Chap 125: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diêu Hân , ngoại ô thành phố có tin về đường ống nứt toác , dẫn đến việc làm một ông già rơi xuống giếng , cô đi đến đó một chuyến xem !" Chủ nhiệm nhận được tin tức , lập tức ra chỉ thị

"Nhưng mà lát nữa tôi còn có cuộc phỏng vấn rất quan trọng , chắc không thể được !" Diêu Hân vừa nghe , lập tức cự tuyệt . Ống nước ngầm ở phía đông ngoại ô thành phố lâu năm không tu sửa , thường hay bị nứt toác . Vả lại đường núi khó đi , giao thông thường hay bị kẹt , thật sự cô chẳng muốn đi !

Chủ nhiệm đang bề bộn công việc , đành nói :"Vậy cô xem người nào đang có thời gian , nhờ họ đi phỏng vấn vậy , lấy bài giúp tôi !"

"Để cho tôi quyết định sao ?!" Diêu Hân ngẩn người ra , tròng mắt khẽ nheo lại.

"Ừ , tôi còn có việc bận , chuyện này giao cho cô !" Sau khi nói xong , chủ nhiệm cầm bản biên tập mang đến phòng thu

Khóe miệng Diêu Hân lộ ra nụ cười xảo quyệt , nhìn chủ nhiệm đi xa. . . . . .

Bây giờ là 4 giờ 32 phút , có người vừa mới kết thúc bản tin . . . . . .

Vũ Nghê hoàn thành xong bản tin khoảng 4 giờ 30 , cô mặc một bộ đồ công sở màu đậm , phụ kiện đi kèm là chiếc khăn lụa đỏ , rất có phong cách thời trang

Mới vừa ra khỏi phòng phát thanh đã nhìn thấy bóng dáng to lớn bên ngoài , khó trách trước đó cô có cảm giác khó thở , áp lực đè nặng . Cô giả vờ như không thấy , trực tiếp lướt qua hắn .

"Hình ảnh của em trong phòng phát thanh , quả thật mê người , như một nữ vương kiêu ngạo !" Lạc Ngạo Thực ung dung mở miệng

Phát ngôn lịch sự , nhưng ánh mắt lại cực kỳ hạ lưu . Lạc Ngạo Thực từ trên cổ áo của Vũ Nghê hạ mắt nhìn xuống , tấm nhìn làm cho người ta có thể cảm giác được , như một bàn tay vô hình , chặt chẽ chạm nhẹ vào người cô

Vũ Nghê khẽ run thân thể , rõ ràng có chút khó chịu . Cô không phản ứng , tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên có một cánh tay chặn ngang , ngăn cản đường đi của cô . Tây trang xanh đậm vừa vặn dán chặn vào người nào đó :"Nếu như đến cả lời nói của anh , em cũng không nghe rõ , chi bằng bắt anh động thủ !"

Vũ Nghê lui về phía sau một bước , kéo ra khoảng cách hai người , nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ràng buộc mạnh mẽ :"Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói . . . . . ."

"Không có gì để nói ?! Tưởng Vũ Hàng có gì tốt ?! Em bởi vì hắn , lần nữa khơi lên cơn giận của anh ?!"

"Là anh tự ý gây sự !" Vũ Nghê mở to mắt , nhỏ giọng quát :"Chúng ta đã ly hôn , tội gì anh cứ trói buộc em . Ngay cả sự nghiệp của Tưởng Vũ Hàng , anh cũng không tha !"

"Anh đã nói rồi , là anh muốn em . Ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác ! Nếu em không về bên cạnh anh , không rời khỏi Tưởng Vũ Hàng , anh sẽ ra tay thảm hơn ! Em tin hay không , 40% cổ phần còn lại , anh có thể khiến Tưởng Vũ Hàng vụt mất trong tay , đến cả cái giường cũng không mua nổi !" (Chả biết tên LNT này có phải chém gió hay không , TVH có 40% , nhưng nếu không bán ra , thì sao có thể mua được )

