân thể của em nhất định sẽ yêu thích anh !" Lạc Ngạo Thực tràn đầy tự tin nói . Hắn luôn cho rằng bề ngoài cô nhìn như lạnh nhạt , nhưng về phương diện kia , tuyệt đối là một người phụ nữ nhiệt tình

Bằng vào sức lực mạnh mẽ , Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê nhấc cao lên , đầu gối trái nhét vào giữa hai chân cô , ép buộc cô phải mở ra "Tưởng Vũ Hàng , anh tỉnh lại mau ——" Vũ Nghê kinh hoảng liều mạng hô lớn.

Nhưng người trên giường cũng không chút phản ứng , tiếp tục ngủ như chết , thậm chí còn có cả tiếng ngáy

"Cái người này , lại không nghe lời anh đúng không ?! Xem ra anh phải đích thân ra tay thì mới có thể ngăn cản em !" Sau khi nói xong , Lạc Ngạo Thực trực tiếp dùng miệng che lại môi của Vũ Nghê

"Ưm. . . " Vũ Nghê mở to hai mắt , hai luồng lửa giận không ngừng phun ra

Lạc Ngạo Thực dùng đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng trêu đùa đầu lưỡi của Vũng Nghê , ép cô phải cùng hắn dây dưa . Chỉ là mấy phút sau , hắn vô vị chán chường buông lỏng ra "Đừng tưởng rằng em không đáp lại cùng anh , thì anh sẽ bỏ qua cho em . Hôm nay coi như em có thành một cọc gỗ , anh cũng muốn đoạt được em !"

Vũ Nghê không thoát khỏi kháng cự , dần dần bình tĩnh lại , mặc cho hắn bừa bãi trên người mình "Không sao cả , thật ra thì như thế nào đây ?! Nói trắng ra thì tôi cũng không phải gái còn trinh , dù sao cũng đã trở nên thành thục rất nhiều rồi . Hơn nữa còn là phụ nữ đã từng một lần ly hôn , coi như anh chiếm được thân thể của tôi , thì cũng không thành vấn đề . Chắc anh cũng nghe được không ít tin đồn , nam nhân muốn tôi rất nhiều . Tôi có thể đi ra gặp anh xin tài trợ , dĩ nhiên với người khác cũng vậy !"

Trong ánh mắt hẹp dài lóe ra tức giận kinh người "Đó là nguyên nhân em ăn nằm với nhiều thằng đàn ông khác nhau , đúng không ?!" . Chỉ một câu hỏi đơn giản , nhưng cô biết rằng cô đã diễn xuất tốt !

Vũ Nghê nâng lên khóe môi , quyến rũ cười một tiếng "Anh đoán thử xem ?!" Biểu tình và thanh âm kia chính là nói cho hắn biết ~ đúng vậy !

"Đã mấy năm không gặp , em thật là đê tiện hơn rồi !" Hắn thu hồi động tác không đứng đắn , trên mặt xuất hiện lời châm chọc

Vũ Nghê đưa tay khoác lên trên lồng ngực của hắn , nhìn như vuốt ve , kì thực đẩy hắn ra "Xã hội bây giờ không phải thế sao ?! Anh nên biết rằng , sau lưng người phụ nữ thành công là một đám nam nhân trợ giúp !" Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại , nhìn rất quyến rũ "Nếu như Lạc tổng giám đốc cũng muốn gia nhập vào hội này , vậy thì tôi càng vui vẻ tột cùng !"

Nhìn bộ dáng cô tỏ vẻ không thương tiếc cơ thể mình , toàn thân của Lạc Ngạo Thực nổi lên lửa giận "Ha ha , Phó Vũ Nghê , em nghĩ em là cái gì ?! Tôi đây mà lại chạm vào dạng gái như em ư ?!"

"Tôi thật sự tiếc nuối , thế mà tôi cứ tưởng sẽ nhận được sự trợ giúp từ anh , để sự nghiệp còn nâng cao hơn !"

