Chương 11: Đem bọn họ ra bên ngoài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vũ Vi đau lòng cúi đầu nhìn mẹ đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên cô cảm thấy mẹ cực kỳ thảm thương, tại cô mà mẹ phải hôn mê bất tỉnh sinh mệnh lại bị đe dọa, người đàn ông mà cô yêu nhất cũng thờ ơ lạnh nhạt với mẹ cô.

Vũ Vi đem tất cả nước mắt vẫn còn đọng lại trong hốc mắt nuốt trở lại trong bụng sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Sở Xa cùng Lục Hàng đang khiêu vũ vui vẻ :" Lục Hàng, xem như mẹ tôi đã từng đối xử tốt với anh, anh có thể lái xe đưa mẹ tôi đến bệnh viện không, nếu chậm bà có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng." Lúc này cô không thể không cầu xin Lục Hàng, nhưng là vì mẹ cô, cô cần phải cầu xin, chỉ có Lục Hàng. Nói xong vẻ mặt cô chờ mong nhìn Lục Hàng, hi vọng Lục Hàng có thể suy nghĩ lại, lái xe đưa mẹ cô đến bệnh viện.

Lục Hàng nhìn Vũ Vi cùng mẹ Đồng một cái, vẫn như cũ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Xa vui vẻ khiêu vũ, lạnh lùng nói :" Không thấy tôi đang khiêu vũ sao ?"

" Người đâu, nơi này quá ồn, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi." Cùng Lục Hàng đang vui vẻ khiêu vũ Sở Xa tức giận nói

Mấy người hầu đứng ở một bên lập tức tiến lên, đem Vũ Vi cùng Đồng Kỳ gắt gao kéo ra ngoài.

Vũ Vi nắm chặt hai tay thành quả đấm, ngẩng đầu nhìn mấy người hầu, âm thanh lạnh lùng nói :" Không được phép đụng vào dù chỉ một sợi lông của mẹ tôi ! Bà hiện tại đang bệnh tim, động một chút sẽ lấy tánh mạng của bà. Người nào đụng bà, tôi sẽ liều mạng với người đó."

Mấy người hầu liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Đồng Kỳ hôn mê bất tỉnh, tất cả đều đứng tại chỗ, không người nào dám tiến lên đụng Vũ Vi cùng Đồng Kỳ. Các người hầu đều sợ đến chết người.

Sở Xa đang vui vẻ khiêu vũ khóe mắt lườm đến mấy người hầu đang đứng tại chỗ không có đem Đồng Kỳ cùng Vũ Vi đuổi ra, nhất thời tức giận, cô dùng lực đẩy Lục Hàng đang ôm mình ra, vươn ngón tay chỉ mấy người hầu, tức giận nói:"  Một đám vô dụng !" Nói xong cô ngược lại chỉ vào Đồng Kỳ cùng Vũ Vi " Không thể đem người nửa sống nửa chết này đuổi ra, nhưng vẫn không thể đem cái ả tiện nhân kia đuổi ra hay sao ?"

Mấy người hầu lập tức hiểu ý, mọi người không thể đem người hôn mê bất tỉnh này ra, nhưng có thể đem người khỏe mạnh kéo ra ngoài.

Vũ Vi không phản ứng kịp, mấy người hầu liền lập tức tiến đến Vũ Vi, mạnh mẽ kéo Vũ Vi ra khỏi đại sảnh biệt thự.

Vũ Vi liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng mà khí lực cô quá nhỏ căn bản không thể tránh khỏi khí lực của mấy người hầu !

" Thả ra, thả tay tôi ra !" Vũ Vi lạnh giọng ra lệnh mấy người hầu. Cô không thể rời khỏi đại sảnh, cô sợ mấy tiện nhân Sở gia này sẽ làm mẹ bị thương.

Nhưng mà mấy người hầu căn bản không nghe Vũ Vi nói, vẫn như cũ kéo Vũ Vi ra khỏi đại sảnh.

Sở Xa lại khoanh tay trước ngực vẻ mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhìn một màn này, cô ta cũng không tin Đồng Vũ Vi có thể để Đồng Kỳ đang hôn mê bất tỉnh ở đây mà rời đi.

" Thả ra, tôi sẽ mang mẹ Đồng rời khỏi nơi này !" Vũ Vi xé tâm hướng mấy người hầu hô.

Mấy người hầu không để ý Vũ Vi, mà quay đầu nhìn Sở xa.

Sở Xa lạnh lùng cười, hướng tới mấy người hầu gật đầu.

Mấy người hầu được Sở Xa cho phép, lập tức buông Vũ Vi ra.

Vũ Vi đang dùng lực tránh khỏi những người hầu, thình lình bị họ buông ra, nhất thời không trở tay kịp ngã nhào trên đất.

Nhìn Vũ Vi ngã nhào trên đất Sở Xa cùng mẹ Sở không nhịn được cười ra.

Mà Sở Quốc Vĩ không nhịn được nhíu mày, :" Ầm ĩ chết đi được, mất cả hứng đọc báo." Nói xong ông ta cầm tờ báo trong tay, từ trên ghế Sofa đứng lên, hướng lầu hai đi đến, từ đầu đến cuối, ông ta đều không có nhìn Vũ Vi một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net