Chương 45 Hy vọng các cháu kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Vi và Trác Nhất Phi vừa trò chuyện vừa ăn tối, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Còn Mạc Tử Hiên ngồi ăn bữa tối một mình, vị trí của hắn vừa khéo có thể thấy vẻ mặt Đồng Vũ Vi ngồi ở xéo hắn. Khi hắn thấy Đồng Vũ Vi cùng người đàn ông ngồi đối diện vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, thì mới bừng tỉnh hiểu ra, sở dĩ Vũ Vi không lấy tiền của hắn là vì cô đã câu dẫn được một người đàn ông có tiền giàu có rồi.

Hắn vội vã ăn xong bữa tối, đi tính tiền. Thời điểm hắn đi lướt qua Đồng Vũ Vi, không biết vì cái gì mà hắn lại cố tình đi chậm lại, khóe mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Vũ Vi, hắn thấy rất rõ ràng, Đồng Vũ Vi chưa từng nhìn hắn một cái. Lòng hắn không khỏi trầm xuống, Đồng Vũ Vi vậy mà lại không thấy hắn? Hay là cố tình không thấy hắn?! Cho dù thế nào đi chăng nữa thì lòng tự ái của Mạc Tử Hiên bị đả kích trầm trọng, trong lòng hắn vô cùng không thoải mái.

Phải biết bây giờ dù cho hắn đi đâu cũng là một người có quyền có thế, mới vừa rồi còn có người phụ nữ muốn quyến rũ hắn trước mặt mọi người, thế nhưng Đồng Vũ Vi lại không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái? Cảm giác bị xem nhẹ thật không dễ chịu chút nào.

Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Vi một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, thời điểm khi hắn vừa đi ra khỏi nhà hàng thì điện thoại reo lên, sau khi nghe điện thoại sắc mặt vốn có chút khó coi  bây giờ hiện lên nét lo lắng sợ hãi, hắn nhanh chóng lấy xe rời đi.

Bệnh viện.

Mạc Tử Hiên vội vã thay quần áo vô trùng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Hắn khẽ đẩy cửa phòng, chỉ thấy một bà lão luôn luôn khỏe mạnh lại đang nằm trên giường mặt đang đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống. Mạc Tử Phàm anh trai Mạc Tử Hiên là người luôn trầm ổn lại đang nhíu mày, vẻ mặt lo lắng ngồi cạnh giường bệnh, đôi tay gắt gao nắm lấy tay bà cụ. Lòng Mạc Tử Hiên không khỏi trầm xuống, từng bước một đi tới trước giường của bà cụ, cúi mắt nhìn xuống mái tóc hơi bạc của cụ.

Bà cụ tuy không phải bà ruột của bọn họ nhưng bà còn tốt hơn bà ruột, sau khi cha mẹ bọn họ mất vì tai nạn ô tô, người thân của bọn họ đã cướp đi tất cả tài sản mà họ có được, đã vậy còn bỏ rơi anh em bọn họ. Là bà đã nhận nuôi, quan tâm lo lắng chăm sóc hai anh em bọn họ. Đồng thời còn sáng lập nên Mạc thị, lại còn quản lý Mạc thị rất tốt, làm cho Mạc thị trở thành một công ty nổi tiếng trên thế giới. Đã vậy còn không nghĩ ngợi giao công ty cho hắn quản lý. Nhìn vẻ ngoài là vậy nhưng bà lại có số khổ. Khi còn trẻ là một người phụ nữ nổi tiếng, vì sai lầm nên bước vào lao tù, cũng ngay trong ngày ấy chồng bà cùng người tình đem theo tất cả tài sản của bà bỏ trốn,  đứa con gái duy nhất của bà cũng không chịu nổi đả kích nên đã cắt cổ tay tự sát.

Hắn cho rằng thân thể của bà vẫn còn khỏe, có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng bây giờ thấy bà nằm trên giường bệnh, hắn thấy sợ, sợ sẽ mất đi người thân một lần nữa, Hai tay hắn nắm thành quyền thật chặt, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lo lắng cùng nét mặt hối hận.

Lúc này viện trưởng Trần ở bệnh viện mặc quần áo vô trùng bước vào. Mạc Tử Hiên đi vài bước đến trước người viện trưởng, nói :" Trần thúc thúc, bệnh tình của bà cháu có phải rất nặng phải không ?" Lúc hắn hỏi trong mắt lộ ra sự sợ hãi.

Viện trưởng nhìn dáng vẻ Mạc Tử Hiên lo lắng, lại nhìn dáng vẻ xanh xao gầy gò của bà cụ thở dài:" cụ bệnh rất nghiêm trọng, sợ các cháu lo lắng nên mới gạt các cháu. Thân thể bà còn có thể kiên trì được sáu năm nhưng gần đây thời tiết không tốt, lại thêm tuổi đã cao, hiện tại bà chỉ kiên trì được một năm, các cháu nên chuẩn bị tâm lý."

Tâm tình Mạc Tử Hiên rơi xuống thấp, hắn đi vài bước đến phía cửa sổ hai chân mềm nhũn, quỳ gối bên giường nhìn khuôn mặt bà ngủ say lòng hắn đau như cắt, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Viện trưởng rời đi, hai đôi mắt của Mạc Tử Phàm cùng Mạc Tử Hiên nhìn chằm chằm bà, sợ rằng bà sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.

" Các cháu... đến đây." Bà cụ nằm trên giường chậm rãi mở mắt, nhìn anh em hắn đang ở bên cạnh giường, bà lộ ra vẻ vui mừng. Thật không uổng công bà yêu thương hai đứa cháu trai này, ít nhất lúc bà bệnh vẫn có hai đứa ở đây chăm sóc bà.

" Bà, người tỉnh ?" Nước mắt trên mặt Mạc Tử Hiên biến mất, mỉm cười nhìn bà.

" Người tỉnh?" Mạc Tử Phàm thấy bà tỉnh lại, tâm tư lửa đốt cũng dịu bớt.

Trên mặt bà nụ cười dần mất, nhìn hai cháu trai bà thâm sâu thở dài:" Bà già rồi, sợ sẽ không chống đỡ được lâu."

Mạc Tử Hiên miễn cưỡng mỉm cười nhìn bà :" Bà không nên nói như vậy, thân thể bà luôn khỏe nhất định sống trăm tuổi." Bà cụ cười chua xót:" Không cần an ủi, bà biết, bà làm lụng vất vả hơn nữa đời người, mệt chết được, đến lúc nghỉ ngơi rồi. Chết là hết, nhưng đáng tiếc bà không thể nhìn thấy các cháu lấy vợ sinh con." Lời của bà thê lương tựa như có cây đinh đóng vào lòng anh em Mạc Tử Hiên. Mạc Tử Phàm hướng đến bà mỉm cười :" Bà, kì thực con đã sớm yêu một cô gái, chỉ cần người xuất viện thân thể tốt lên con sẽ kết hôn."

Mạc Tử Hiên liếc mắt nhìn anh trai sau đó nhìn bà cụ :" Con cũng thích một cô gái!"

" Thật vậy chăng?" vẻ mặt bà hưng phấn.

Mạc Tử Hiên và Mạc Tử Phàm liếc nhìn nhau rồi gật đầu :" thật sự!". Trên mặt bà cụ hiện lên vẻ vui mừng.

" Bà sẽ xuất viện sớm nhất có thể. Trước khi chết còn có thể nhìn thấy hai cháu kết hôn, để sau này bà mới có thể nhìn mặt ba mẹ cháu nơi suối vàng chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net