Chương 22: Có thể không tham như vậy được không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Jane Eyre, em như thế nào ...?" Vũ Vi không khỏi nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Jane Eyre, thân hình cao lớn, mặc tây trang, trên năm ngón tay phải trong đó ngón tay thứ ba đeo một chiếc nhẫn hoàng kim ánh vàng rực rỡ, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng như trên ngón tay, thoạt nhìn rất giống như dây xích chó con... Tóc hơi xoăn, hình như có xịt chút gel, nhìn thoáng qua rất bóng loáng, nhìn xơ sẽ cảm thấy được người đàn ông này hình như sợ người khác không biết hắn giàu.

Vũ Vi đánh giá người đàn ông này vài lần, sau đó vẻ mặt khó hiểu nhìn Jane Eyre, cô hiểu rất rõ Jane Eyre, người nhà giàu không phải loại Jane Eyre thích.

Jane Eyre thấy Vũ Vi nhìn mình, nhịn không được cười lên một tiếng :" Vũ Vi tỷ, chị hiểu lầm, hắn không phải là bạn trai của em, chỉ là khách hàng." Nói xong cô quay đầu hướng người đàn ông cười khẽ :" Trình tiên sinh, tôi gặp bạn anh vào trước, tôi sẽ vào sau."

Người đàn ông cầm điếu thuốc vứt xuống mặt đất, lấy chân đạp tắt rồi sau đó bỏ hai tay vào túi, huýt sáo tiến vào quán bar.

Vũ Vi lại càng thêm khó hiểu nhìn Jane Eyre :" Khách hàng ?"

" Vũ Vi tỷ, chị có nhận được tin nhắn từ Callme không ?" Jane Eyre không có trả lời Vũ Vi mà hỏi ngược lại cô.

Vũ Vi không cần suy nghĩ trả lời :" Có a" Giọng điệu như cần phải, nếu như là tin nhắn khác thì cô hẳn sẽ không nhớ rõ, nhưng là tin nhắn của Callme cực kỳ hài hước, cũng có sáng tạo, cho nên cô nhớ rất kĩ.

Jane Eyre ngại ngùng hướng tới Vũ Vi cười giải thích, nói :" Kỳ thực, công ty Callme giống như là cho thuê tình nhân một dạng, bất quá chúng ta đối với khách hàng nam nữ già trẻ đều có, không ngừng giả trang làm bạn gái cho khách hàng, cũng giống như làm tình nhân cho bọn họ, phụ nữ, mẹ, nói tóm lại chúng ta căn cứ vào nhu cầu của khách hàng giả trang thành các loại nhân vật, sau đó bọn họ sẽ trả thù lao cho chúng ta, chỉ đơn giản như vậy."

Lúc này người nhà giàu kia đứng ở cửa quán bar không kiên nhẫn nổi nữa liền hướng tới Jane Eyre phất tay.

Jane Eyre thấy thế, liền từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Vũ Vi:" Vũ Vi tỷ, đây là danh thiếp của em, khách hàng sốt ruột rồi, em phải tới đó, hẹ gặp lại." Nói xong, cô chạy thẳng đến cửa quán bar, làm bộ như cực kỳ thân thiết kéo cánh tay người nhà giàu kia, hai người giống như tình nhân một dạng sóng vai nhau tiến vào quán bar.

Vũ Vi đem tấm danh thiếp của Jane Eyre nhét vào túi, sau đó hướng tới quán bar đi đến, khi đi đến cửa quán bar, liền nhìn thấy một người đàn ông uống đến say khướt từ trong quán bar đong đưa đi ra, Vũ Vi thấy thế liền nhíu mày, lo lắng trốn sang một bên, cách bọn họ rất xa.

Cô đứng ở tại chỗ nhìn mấy bóng dáng người say rượu rời đi, lại nhìn cửa quán bar, trong lòng bắt đầu do dự, nhưng là suy nghĩ đến mẹ và mình lại thiếu tiền cô lại hạ quyết tâm, hướng quán bar đi đến.

Tiến vào quán bar, là hành lang rất dài, hai bên hành lang đủ các loại đen trắng đan xen vào nhau, Vũ Vi mới phát hiện quán bar này rất có phong cách. Nhưng nhìn thấy mấy người say rượu đi ra từ trong này, cực kỳ không tương xứng.

Vũ Vi dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, cuối hành lang bên trái, có một cửa thủy tinh rất lớn, xuyên thấu cửa thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong quán bar và những người khách lẳng lặng nhấm nháp rượu ngon. Gần quầy quán bar đặt một cây đàn piano màu đen, có một cô gái tuổi còn trẻ đang diễn tấu một bản nhạc hay.

Làm cho người ta cảm giác rất yên tĩnh cực kỳ ấm áp, cũng không loạn lên giống  như trong tưởng tượng của Vũ Vi.

Tình trạng như vậy trái lại để cho tâm tình của cô dần dần bỏ xuống một chút bất an, cô vươn tay đẩy nhẹ nhàng cửa thủy tinh quán bar ra, lúc này điện thoại cô chợt vang lên.

Là Lạc Ngưng Nhi gọi đến, nói là chính mình tìm việc ở công ty Callme, bởi vì tạm thời có việc, không thể đi làm, nhưng lại không muốn vứt bỏ công việc này nên nhờ Vũ Vi giúp đỡ.

Vũ Vi không khỏi trợn mắt :" Lạc Ngưng Nhi, cậu có thể không tham như vậy được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net