"Diêu Hân , ngoại ô thành phố có tin về đường ống nứt toác , dẫn đến việc làm một ông già rơi xuống giếng , cô đi đến đó một chuyến xem !" Chủ nhiệm nhận được tin tức , lập tức ra chỉ thị
"Nhưng mà lát nữa tôi còn có cuộc phỏng vấn rất quan trọng , chắc không thể được !" Diêu Hân vừa nghe , lập tức cự tuyệt . Ống nước ngầm ở phía đông ngoại ô thành phố lâu năm không tu sửa , thường hay bị nứt toác . Vả lại đường núi khó đi , giao thông thường hay bị kẹt , thật sự cô chẳng muốn đi !
Chủ nhiệm đang bề bộn công việc , đành nói :"Vậy cô xem người nào đang có thời gian , nhờ họ đi phỏng vấn vậy , lấy bài giúp tôi !"
"Để cho tôi quyết định sao ?!" Diêu Hân ngẩn người ra , tròng mắt khẽ nheo lại.
"Ừ , tôi còn có việc bận , chuyện này giao cho cô !" Sau khi nói xong , chủ nhiệm cầm bản biên tập mang đến phòng thu
Khóe miệng Diêu Hân lộ ra nụ cười xảo quyệt , nhìn chủ nhiệm đi xa. . . . . .
Bây giờ là 4 giờ 32 phút , có người vừa mới kết thúc bản tin . . . . . .
Vũ Nghê hoàn thành xong bản tin khoảng 4 giờ 30 , cô mặc một bộ đồ công sở màu đậm , phụ kiện đi kèm là chiếc khăn lụa đỏ , rất có phong cách thời trang
Mới vừa ra khỏi phòng phát thanh đã nhìn thấy bóng dáng to lớn bên ngoài , khó trách trước đó cô có cảm giác khó thở , áp lực đè nặng . Cô giả vờ như không thấy , trực tiếp lướt qua hắn .
"Hình ảnh của em trong phòng phát thanh , quả thật mê người , như một nữ vương kiêu ngạo !" Lạc Ngạo Thực ung dung mở miệng
Phát ngôn lịch sự , nhưng ánh mắt lại cực kỳ hạ lưu . Lạc Ngạo Thực từ trên cổ áo của Vũ Nghê hạ mắt nhìn xuống , tấm nhìn làm cho người ta có thể cảm giác được , như một bàn tay vô hình , chặt chẽ chạm nhẹ vào người cô
Vũ Nghê khẽ run thân thể , rõ ràng có chút khó chịu . Cô không phản ứng , tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên có một cánh tay chặn ngang , ngăn cản đường đi của cô . Tây trang xanh đậm vừa vặn dán chặn vào người nào đó :"Nếu như đến cả lời nói của anh , em cũng không nghe rõ , chi bằng bắt anh động thủ !"
Vũ Nghê lui về phía sau một bước , kéo ra khoảng cách hai người , nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ràng buộc mạnh mẽ :"Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói . . . . . ."
"Không có gì để nói ?! Tưởng Vũ Hàng có gì tốt ?! Em bởi vì hắn , lần nữa khơi lên cơn giận của anh ?!"
"Là anh tự ý gây sự !" Vũ Nghê mở to mắt , nhỏ giọng quát :"Chúng ta đã ly hôn , tội gì anh cứ trói buộc em . Ngay cả sự nghiệp của Tưởng Vũ Hàng , anh cũng không tha !"
"Anh đã nói rồi , là anh muốn em . Ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác ! Nếu em không về bên cạnh anh , không rời khỏi Tưởng Vũ Hàng , anh sẽ ra tay thảm hơn ! Em tin hay không , 40% cổ phần còn lại , anh có thể khiến Tưởng Vũ Hàng vụt mất trong tay , đến cả cái giường cũng không mua nổi !" (Chả biết tên LNT này có phải chém gió hay không , TVH có 40% , nhưng nếu không bán ra , thì sao có thể mua được )

Lời nói của hắn khiến Vũ Nghê sợ hãi :"Lạc Ngạo Thực , anh là một thằng điên !"

"Ha ha. . . . . . Anh không quan tâm . Như em đã nói , một Đài Truyền Hình đối với anh , căn bản là con số nhỏ . . . . . ."

