32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jimin không nói gì mà trực tiếp cầm điện thoại của chae rồi chặn luôn số điện thoại của yoongi.

chae muốn nghe một lời khẳng định từ jimin nên cố ý hỏi.

- anh muốn làm gì? Anh muốn em chờ anh nhớ lại hay muốn bắt đầu lại với em đây?

- cả hai.

- đợi đến bao giờ chứ?

jimin nhìn chae bằng ánh mắt như nam phản diện nhìn cô bé ngốc nghếch.

- chờ anh đến tối.

chae mặt đỏ như cà chua đến mùa.

- anh thôi đi.

- vậy thì ngoan ngoãn cho anh. Anh có cuộc họp video.

- em im lặng là được chứ gì.

Cuối cùng cũng có thể có lại được cảm giác hạnh phúc. chae chợt nhớ tới jisoo , không phải rất thích jimin sao? Vậy mà mấy ngày rồi không thấy tới, cả điện thoại cũng không gọi.

Cả jisoo cả jin đều đang quay cuồng với công việc, cái chính là muốn bản thân bận đến mức không có thời gian để nghĩ tới cái khác.

jisoo: anh cho người sửa lại kế hoạch theo ý bên họ đi, mất không lâu lắm đâu.

jin: nếu không sửa thì sao?

- vậy thì anh đến cả tiền thuê chung cư cũng không có. Tiếp tục quay về cái thời điểm ngày ngày nhìn vào cổng nhà người ta, ngóng người ta về.

- này, cô có cần nói thẳng ra như thế không?

- cuộc sống mà. hahshha.

- vớ vẩn.

Chẳng là trong giây phút lòng rối như tơ vò bosss jimin không biết làm gì nên chỉnh bản kế hoạch để hạ những cảm xúc trong lòng, ai dè lại trúng bản kế hoạch của công ty jin, hại anh ta mất mấy tiếng đồng hồ chỉnh cái nọ sửa cái kia. Muốn trách lắm nhưng không trách được, nhìn lại đúng tốt hơn ban đầu thật.

- về thôi, anh định làm tới bao giờ.

Hết giờ làm nhưng thấy jin vẫn chưa về, jisoo liền đi tới chỗ anh gọi.

- cô về trước đi, tôi làm xong việc này đã.

- tôi đợi anh..

Câu nói đơn giản ấy lại khiến jin đau lòng. Giá như người nói ra câu này là một người khác.

- anh thử nói xem, tôi có nên đến thăm anh ấy không?

- không.

- tại sao chứ?

- vì cô có tới cũng chỉ làm bóng đèn cho họ thôi.

- anh có thích cô ấy thật không thế. Chẳng thấy có hành động gì.

jin ngưng mọi động tác quay qua nhìn jisoo.

- cô có biết thế nào là nghiêm túc thích một người không?

- thôi, mấy cái lý lẽ này nghe chán chết đi được. Anh làm nhanh lên đi.Tôi không muốn về một mình.

- lấy lương nhớ trả tiền vệ sĩ.

- anh có phải đàn ông không vậy?

- cô nghĩ xem.

- hừ.


Nửa tiếng sau đó jin cũng làm xong việc, jisoo với jin đi xe máy về chung cư.

- tôi nhớ cô có ôtô mà, sao không đi.

- không thích lắm.

- cô xem ra chỉ thích một thứ.

- tôi sắp không thích nữa rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn gì với cô gái nhỏ bé mà anh thích đâu.

- tôi cũng sắp từ bỏ rồi.

- giả dối, anh với tôi là hai kẻ giả dối. hahaha...

Cười đấy nhưng tim đau lắm, kể từ lúc ấy họ im lặng không nói lời nào.

Tình cảm đâu phải nói đặt xuống là đặt, từ bỏ là bỏ. Yêu một người là cảm xúc đến một cách tự nhiên, nhưng để hết yêu họ thì bao nhiêu lý trí cho đủ.

Xe jisoo dừng lại ở một quán nhậu, thấy jisoo bước xuống jin vội gọi.

- cô muốn làm gì?

- mua đồ về nhà.

- không nấu cơm?

- anh điên à? một mình nấu nướng gì.

- Anh muốn nhớ lại..

- vậy nếu như anh không thể nhớ lại thì sao? Chẳng lẽ anh ở cạnh em chỉ vì quá khứ chúng ta đã từng?

- anh không phải có ý như vậy. Em bình tĩnh lại đi.

Lúc chẳng có một chút hy vọng nào thì con người ta lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí là mạnh mẽ một cách bất thường. Ấy vậy mà khi có cơ hội rồi thì lại yếu đuối, chẳng có lý do gì cũng khóc.

- em làm sao vậy? Anh thực sự không có ý gì cả. Anh chỉ là...

Rồi jimin một tay kéo chae vào lòng, cũng không biết phải nói gì, làm gì, vô cùng lúng túng.

- đừng khóc.

- ( vẫn khóc)

- anh thực sự không biết dỗ dành con gái mà.

- ( khóc to hơn)

jimin im lặng để yên cho chae khóc, tay vẫn ôm lấy cô, trong lòng rất lo lắng.

Ai kia khóc chán rồi không thể khóc tiếp được nữa cuối cùng cũng im lặng.

jimin để chae đối diện với mình, lấy tay gạt nhẹ giọt nước mắt trên mặt chae.

- anh xin lỗi.

Mấy con người khi yêu lại thích đổi trắng thay đen đến vậy à? Không ai làm gì cũng khóc, không sai cũng phải xin lỗi. ấy vậy mà lý lẽ trẻ con này lại được chấp thuận như một lẽ tự nhiên, một cách vô điều kiện.

- không khóc nữa.

chae gật đầu.

- anh chỉ muốn lấy lại và lưu giữ tất cả giây phút có em bên cạnh. Anh cứ nghĩ mình không nhớ gì cả, không có cảm xúc gì cả. Nhưng khi em có ý định rời đi, anh gần như muốn phát điên lên. Anh bất đầu thấy sợ, sợ không có em bên cạnh.

chae bị làm cho cảm động đến muốn khóc thêm lần nữa, nhưng lập tức bị ngăn lại.

- không khóc.

- nhưng mà em thấy hạnh phúc, em muốn khóc.

- em dám.

chae lắc đầu, cô không thấy sợ, chỉ là thấy ngọt ngào.

- ngoan, đi ngủ thôi.

END CHAP

VOTE CHO TUI NHA


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net