Hắn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra , Vũ Nghê gần như thở phào nhẹ nhõm , sau đó cầm lấy chai nước suối đưa trước mặt hắn "Phải rồi , Lạc tổng giám đốc không phải đang khát sao ?!"

Lạc Ngạo Thực tức giận nhận lấy chai nước của Vũ Nghê , mở nắp bình uống điên cuồng , ánh mắt hung ác vẫn nhìn cô , động tác của hắn giống như không phải đang uống nước , mà là uống máu người

Vũ Nghê mượn lấy cơ hội này chạy khỏi hắn , hướng cửa phòng đi tới . Sau khi uống xong bình nước , hắn như tỉnh táo lại , nhìn về phía người phụ nữ phía trước "Phó Vũ Nghê , em dám gạt anh !"

Chiết tiệt , hắn thế mà lại trúng kế cô . Mặc dù đang rất uất ức , nhưng hắn lại không có tức giận , ngược lại trên miệng còn lộ ra nụ cười mê người

Vũ Nghê cũng không thèm phản ứng , chỉ ung dung nói :"Lạc tổng giám đốc , nếu như anh không phải đi gấp , vậy thì hãy chăm sóc dùm tổng giám đốc của chúng tôi , tôi bây giờ phải đi trước một bước !"

"Em xem anh là gì chứ ?! Phục vụ khách sạn à ?!" Lá gan của cô thật là to , dám để chồng trước đảm nhiệm chăm sóc bạn trai của mình

"Vậy thì anh cứ rời đi , tôi sẽ không phản đối !" Vũ Nghê khiêu khích nói

"Vậy ý em là gì ?! Anh đi hay là em đi ?!" Hắnmóc ra một điếu thuốc trong túi áo ra , sau đó dùng quẹt đốt lên , khói thuốc nặng nề lượn lờ , ánh mắt tà mị bao bọc lấy Vũ Nghê

"È hèm !" Vũ Nghê lười biếng mở miệng , chỉ than thở một cái

Nhìn Vũ Nghê hung hăng , làm nhiệt tình nguội lạnh của hắn trở nên nóng bỏng còn hơn so với trước , hắn đi về phía cô "Ừ , nhưng mà anh lại cảm thấy chúng ta nên ở lại , cùng nhau chăm sóc hắn tốt hơn !"

Vũ Nghê chớp chớp mắt , bộ dạng trông rất thoải mái "Nhưng mà tổng giám đốc của chúng tôi đã ngủ thiếp đi , cần gì phải hai người cùng nhau chăm sóc ?! Thật lãng phí nhân lực !"

"Sẽ không . Ừ anh sẽ chăm sóc hắn , không để cho hắn tỉnh lại . Và em phải chăm sóc anh , để cho anh khoan khoái một đêm !" Lúc nói chuyện , khóe miệng của hắn không ngừng gia tăng.

"Xin lỗi , tối hôm nay tôi còn phải chăm sóc người khác , không thể nào chăm sóc anh được đâu !" Vũ Nghê nhặt ví da ở ghế salon lên . Còn mười giây đồng hồ , cô có thể đi rồi !

"Ha ha , là ai ?! Bạn trai em biết em như vậy , hắn không tức giận à ?!"

Còn năm giây

"Ha ha , đây là chuyện giữa tôi và anh ấy , anh không cần quan tâm ! À , trước khi đi , tôi rất cảm ơn bữa tối thịnh soạn hôm nay của anh !"

Lạc Ngạo Thực bước nhanh đến phía trước , đuổi theo bước chân Vũ Nghê "Vậy chúng ta cùng nhau rời đây , cho hắn ngủ ở chỗ này cũng tốt ! Ừ ~ sau đó chúng ta sẽ thuê một căn phòng khác , cùng nhau ôn tồn kỷ niệm xưa một chút đi !"

