Chap 50: Bị theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao ông biết ạ?", Hà Phương hỏi ông lão.

"Cô gái mà con nhắc đến là tiểu thư tập đoàn MCS sao ông không biết được. Mà cháu nói là Thục Nghi là bạn của cháu và Ngọc Khanh sao?"

Hà Phương và Ngọc Khang là tiểu thư của hai tập đoàn có tiếng tại thành phố mà con bé Thục Nghi lần trước mà Đặng Vũ dẫn đến giới thiệu với ông là bạn của chúng sao? Không thể nào, hai đứa này ba mẹ đều cho học trường tốt từ nhỏ, sao Thục Nghi một gia cảnh bình thường như vậy có thể chơi thân cùng chúng?

"Vâng, đúng ạ. Có việc gì sao ông?"

"Sao có thể, hai đứa đều có gia cảnh khác con bé Thục Nghi?", ông lão không chút ngần ngại nói ra suy nghĩ.

"À, là tụi cháu vô tình gặp nhau ở ngoài đường, cô ấy có giúp đỡ cháu một việc rồi chúng cháu thấy cùng tuổi nên mới chơi chung ạ. Còn phần Ngọc Khanh thì cháu không biết ạ", Hà Phương hết hồn, một chút nữa là lộ ra hết rồi.

Nghe thấy câu trả lời của Hà Phương thì ông lão gật đầu như là hiểu được vấn đề, còn Thế Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm, phía Đặng Vũ không biểu hiện gì, chỉ đưa mắt nhìn Hà Phương, hình như là đang nghi ngờ điều gì đó.

*******

Trong phòng làm việc...

Thế Kiệt nhân lúc giờ nghỉ trưa đã cho gọi một người đàn ông vào văn phòng làm việc.

Cốc...cốc...

"Vào đi.", Thế Kiệt trầm thấp lên tiếng.

"Anh cho gọi tôi ạ.", người đàn ông đi thẳng vào bên trong, đứng trước bàn làm việc của Thế Kiệt.

"Ngồi đi.", Thế Kiệt đứng lên đi đến ghế sofa ngồi xuống rồi chỉ chiếc ghế đối diện bảo người đó ngồi xuống.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, Thế Kiệt đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi gọi anh đến đây là muốn nhờ anh một việc, tiền thưởng sẽ cũng hậu hĩnh nếu anh hoàn thành xong việc."

""Vâng, anh cứ nói."

Thế Kiệt nghe thấy thế thì đứng lên đi lại bàn làm việc, từ trong một xấp tài liệu trên bàn lấy ra một tệp hồ sơ bìa màu xanh lá đi đến đưa cho người đó rồi trầm ổn ngồi xuống, chân phải vắt lên chân trái.

"Anh giúp tôi điều tra về người này."

Người đàn ông đưa tay lật vài trang tài liệu mà Thế Kiệt vừa đưa.

"Hãy tìm tất cả thông tin của người này sau đó gửi cho tôi, càng nhiều thì tiền thưởng càng nhiều và gửi cho tôi trong thời gian sớm nhất có thể, được chứ?"

Phải, người Thế Kiệt nói chuyện nãy giờ là một thám tử tư được anh gọi đến để điều tra một người. Không biết người này là ai nhưng để anh chi một số tiền lớn để điều tra, người này quả thật rất có vấn đề mà anh tò mò.

"Có thể, tôi sẽ lập tức điều tra."

Người thám tử vâng dạ rồi cầm lấy tệp tài liệu ra ngoài, trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn lại mình Thế Kiệt, anh đưa cánh tay tựa lên thành ghế sofa rồi sờ sờ cái cằm của mình, anh phải điều tra việc này cho rõ mới được...

*****

Trong quán cafe, Thục Nghi vừa gọi thức uống xong thì ngồi lấy điện thoại ra làm cái gì đó, chăm chú đến nỗi có người đến đối diện cô mà cô cũng không nhận ra.

"Thục Nghi!", Ngọc Khanh đi đến chỗ bàn Thục Nghi đang ngồi, thấy cô bạn thân chăm chú vào điện thoại đến không biết cô đang đi đến thì lên tiếng gọi tên Thục Nghi.

Thục Nghi giật mình, đưa mắt nhìn Ngọc Khanh cùng lúc vội cất điện thoại vào trong túi.

"A, Khanh, cậu đến rồi sao? Ngồi xuống đi, uống gì thì gọi luôn."

Ngọc Khanh ngồi xuống ghế, không lâu sau một người phục vụ đến hỏi, cô gọi thức uống xong thì quay lại nhìn Thục Nghi.

"Thục Nghi, mình có chuyện muốn nói."

"Mình cũng có chuyện muốn nói.", Thục Nghi cũng lập tức trả lời.

Thục Nghi ngưng một lúc rồi nói tiếp.

"Anh Khương...anh ấy sao rồi?", từ lúc cô từ chối Gia Khương, cô luôn áy náy trong lòng, cô sợ anh sẽ không ổn.

