Chap 33: Hàng hoá trong cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sáng đến giờ trong đầu hắn toàn nghĩ đến bóng dáng Vũ Nghê , hắn không thích loại cảm giác này . Nữ nhân đối với hắn mà nói , như là hàng hóa trong cuộc sống . Vui thì đến , chán thì đi !

Phó Vũ Nghê dĩ nhiên cũng không ngoại lệ , cô chỉ đặc biệt hơn so với các nữ nhân khác . Chẳng qua là vóc người khá chuẩn , khuôn mặt xinh đẹp , giọng nói dễ nghe --

"Thật kỳ quái , chẳng lẽ gần đây cậu chưa thỏa mãn dục vọng ?! Nghe nói cậu đã đá An tiểu Nhã ?! Làm sao còn chưa tìm được người tình mới ?!" Bùi Tạp Tư miệng hỏi không ngừng

Lạc Ngạo Thực cầm lên một điếu thuốc , dựa vào ghế từ từ hút.

"Ai da , thật là cậu chưa thỏa mãn dục vọng ư ?! Có muốn tôi giới thiệu mấy người đẹp không ?!" Bùi Tạp Tư tương đối vui vẻ . "Vậy thì , tối nay tìm một câu lạc bộ đêm đi chơi nhé ?!"

"Không cần !" Lạc Ngạo Thực rốt cuộc cũng mở miệng . "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút , cậu ra ngoài trước đi !"

Nếu như là người khác , khi nghe tổng giám đốc nói như vậy , lập tức sẽ nghe theo . Nhưng Bùi Tạp Tư thì khác , miệng hắn không ngừng thao thao bất tuyệt , ý chí thuộc hàng siêu nhẫn nại , được nước lấn tới .

"Chẳng lẽ , cậu yêu vợ của cậu rồi à ?!"

Lạc Ngạo Thực nhíu mày , phun ra một hớp khói trắng . "Cậu cảm thấy điều này có thể xảy ra sao ?!"

"Rất có thể đấy chứ . Xinh đẹp , lương thiện , dáng người chuẩn , âm thanh ngọt ngào , lại đáng yêu . Phụ nữ như thế , đàn ông không yêu , thì có mà tâm bệnh !" Bùi Tạp Tư liệt kê một hơi toàn bộ ưu điểm của Vũ Nghê

Lạc Ngạo Thực cười nhạo nói :"Làm sao tôi thích cô ấy được , cô ấy quá nham hiểm . Đầu tiên là giăng bẫy tôi , hiện tại còn muốn tôi giúp Phó Quảng Nghê vay vốn , tôi làm sao có thể thích cô ấy --"

Vũ Nghê chuẩn bị gõ cửa , vừa lúc nghe được những lời này . Trái tim cảm thấy đau đớn . Tay lúng túng lơ lửng giữa không trung.

"Cô chủ , sao còn chưa đi vào , tổng giám đốc đã họp xong rồi đó !" Thư ký trưởng đi tới , mỉm cười hỏi.

"À , tôi cũng đang định vào !" Vũ Nghê đáp lại nụ cười thân thiện , sau đó khẽ gõ cửa.

"Cốc cốc cốc --"

Lạc Ngạo Thực và Bùi Tạp Tư tạm ngưng nói chuyện , cùng nhau nhìn về phía cửa . "Vào đi --"

"À ừ , tôi không có quấy rầy công việc của anh chứ !" Vũ Nghê cố giả vờ như không nghe được gì , nhẹ nhõm cười một tiếng.

Lạc Ngạo Thực ngẩn người ra , như có điều suy nghĩ nhìn cô . "Sao em lại tới đây ?!"

"Là vầy , bà Vương nói sáng sớm nay anh không có ăn gì . Sau đó đã làm mấy thứ anh thích , nhờ tôi mang đến !" Lúc này , cô không dám nói mình tự tay làm . Nói như vậy , khác nào hắn nghĩ cô thủ đoạn hơn.

"Ha ha , vậy làm phiền em . Thật ra thì nhờ tài xế đưa tới cũng được , cần gì phải rắc rối như thế !" Lạc Ngạo Thực nhẹ giọng nói , khóe môi từ từ nâng lên.

"À , tôi đi ra cửa muốn mua ít đồ , chỉ là nhân tiện thôi !" Vũ Nghê đem hộp cơm để lên bàn . "Xem ra anh đang bận , tôi đi trước !" Nói xong , hướng vế phía người bên cạnh Lạc Ngạo Thực , gật đầu chào một cái

Đột nhiên , một cái 'huýt gió' vang lên :"Mỹ nữ , không nhớ tôi sao ?!"

"A , là anh !" Vũ Nghê giật mình mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net