Vũ Nghê khẽ mỉm cười , không tệ , còn một giây

"Được không ?!"

Leng keng ——

Đang lúc ấy thì tiếng chuông cửa vang lên "cô Phó , cô đang ở bên trong sao ?!"
"Lạc tiên sinh , cám ơn ý tốt của anh , nhưng mà đã có người tới đón tôi rồi !" Vũ Nghê cầm ví da , vẫy vẫy tay ra dấu hẹn gặp lại !
"Vũ Nghê , em ngày càng xảo quyệt !" Hắn lắc lắc đầu cười , trong đầu suy ngẫm ngắm nhìn bóng dáng quyến rũ của cô dần dần biến mất trong tầm mắt

A. . . . . . Phó Vũ Nghê , bất kể em có đạo đức giả thế nào , thì sớm muộn gì em cũng là của tôi !

****************************************************************

Lạc Ngạo Thực về đến nhà cũng đã là 10 giờ đêm , hắn liền đi vào phòng khách . Nhất thời cái trán bóng loáng không khỏi nhíu lại , trên mặt của hắn xuất hiện mấy cái nếp nhăn theo thời kỳ tuổi tác

Ánh sáng màu sáng của viên gạch trên mặt đất phủ đầy túi bánh snack , mấy chai coca cola nằm hỗn độn trên bàn

Âm thanh ẩu đả phát ra từ máy tính pha lẫn tiếng cười ha ha , có thể hình dung ra một bầu không khí đẫm máu đầy bạo lực !

Một cậu bé ngồi trên thảm len , hai tay đập vào bàn phím , động tác rất linh hoạt , mắt nhìn chăm chú vào màn hình Computer . Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi.

Bà Vương đứng ở một bên , liếc nhìn cậu chủ nhỏ , bày tỏ thái độ ‘không có biện pháp’

Lạc Ngạo Thực đứng trong đại sảnh nhìn chằm chằm bóng lưng kia thật lâu , sau đó mới mặt lạnh nghiêm túc thấp giọng ra lệnh : "Ngay bây giờ , con lập tức tắt cái Computer , trở về phòng tắm , ngủ mau !"

"Đợi con thêm một chút đi mà , nhiệm vụ còn chưa có làm xong , bây giờ tắt không được !" Cậu oắt con kia ngay cả đầu cũng không thèm quay lại , giọng nói không tốt lắm , rõ ràng không muốn bị người khác quấy rầy

Sắc mặt Lạc Ngạo Thực đen hơn , bước nhanh về phía cậu bé "Lạc Dật , muốn cha lặp lại lời nói đó đúng không ?!"

Giọng nói của hắn uy nghiêm xen kẽ tức giận , cậu bé kia quay đầu lại , liếc hắn một cái , hai lông mày đen dày nhíu lại tỏ vẻ không phục . Nhưng mà đứa trẻ kia biết rằng mình quá nhỏ , so với vóc dáng của Lạc Ngạo Thực mà nói , thì nó thua xa ...a..a...aaa . Vì vậy nó chỉ biết dùng hành động không muốn khuất phục cha mình bằng cách nhìn ngược lại

Đôi môi đỏ tươi cong lên , sau đó lại nhanh chóng hoạt động con chuột . Khi thấy điểm kinh nghiệm bị tuột xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn kia không khỏi đau lòng

Cậu bé khép Computer lại , từ trên thảm ngồi dậy , hướng về phía Lạc Ngạo Thực , trong nháy mắt lòng bàn chân nhỏ bé đen xì kia ấn lên đôi chân to bự gấp mấy lần mình

Lạc Ngạo Thực chau mày chặt hơn , cảm giác muốn đánh người sôi trào trong cơ thể hắn . Nhưng là hắn một mực chịu đựng , không có bộc phát

"Cha , trở về nhà không cần đối với con hung dữ như thế , có được hay không ?! Như vậy làm sao để lại cho con cảm nhận ";nhà"; là một nơi ấm áp chứ ?! Con là con của cha , chứ không phải là cái thùng cho cha trút giận à nha !" Cậu bé đứng trước người hắn , ngẩng mặt lên , oan ức nói . Một đôi mắt sáng ngời ngấn lệ đến động lòng người

Biết rõ đây là màn đóng kịch quen thuộc , nhưng vẫn khiến tính tình Lạc Ngạo Thực dịu xuống.