"Anh. . . . . . Hèn hạ , bỉ ổi !" Cô liên tiếp chửi rủa , cuối cùng chỉ cười một tiếng :"Không sao cả , không đói chết là được . Anh phá hủy MBS , chính là mất đi tổn thất của mình . Ha ha. . . . . . đến lúc đó , trên thương trường sẽ lưu truyền cái tên Lạc Ngạo Thực , bỏ tiền đầu tư Đài Truyền Hình , cuối cùng năng lực cũng có giới hạn , tự tay đánh mất món đồ đắt giá . Đúng vậy , anh sớm sẽ trở thành trò cười cho mọi người !" (Like Vũ Nghê , thông minh ghê )

". . . . . . Em nghĩ rằng anh sẽ sợ sao ?!" Lạc Ngạo Thực nhíu mày , nhìn người phụ nữ trước mắt . . . . . Hắn thật sự thích nhìn bộ dáng này của cô , trong bộ tây phục công sở , vẻ ngoài trông thật gợi cảm , bên trong còn là cơ thể quến rũ

Cho dù chỉ là nghĩ thôi , mà nơi 'nhạy cảm' của hắn đã cương cứng lên . Shit , là hắn muốn cô: "Tối hôm nay em đến chỗ anh , anh hứa sẽ để chức vị tổng giám đốc này cho Tưởng Vũ Hàng . Còn em , vẫn là người kế nhiệm vị trí như cũ , thế nào ?!"

"Đê tiện !" Toàn thân Vũ Nghê tức giận run lên , hắn căn bản là đang xúc phạm cô

"Anh đê tiện thế nào ?! Theo anh cả đêm , là có thể giữ vững vị trí của bạn trai mình , chuyện tốt như vậy , em lại dám nói anh đê tiện ?!" Khóe miệng Lạc Ngạo Thực phun ra khói sương mù , hướng về phía cổ Vũ Nghê

Trong nháy mắt , nơi cổ trắng muốt trở nên phiếm hồng . Thân thể mặc dù bị hắn ảnh hưởng , nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo :"Lạc Ngạo Thực, nói cho anh biết , Tưởng Vũ Hàng không giống như anh . Hắn có năng lực , cũng không phải hạng người bắt em bán mình để trợ giúp . Em cần vị trí này , nhưng là không phải để anh sỉ nhục . Vì vậy , anh nên dừng ngay suy nghĩ này !" Khóe miệng Vũ Nghê nâng lên , mặt khinh bỉ nhìn hắn :"Anh đê tiện , cùng Diêu Hân , tự cho là mình thông minh , kì thực chính là ngu ngốc ~~ Đúng là một cặp trời sinh . Nếu anh thích phát tiết thú tính như vậy , khuyên anh mau chóng đi tìm cô ta !"

"Vũ Nghê , nếu em thật sự từ chối , hãy chờ ngày Diêu Hân thay thế vị trí của em đi !"

"Đó là chuyện sau này , đương nhiên đừng nghĩ , cô ấy sẽ có cơ hội !"

Khi Vũ Nghê nói xong lời nói này , vừa lúc có một đồng nghiệp đi qua , Vũ Nghê đắc ý rời đi

Lạc Ngạo Thực hút một điếu thuốc , nhìn bóng lưng dần đi xa , khóe miệng lộ ra nụ cười . Cũng may , cô ấy không ngốc đến thế , không muốn dùng thân thể đánh đổi , cùng hắn lên giường vì 'Tưởng Vũ Hàng' . Nếu mà trường hợp xảy ra ngược lại , hắn thề cả đời , sẽ khiến cho cô không biết được 'bí mật'

4 giờ 35 phút , Vũ Nghê trở lại bộ thông tin

Diêu Hân vừa nhìn thấy Vũ Nghê xuất hiện , lập tức vội vội vàng vàng lên tiếng :"Chị Phó , lúc nãy chủ nhiệm có nhờ em thông báo , kêu chị đi đến Thành Đông phỏng vấn , nói về vấn đề nước ngầm nứt toác , tiểu Cao đã lên xe . . . . . ."

Vừa nghe đến công việc , Vũ Nghê còn chưa kịp suy nghĩ , đã cầm văn kiện Diêu Hân giao cho "Được rồi !" . Nói xong , Vũ Nghê xoay người đi ra phía ngoài . . . . . .

Nhìn bóng lưng của cô , Diêu Hân lộ ra một nụ cười lớn ——

Từ Thành Đông về công ty hoặc ngược lại , ít nhất phải mất một tiếng rưỡi , mà nơi đó nghe nói nước ngầm chảy kịch liệt . Muốn về trước 7 giờ 30 phút , khả năng chắc chắn không kịp . Ha ha , tối hôm nay cô có thể thay thế Vũ Nghê phát sóng . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net