"Mình đang muốn hỏi cậu điều này. Thục Nghi, sao cậu lại từ chối anh ấy chứ?", Ngọc Khanh không ngờ Thục Nghi lại từ chối một người đàn ông tốt như anh trai cô.

Thục Nghi thở dài nhìn Ngọc Khanh, giọng cũng trầm hẳn.

"Ngọc Khanh, mình xin lỗi, mình không thể đồng ý được."

"Tại sao chứ? Anh trai mình không tốt sao?"

"Không, không phải như vậy, anh ấy là một người rất tốt, rất khó gặp nhưng sự thật là mình không thể chấp nhận được lời yêu của anh ấy.", Thục Nghi vội lắc đầu phủ nhận.

"Vậy lý do của cậu là gì? Cậu nói anh ấy tốt thì sao hai người lại không thể?"

Ngọc Khanh đưa mắt nhìn Thục Nghi, cậu ấy nói anh hai tốt nhưng tại sao lại từ chối? Thục Nghi có lý do gì chứ? Hay là cậu ấy đã có người trong lòng, người mà cậu ấy thích rồi, có khi nào là...là Thế Kiệt không? Có thể lắm chứ hai người họ rất thân thiết cơ mà. Một chút suy nghĩ đó chợt xẹt qua trong đầu Ngọc Khanh, nếu thật là Thục Nghi thích Thế Kiệt thì sao đây, cô và Nghi phải như thế nào khi cả hai đều thích một người đàn ông?

"Ngọc Khanh, mình có lý do riêng..."

"Lý do riêng của cậu? Chẳng lẽ cậu đã có người mà cậu thích?", Ngọc Khanh cố gắng dò hỏi.

"Không, mình không thích ai cả. Khanh à, cậu hiểu mình mà phải không? Mình và anh Khương không thể, từ nhỏ đến giờ mình chỉ xem anh ấy là anh trai mà thôi."

Câu trả lời của Thục Nghi khiến Ngọc Khanh hoang mang, là cô nói thật hay không muốn nói cho Ngọc Khanh biết mình thích ai, có lẽ trong tình yêu thì sự ích kỷ luôn xuất hiện. Ngay cả khi Thục Nghi và Ngọc Khanh là bạn thân nhưng giữa họ sẽ tồn tại một sự đố kỵ nhất định vô hình mà chính họ cũng không thể nhận thấy.

"Nghi, cậu và mình là bạn thân, có lý do gì mà cậu không thể nói cho mình biết sao? Cậu biết không, khi cậu từ chối, anh Khương cả tối hôm đó và ngày hôm sau đều không ra khỏi phòng, không ăn uống gì, mình vào hỏi thì anh ấy nói không sao nhưng chính gương mặt đã tố cáo anh Khương, anh không ổn chút nào. Anh ấy thích cậu đã từ lâu, sao dễ dàng quên được đây?", Ngọc Khanh khi thấy bộ dạng đó của Gia Khương thì thấy đau lòng, chỉ muốn thay anh trai hỏi rõ lý do tại sao thôi.

"Khanh, mình xin lỗi cậu cũng như anh Khương, thật sự rất xin lỗi nhưng mình thề với cậu mình không vì thích ai nên mới từ chối anh Khương, cậu cũng biết gia đình mình khó khăn, mình không có thời gian để cặp bồ mà."

Sự chân thành trong ánh mắt và trong lời nói của Thục Nghi đã khiến cho Ngọc Khanh hiểu ra, cô bạn thân này không bao giờ lừa dối cô cả, có lẽ sự ích kỷ trong tình yêu đã làm mờ mắt cô rồi, sao cô có thể nghi ngờ Thục Nghi được chứ, cô điên thật rồi.

"Thục Nghi, mình hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa. Mình biết, tình cảm thì không thể nào ép buộc được, nếu có bên nhau cũng không thể hạnh phúc. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, anh hai sẽ ổn thôi, cậu đừng thấy có lỗi nữa, có được không?"

Ngọc Khanh xấu hổ vì nghĩ xấu cho Thục Nghi liền nắm lấy tay của cô bạn thân, xoa xoa rồi nói. Ngọc Khanh biết mình sai, từ nay về sau cô không thể nghĩ như vậy nữa, như vậy sẽ bất công và khiến Thục Nghi phải gánh lấy tội mà cô không nên gánh.

"Ngọc Khanh, cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều.", Thục Nghi nở nụ cười nhẹ.

"Khờ quá, có gì đâu mà cảm ơn. Thôi tới giờ mình phải về nhà giải quyết hậu quả mà cậu gây ra đây. Về trước nhé."

Ngọc Khanh chọc Thục Nghi, nhưng trong đó cũng có phần sự thật. Từ hôm đó đến nay ngày nào cô cũng về sớm với Gia Khương, cứ sợ anh buồn.

"Được, cảm ơn nhé. Bye bye."

Thục Nghi vẫy vẫy tay chào tạm biệt Ngọc Khanh rồi không lâu sau đó cô tính tiền, rời khỏi quán nhưng cô quả thật không ngờ phía sau lại đang có người đang theo dõi cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net