Hắn xoa đều Lạc Dật , sau đó chỉ vào viễn cảnh trong phòng khách "Cha đã nói biết bao nhiêu lần , có thể ăn vặt , nhưng không thể tùy tiện ném bừa bãi như thế kia . Nước ngọt có thể uống..., nhưng phiền con không cần để nó ngã trên mặt đất . Game có thể chơi , nhưng phải xem giờ giấc , hiện tại mấy giờ rồi , biết không ?! Giờ này còn chưa lên giường ngủ ?!"

Lạc Dật run bả vai , mở tay ra "Cha , con xin lỗi . Lần sau con sẽ chú ý . Chỉ là cha à , cái Game Online này , đa phần là người ta thường chơi vào buổi tối , cho nên. . . . . . yêu cầu này có thể nới rộng một chút không ?!"

Lạc Ngạo Thực không nói gì , dùng ánh mắt trầm lắng nhìn con trai mình . Lạc Dật bướng bỉnh dần dần thu lại vẻ tinh nghịch , le lưỡi một cái , giống như một con cừu nhỏ , ngoan ngoãn nhào tới trên người của Lạc Ngạo Thực "Cha , cha đừng giận con . Con nhớ kỹ rồi , lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa !"

Lạc Ngạo Thực dùng bàn tay to khéo léo ôm Lạc Dật lên , hướng lầu đi tới "Không cần nịnh bợ cha , không thể có lần sau , biết không ?!"

"Yez sir !" Lạc Dật sảng khoái đáp , đặc điểm lớn nhất của hắn chính là thừa nhận sai lầm rất thành khẩn , dạy mãi không sửa được . Ừ ai bảo hắn không có mẹ chứ , hắn giống như là ‘có mẹ sinh , mà không có mẹ nuôi’ , thành ra sắp trở thành cậu bé xấu xa rồi !

Không có mẹ , không phải nên ‘hư’ một chút sao ?! Nếu không làm thế , thì làm sao Lạc Ngạo Thực quan tâm đến hắn chứ

Hắn không biết mùi vị của mẹ là gì , sẽ ngọt ngào lắm ư ?! Hay là đau xót ?! Ai da bao giờ hắn mới cảm nhận được mùi vị của người mẹ đây ?! Bao nhiêu là chuyện phải đối mặt . Đều là do cha hắn quá vô dụng , đem mẹ vứt bỏ đi , lại còn không chịu cưới người phụ nữ khác nữa chứ . Cũng vì điều này mà cho đến giờ hắn vẫn không biết được , ";mẹ"; là người như thế nào !

"Cha , rốt cuộc thì lúc nào cha có thể làm cho mama trở lại ?!" Sau khi tắm xong , Lạc Dật mặc một bộ đồ có in hình con mèo , rồi nhảy lên giường lớn , giống như con khỉ liền chui vào cái chăn màu lam đậm

Đôi mắt sáng ngời cùng dáng vẻ đẹp trai , chỉ cần nhìn thôi cũng biết là ruột thịt , không thể nào hoài nghi được

Lạc Dật có khuôn mặt cùng ngũ quan rất giống Ngạo Thực . Lông mi dày đậm trên ánh mắt hẹp dài , sống mũi thẳng đứng cộng với cánh môi mỏng đỏ , nhìn vào có vẻ đẹp tà ác y như hắn , tương lai tuyệt đối là một người phong lưu . Chỉ là cặp lông mày giữa trán của Lạc Dật nếu so với Ngạo Thực thì có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net