Chương 55 : Phát hiện nút áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Vi gật đầu, cô biết ai cũng có ngày phải chết chỉ có điều là nó đến sớm hay muộn mà thôi. Mẹ là người thân duy nhất của cô cả đời này bà chưa bao giờ được hưởng phúc nay bà lại đi sớm như vậy, nên cô rất đau lòng.

Mạc Tử Hiên sau khi đi ra ngoài rửa mặt, mua cháo thì quay về phòng bệnh thấy cửa khép hờ thì nhìn vào. Hắn thấy Trác Nhất Phi một tay cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô, ngay cửa sổ còn có một cô gái đang quay lưng về phía anh. Mạc Tử Hiên cúi đầu nhìn bát cháo nóng hổi trên tay rồi xoay người rời đi như chưa bao giờ đến.

Khóc xong Vũ Vi cùng Trác Nhất Phi và Lạc Ngưng Nhi đến nhà xác, nhìn mẹ lần cuối trước khi đi hỏa táng. Cô đem tất cả số tiền mình có được mua cho mẹ một phần mộ.

Nữa tháng trôi qua nhưng cô vẫn chưa vượt qua được nổi mất mát này. Trác Nhất Phi cùng Lạc Ngưng Nhi thay phiên nhau ở cạnh cô.

" Vũ Vi, ăn cháo thôi." Trác Nhất Phi nấu cháo múc ra bát đem lên phòng cho Vũ Vi.

Vũ Vi nằm trên giường nhìn trần nhà, nhớ tới hình ảnh của mẹ nước mắt bất chợt chảy xuống. Trác Nhất Phi gọi mấy lần cô cũng không có phản ứng, anh thở dài đem bát cháo đã nguội bưng đến giường đút cho cô, dịu dàng nói:" Vũ Vi, ngồi dậy ăn chút cháo, lần đầu tiên mình nấu loại cháo rang, cậu ăn thử xem có ngon không? "

Vũ Vi nhàn nhạt nhìn Nhất Phi một cái, sau đó quay đầu nhìn về hướng khác, lạnh lùng nói:" Câu bưng ra đi, mình không đói."

" Đừng như vậy cậu phải chịu khó ăn chút gì đi, nếu không cơ thể cậu sẽ không chịu nổi đâu."

Vũ Vi phiền muộn đưa tay hất bát cháo trong tay Trác Nhất Phi:" Mình nói rồi, mình không ăn."

Chén cháo rơi xuống đất, cháo văng lên người Trác Nhất Phi, Vũ Vi cùng Trác Nhất Phi ngây ngẩn người. Vẻ mặt cô áy náy nhìn Nhất Phi.

" Đồng Vũ Vi." Mới bước vào phòng Lạc Ngưng Nhi thấy một màn như vậy trong lòng có chút tức giận, cô đưa tay tát Vũ Vi một cái
" Đồng Vũ Vi, trên đời này không chỉ có mình cậu đáng thương, mất đi người thân không chỉ có mình cậu. Bác gái mất, chúng mình cũng rất đau khổ, nhưng cũng phải sống tiếp không phải sao? Người đã chết rồi, chẳng lẽ cậu không thể vì sự quan tâm của mình và Trác Nhất Phi mà sống tốt hơn sao? "

" Ngưng Nhi, không nên tổn thương cô ấy. Trong lòng cô ấy đã rất khó chịu rồi." Trác Nhất Phi ngăn Lạc Ngưng Nhi lại không để cô ấy làm tổn thương Vũ Vi.

Môi Lạc Ngưng Nhi mấp máy, nén nước mắt ra khỏi phòng. Trách Nhất Phi xoay người đạt bàn tay lên má Vũ Vi:" Ngưng Nhi cũng vì lo cho cậu, đừng trách cô ấy."

Nước mắt Vũ Vi không ngừng chảy xuống, cô đưa tay ôm lấy eo của Nhất Phi úp mặt vào lòng, một lúc sau ngước đầu lên áy náy:" Xin lỗi, là mình không tốt mình không nên có thái độ như vậy."

