Chương 44: Cư nhiên không phải vì tiền ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái váy đỏ ở bên cạnh Vũ Vi nhìn thấy bộ dáng thân thiết của Mạc Tử Hiên và cô gái mới đến, trên khuôn mặt thanh toát kia không nén được lửa giận, cô vốn dĩ là một thiên kim tiểu thư nổi tiếng, có địa vị, có thân phận có thể diện. Mới vừa thấy Mạc Tử Hiên vốn là hoàng tử độc thân lại có giá trị vừa vặn dùng cơm ở nhà hàng này, cô không nhịn được muốn quyến rũ người đàn ông vừa đẹp vừa có tiền này, nếu đoạt được người đàn ông này tới tay, kiếp này và kiếp sau nữa dù thế nào thì cô vẫn hài lòng.

Vì thế, nên cô ra sức quyến rũ người đàn ông ở đối diện, mặc dù người đàn ông này đối với cô lạnh như băng, cô vẫn đưa ra tất cả những gì cô có, không để ý đến trước mặt mọi người, cô thật sự muốn đoạt người đàn ông này, để sau này còn được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.

Thế nhưng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô gái khác, hơn nữa lại nhìn dáng vẻ của cả hai người cứ như có mối quan hệ tình nhân ân ái. Vậy cô làm sao đây ?

Trước mặt mọi người lại quyến rũ Mạc Tử Hiên, trong khi Mạc Tử Hiên đã có người yêu. Loại người như vậy chắc sẽ bị người đời khinh bỉ và phỉ nhổ.

Lúc này cô nàng nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả mọi người ở nhà hàng đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường. Hai gò má trắng nõn kia bỗng chốc đỏ bừng, thậm chí còn đỏ hơn cả một con cua đã bị luộc chín. Cô dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư vậy mà lại mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Bây giờ cô thật sự muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, nhưng cô biết rằng, nơi đây đến cả một cái hang chuột cũng không có huống chi là cái lỗ để cho cô chui xuống.

Người phụ nữ gợi cảm ấy đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn có vẻ nụ cười khó coi hơn khóc. Cô ta nhìn Mạc Tử Hiên :" Mạc thiếu gia, bạn anh đã tới, vậy hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp." Nói xong, cô ta rời ghế vội vã đi ra khỏi nhà hàng. Vũ Vi âm thầm hừ lạnh, cô gái thật vô cùng thông minh, một câu hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp, liền che đậy ý đồ muốn quyến rũ Mạc Tử Hiên. Nhìn bóng lưng cô gái vội vàng rời đi, trên mặt Vũ Vi lộ ra một nụ cười xinh đẹp, cô nói :" Lúc này mới chịu rời đi hả? Ngồi xuống uống ly rượu rỗi hẵng đi ?" Dứt lời cô nhìn thấy bước chân của cô gái thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

" Đây là thù lao của cô !" Mạc Tử Hiên dùng giọng nói dễ nghe kéo tầm mắt của Vũ Vi về, cô quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, chỉ thấy Mạc Tử Hiên lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi áo, lấy bút viết xuống một hàng số, sau đó lại đưa tờ chi phiếu cho Vũ Vi, bên miệng vẫn còn treo một nụ cười như có như không.

Vũ Vi nhíu mày, cô cực kỳ ghét loại người có tiền hay vung tiền đến trước mặt người khác, mà trước người cô Mạc Tử Hiên chính là loại người này. Cô lạnh nhạt nhìn Mạc Tử Hiên một cái sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mạc Tử Hiên :" Mạc Tiên Sinh, lý do tôi giúp ngài không phải vì kiếm tiền mà chính là trả ơn, vì ngày hôm đó ngài đã đưa cho tôi khối đá kia. Kể từ bây giờ tôi không còn nợ ngài một ân tình nào nữa."

Lạnh lùng quăng một câu nói, cô bước đi đến chỗ Trác Nhất Phi đang ngồi. Mạc Tử Hiên nhìn tờ chi phiếu rồi lại nhìn bóng lưng Vũ Vi rời đi. Đồng Vũ Vi chẳng phải đang rất cần tiền sao ? vừa rồi giúp hắn cư nhiên không phải vì tiền ?

Vũ Vi ưu nhã bước tới ghế ngồi đối diện Trác Nhất Phi, nhìn thấy trên bàn đều đã bày thức ăn, chắc hẳn Trác Nhất Phi đã rất đói. Cô cầm chai rượu đỏ trên bàn, rót cho mình và cho Trác Nhất Phi mỗi người một ly, sau đó nâng ly lên cảm kích nhìn Trác Nhất Phi :" Cảm ơn cậu đã cho mình mượn tiền". Trác Nhất Phi nhịn không được phì cười :" Lạc Ngưng Nhi cuối cùng cũng đã bán đứng mình." Nói xong hắn ngửa đầu uống hết ly rượu sau đó nhìn Vũ Vi một cái thật sâu :" Chút chuyện cỏn con này thật không đáng, có thể giúp cậu mới thật sự quan trọng."

Trác Nhất Phi thâm tình nói, lại khiến lòng Vũ Vi ấm áp thêm một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net