Chương 46: Có thể đợi được không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà cụ vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, hai anh em nói chuyện với bà một chút rồi rời đi. Bà cụ thấy Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm rời đi, liền đem mặt nạ dưỡng khí ném xuống quăng sang một bên.

Lúc này viện trưởng Trần tiến vào phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy bà cụ đem mặt nạ dưỡng khí lấy xuống, lo lắng đi đến trước giường bệnh nhặt lên đưa trước người bà. :" Hai anh em họ mới rời đi, người không sợ bị bọn họ phát hiện rằng người đang giả bệnh sao?" Nếu hai Mạc thieesi gia phát hiện ông cùng bà cụ lừa gạt bọn họ, thì liệu rằng ông cùng cái bệnh viện này có còn tồn tại ?

Nhưng bà cụ lại vẫy vẫy tay :" Yên tâm đi, bọn nó hiện giờ đang sốt ruột đi tìm vợ để kết hôn rồi. Làm sao còn có thời gian để ý đến bà lão này ha ha." Dừng một chút bà phân phó viện trưởng Trần:" Ta đói bụng rồi, kêu căn tin chuẩn bị cháo cá cho ta."

Ra khỏi cửa bệnh viện, Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm đứng ở trên bậc thềm ngước mắt lên trời nhìn những đám mây trắng phía xa. Mạc Tử Hiên dẫn đầu hỏi 

" Anh đã có bạn gái rồi hả?"

Tử Phàm không đáp mà hỏi lại :" Em có yêu một cô gái rồi hả ?"

Hai người nhìn nhau cười, Mạc Tử Hiên ngước mắt nhìn bầu trời, chậm rãi mở miệng :" Mặc kệ có hay không, cuối tháng em nhất định sẽ kết hôn. Nếu không bà sẽ buồn lỡ, như bà đem theo tiếc nuối khi rời khỏi trần thì sao ?"

Dùng xong bữa tối Trác Nhất Phi đưa Vũ Vi về nhà.

Tới nhà, Trác Nhất Phi xuống xe chạy tới bên cửa ghế phụ lịch thiệp mở cửa cho Vũ Vi.

Hành động đó đã khiến cho Vũ Vi phải mỉm cười, hướng tới Trác Nhất Phi nói :" Cám ơn cậu." Sau đó đi vòng qua sau Trác Nhất Phi hướng tới nhà mà đi.

Trác Nhất Phi vươn tay túm chặt lấy cánh tay của Vũ Vi, vẻ mặt thâm tình cùng chờ mong nhìn Vũ Vi :" Vũ Vi, chẳng lẽ làm bạn gái mình không tốt hay sao ?"

Vũ Vi dừng bước, quay đầu lại, nhìn Trác Nhất Phi. Cô thấy được sự chờ mong được hiện rõ trong đôi mắt của Trác Nhất Phi, lòng cô khẽ run lên.

"Vũ Vi?" Khí lực Trác Nhất Phi nắm cánh tay Vũ Vi không khỏi gia tăng một chút, vẻ mặt vô cùng mong đợi có chút sốt ruột chờ đáp án của Vũ Vi.

Cánh tay truyền đến hơi ấm cùng chút đau đớn, Vũ Vi mấp máy đôi môi cúi đầu nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng tránh bàn tay của Trác Nhất Phi.

Sắc mặt Trác Nhất Phi ngẩn ra, tâm tình trầm xuống, có chút thất vọng. Đôi tay duỗi thẳng nắm thành quả đấm, hắn thật không ngờ đến tận bây giờ Vũ Vi vẫn còn cự tuyệt hắn.

Trác Nhất Phi miễn cưỡng hướng tới Vũ Vi cười nhẹ, cố gắng che đi nỗi thất vọng cùng vẻ cô đơn trên mặt hắn. :"Mình đi đây!"Nói xong, hắn hướng vị trí lái xe mà bước đến.

Nhìn bóng dáng cô đơn của Trác Nhất Phi, trong lòng Vũ Vi có chút áy náy, xót xa. Cô mở miệng gọi Trác Nhất Phi.

" Nhất Phi, mình còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận tình cảm của cậu, cậu .... cậu ....có thể cho mình chút thời gian để suy xét một chút có được không?"

Suy xét một chút?

Nói thẳng ra là hắn đã có cơ hội rồi.

Tay Trác Nhất Phi đang đặt trên cửa xe thoáng chút dừng lại, xoay người mỉm cười nhìn Vũ Vi:" Vũ Vi, cậu nói thật sao ?"

Vũ Vi thấy trên mặt Trác Nhất Phi lộ ra nụ cười hưng phấn, chẳng khác con nít một chút nào, nhịn không được cười thành tiếng, gật đầu :" Ừ, mình không nói giỡn." Trác Nhất Phi đối tốt với mẹ và cô như vậy, lại là một người đàn ông tốt, cho Trác Nhất Phi một cơ hội cũng là cho cô một cơ hội.

Trác Nhất Phi đi đến trước người Vũ Vi dang cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Vi :" Vũ Vi, ngày mai mình phải đi công tác, tuần sau mới về. Mình hy vọng khi về mình có thể nghe cậu nói một tiếng 'đồng ý' với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net