Chương 5: vì sao phải tha thứ cho ông ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bốp " Mẹ Đồng vung tay hung dữ tát vào mặt Vũ Vi," Vũ Vi mẹ không cho phép con nói với cha con như vậy !"

Vũ Vi che đôi má đau đớn lại, không thể tin nhìn mẹ Đồng, từ nhỏ đến lớn, cho dù cô có bướng bỉnh hay gây chuyện đến mức nào, mẹ đều không có đánh cô, hiện tại cư nhiên vì cái người gọi là cha cô, mà đánh cô?

Trong mắt cô chứa đầy nước mắt ủy khuất chạy qua mẹ Đồng tới phòng ngủ chính mình. Cô dùng sức đóng sầm cửa phòng

' Ầm ' một tiếng cửa phòng đóng lại, giống như một cây búa dùng sức đánh vào trong lòng mẹ Đồng, làm bà cảm thấy đau đớn thêm thôi, thân hình bà gầy nhỏ không nhịn được lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững. Bà đau đớn đứng tại chỗ che tay trước ngực vẻ mặt đau xót nhìn của phòng đóng chặt.

Tiến vào phòng ngủ, Vũ Vi ngã xuống giường, trợn to hai tròng mắt nhìn trần nhà, nước mắt ủy khuất cũng không ngăn được mà chảy xuống, lúc này lòng của cô thật sự rất đau, rất loạn cũng cực kỳ tức giận.

Đêm khuya, bỗng Vũ Vi cảm giác đau bụng cô mở hai mắt ra, ngồi dậy leo xuống giường, khom người ôm bộ phận dạ dày đang đau đớn không thôi.

Lúc này, cô mới nhớ hôm nay xãy ra rất nhiều chuyện, cư nhiên lại quên ăn cơm chiều. Cô bị bệnh viêm dạ dày cực kỳ nghiêm trọng không ăn cơm dạ dày cô sẽ đau đớn không thôi. Bệnh bao tử của cô hoàn toàn là vì thường xuyên làm việc quá sức không chú tâm vào việc ăn cơm đầy đủ. Mà khiến cho cô làm việc quá nhiều chính là Lục Hàng.

Cô cười chua xót trong lòng có chút phẫn nộ, cũng có chút ê ẩm, cô trả giá nhiều như vậy, đổi lấy sự phản bội của Lục Hàng. Cũng bởi vì hắn mà cô bị bệnh bao tử thực sự không đáng.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, lặng lẽ tiến vào nhà bếp tìm một chút thức ăn.

Lại phát hiện một tia sáng mỏng manh từ phòng ngủ mẹ phát ra.

Vũ Vi không khỏi nhíu mày, mẹ luôn ngủ rất sớm, bây giờ đêm đã khuya rồi, tại sao mẹ lại không ngủ?

Cô rón rén đi đến cửa phòng mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ ngồi ở trên giường, hai tay bưng lấy tấm hình cũ khóc khẽ...

Vũ Vi đau xót, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại, đi đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra một cái bánh bao cùng sữa, đi ra phòng bếp nhìn đèn trong phòng mẹ cũng như cũ, lòng của cô dần trầm xuống.

Sáng sớm, Vũ Vi rời giường mặc tạp dề lên chuẩn bị nấu cơm, lại phát hiện mẹ đã sớm làm bữa sáng bày ở trên mặt bàn.

Nhìn thấy đồ ăn đầy trên bàn, Vũ Vi biết cả đêm hôm qua mẹ không có ngủ.

" Vũ Vi, con dậy rồi à ?Nhanh lên lại ăn cơm đi. " Mẹ Đồng không biết khi nào Vũ Vi đã đứng ở sau lưng mình.

Vũ Vi không khỏi xoay người nhìn mẹ, " Mẹ, ông ta lừa gạt tình cảm mẹ, lại làm mẹ trở thành hồ ly tinh trong mắt mọi người, về sau còn bỏ mẹ bỏ con, tại sao mẹ lại tha thứ cho ông ta ?"

Khuôn mặt mẹ Đồng không khỏi hiện ra vẻ thương cảm, bà áy náy nhìn Vũ Vi vươn tay vuốt nhẹ đôi má có chút sưng đỏ của Vũ Vi, chậm rãi mở miệng:" Vũ Vi cho dù ông ta có xấu xa, không có nhân tính đi nữa, ông ta cũng là người đàn ông mà suốt cuộc đời này mẹ yêu nhất và cũng duy nhất chỉ yêu ông ta. Mà mẹ cũng tin tưởng, khoảnh khắc đó cha con cũng thật tâm yêu mẹ ."

Vũ Vi biết đến bây giờ mẹ vẫn còn yêu người đàn ông bạc tình kia.

Cô ngầm thở dài, cả đời mẹ cô cũng thật khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net