chương 56: Chủ nhân nút áo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngưng Nhi nheo đôi mắt nhìn Vũ Vi:" Chẳng lẽ Trác Nhất Phi tặng quần áo cho cậu à? "

Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng:" Trác Nhất Phi không có tặng quần áo cho mình có được hay không? "

"Vậy cái này ở đâu ra? " Ngưng Nhi đưa nút áo cho Vũ Vi xem.

"Cái này không phải ở trên quần áo cậu rớt xuống hả? "Nụ cười trên mặt Vũ Vi biến mất.

"Đương nhiên không phải của mình, mình làm sao có đủ khả năng mặc quần áo đắt tiền như vậy chứ?!" Lạc Ngưng Nhi ngồi lại trên ghế sô pha.

" Nút áo này cũng không phải là của mình. " Vũ Vi nhìn Ngưng Nhi nói, bỗng dưng sắc mặt cô cứng đờ trong nháy mắt trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, nút áo không phải của cô cũng không phải của Ngưng Nhi càng không thể của Trác Nhất Phi, nhưng nó lại nằm gần giá để giày vậy nó là ngẫu nhiên sao?

"Sao vậy? " Ngưng Nhi nhìn sắc mặt khó coi của cô hỏi. Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Ngưng Nhi chậm rãi mở miệng

"Mình nghĩ chủ nhân nút áo này cùng cái chết của mẹ có liên quan dù cô ta cùng mẹ không có quan hệ nhưng khi thấy mẹ lên cơn đau tim chả lẽ cô ta lại không đưa mẹ đến bệnh viện?"

"Ý cậu là cô ta thấy chết nhưng không cứu? " Ngưng Nhi dường như cũng hiểu ra điều gì đó.

Trác Nhất Phi bước vô nhà, đi thẳng xuống bếp rửa tay. Lúc quay ra liền nghe câu nói của Ngưng Nhi, anh đi đến trước mặt Vũ Vi cùng Ngưng Nhi:" Sao vậy? "

Ngưng Nhi đưa nút áo đến trước mặt Trác Nhất Phi:" Vũ Vi nghi ngờ chủ nhan nút áo này có liên quan đến cái chết của dì Đồng."

Trác Nhất Phi nhìn nút áo,cẩn thận xem xét rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Vũ Vi, anh nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ vai cô.

" Mình có bạn làm ở cục cảnh sát, mai mình sẽ đưa nút áo cho anh ta để anh ta kiểm tra, đừng suy nghĩ nhiều, dì Đồng tốt bụng sẽ không đắc tội với ai, nếu dì Đồng chết vì lời nói của ai đó thì chắc chắn chúng ta sẽ đưa hung thủ cho pháp luật trừng trị."

Vũ Vi nhìn Trác Nhất Phi:" Yên tâm, mình không sao" Có lẽ Trác Nhất Phi nói đúng, có lẽ cô quá lo lắng.

Cả đêm ngủ không ngon, mãi cho đến khi trời gần sáng cô mớ ngủ thiếp đi. Giữa lúc nữa tỉnh nữa mê chuông điện thoại reo lên. vũ Vi bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt thì trời đã sáng, cô sờ tới điện thoại nghe máy.

"Vũ Vi là mình đây." Đầu dây bên kia là giọng nói nặng nề của Trác Nhất Phi.

Vũ Vi bật dậy cô có dự cảm không tốt, nhẹ giọng hỏi:"Sao rồi?"

"Tìm được chủ nhân của nút áo rồi" Trác Nhất Phi thở ra một hơi.

" Là ai vậy? "
¤¤¤¤¤ Biệt Thự Nhà Họ Sở¤¤¤¤¤

Chuông cửa vang lên không ngừng, Sở Xa đang ngủ bị tiếng chuông đánh thức, từ giường đứng dậy đi ra khỏi phòng, hét lên:" Các người đang làm cái gì? Có người nhấn chuông không biết đường ra mở cửa à?"

Cô giúp việc nhanh chóng bước gần cúi người:" Xin lỗi, tôi sẽ mở cửa! "

Sở Xa hừ lạnh:"Tôi mà còn bị đánh thức giấc ngủ nữa thì các người cứ chuẩn bị nghỉ việc hết đi." Dứt lời cô ả quay trở về phòng để tiếp tục ngủ.

Lúc cô mới vừa rơi vào giấc ngủ thì cửa phòng bị người ở bên ngoài gõ. Sở Xa tức giận, bước xuống giường, đi tới cửa dùng sức mở cửa phòng, thậm chí không thèm xem đối phương là ai lớn tiếng nói:"Không biết bản tiểu thư đang ngủ không thích bị người khác làm phiền hay sao? "

Lời vừa thốt ra, ả mới chú ý tới người đứng ở trước mặt, có hai người đàn ông lạ trẻ tuổi, Sở Xa không khỏi sửng sốt, mới sáng sớm hai người đàn ông này tới nhà họ Sở làm gì?

Một trong hai người đàn ông nhìn dáng vẻ Sở Xa la lối như vậy, không nhịn được nhíu mày một cái, lạnh lùng mở miệng:" Sở Xa đúng không, chung tôi là cảnh sát, tôi tên Trình Vĩnh Hào, chúng tôi nghi ngờ cái chết của Đồng Kỳ ở trong nhà nữa tháng trước liên quan tới cô, mời cô về đồn giúp chúng tôi điều tra"

Sở Xa không khỏi trừng mắt:" Đồng Kỳ chết rồi? "

"Hai tuần trước đã qua đời" Cặp mắt Trình Vĩnh Hào lạnh lùng nhìn Sở Xa.

Vậy là chết thật rồi. Sở Xa âm thầm hừ lạnh, đả kích nhỏ như vậy mà cũng làm bà mất mạng, thật đúng bạc mệnh. Ả ta nhanh chóng khôi phục lại thần thái bình thường, tay vòng trước ngực, gương mặt bình tĩnh nhìn viên cảnh sát:"Bà ta chết thì có quan hệ gì tới tôi, cũng không phải tôi hại chết bà ta."

"Có quan hệ hay không hẳn cô là người biết rõ. Tiểu thư, mời" Trình Vĩnh Hào lịch sự làm động tác mời.

Sở Xa tức giận trợn mắt nhìn nói:" Tôi thay quần áo rồi sẽ đi theo anh". Nói xong cô dùng sức đóng cửa phòng. Đóng cửa, cô gọi điện cho Lục Hàng. Điện thoại vừa nối Sở Xa dặn Lục Hàng:

" Đồng Kỳ chết rồi, cảnh sát đang ở nhà em, muốn dẫn em đến cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, cảnh sát có thể tìm anh."

Lúc Lục Hàng nghe điện thoại, hắn đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, nghe Sở Xa nói tim hắn không khỏi lộp bộp vài tiếng. Hắn nhíu mày, không ngờ chuyện này lại xảy ra. Nhăn mày một cái, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Đừng sợ, cái chết của Đồng Kỳ không liên quan tới chúng ta cho dù có điều tra, cũng sẽ không có tra ra được, bây giờ anh lái xe tới đồn."

"Dạ." Sở Xa cười vui vẻ, có Lục Hàng bên cạnh, cái gì cô cũng không sợ, tất cả đều do bà ta gieo gió gặt bão.

Cô đặc biệt mặc một chiếc váy sáng màu, rồi mới bước ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net