"Không sao đừng bận tâm" Trác Nhất Phi vuốt mái tóc cô.

" Nhất Phi cậu cứ đi làm đi, mình không sao"

Trác Nhất Phi ngồi lại bên cạnh Vũ Vi :" Hôm nay mình muốn nghỉ ngơi."

Vũ Vi nhịn không được cười lên:" Mình không sao, hơn nữa còn có Ngưng Nhi, câu yên tâm."

Trác Nhất Phi thấy Vũ Vi cười, anh liền yên tâm rời đi. Sau khi Nhất Phi rời đi, cô liền bước xuống giường đi đến nhà bếp bắt đầu ăn sáng. Phải thừa nhận cháo Nhất Phi nấu rất ngon.

" Thật xin lỗi, vừa rồi mình quá kích động." Lạc Ngưng Nhi bước đến nhà bếp vẻ mặt áy náy nhìn Vũ Vi.

Cô ngẩng đầu nhìn Ngưng Nhi mỉm cười:" Mình nên cám ơn vì cậu tát mình, nếu không mình vẫn còn chìm trong đau khổ không thể thoát khỏi. Và mình sẽ quên mất bên cạnh mình còn có cậu và Nhất Phi."

Ngưng Nhi thấy Vũ Vi không trách cô vui vẻ cười một tiếng đi mấy bước đến cạnh Vũ Vi. Vũ Vi múc thêm chén cháo nữa cho Ngưng Nhi:"Cậu cũng chưa ăn sáng phải không? Nếm thử tay nghề của Trác Nhất Phi đi, thực sự rất rất ngon."

Lạc Ngưng Nhi ngụ ý nhìn Vũ Vi một cái:"Có phải thấy Trác Nhất Phi rất tốt đúng không hả? " Vũ Vi không để ý lời nói của Lạc Ngưng Nhi có dụng ý khác, cúi đầu húp chén cháo. Ăn sáng xong Ngưng Nhi đi làm. Vũ Vi ở nhà sắp xếp lại di vật của mẹ, đem tất cả đồ đạc của mẹ cất đi để tránh mình lại nhớ mẹ. Nhìn trên kệ giày thấy mẹ chỉ có hai đôi, trong lòng khó chịu, cả đời mẹ sống đạm bạc ngay cả giày cũng không nỡ mua, nén nước mắt đem giày của mẹ đặt trong hộp giày. Cô vô tình thấy nút áo. Nút áo kia rất tinh xảo đẹp mắt, chắc là khuy áo trên một chiếc váy cao cấp, nhưng mà quần áo của cô và mẹ hầu như đều là áo thun ít có áo sơ mi, coi khẳng định là chưa từng thấy nút áo này. Cô cầm nút áo ngồi trên sô pha, đăm chiêu nhìn, mẹ cô là một người sạch sẽ mỗi ngày bà đều quét dọn, hôm mẹ mất lúc sáng cô còn thấy bà lau dọn, vậy nút áo chắc rơi mới đây. Cô hé miệng cười, chắc Lạc Ngưng Nhi làm rơi nút áo mà không biết. Cô để nút áo trên bàn đem giày cất vào phòng ngủ.

Tối, Trác Nhất Phi cùng Lạc Ngưng Nhi đến nhà, Vũ Vi đã chuẩn bị xong bữa tối,cô xem tivi chờ đợi hai người. Lạc Ngưng Nhi vừa tiến vào nhà liền ném mình lên ghế dài.

" Đi rửa tay, cơm nước xong còn nghỉ ngơi nữa." Vũ Vi đẩy Lạc Ngưng Nhi một cái.

Ngưng Nhi không tình nguyện chống tay vào bàn đứng lên. Thấy đau cô nhìn vào lòng bàn tay mình thì thấy nút áo.

" Vũ Vi cậu mua quần áo đắt tiền khi nào vậy? "

Vũ Vi đang xem phim nghe được lời nói của Ngưng Nhi quay đầu nói:" Xấu nghĩ mình có khả năng mua sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net