1. Lời mời bồ câu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Những con bồ câu, chúng sẽ ám ả tới bao giờ đây?

Hai hôm sau, cơ thể ả bốc lên mùi hôi. Hàng đêm nằm ngủ, Mary với cặp mắt đen ấy vẫn cứ nhìn ả, miệng vẫn mãi lẩm bẩm vài từ ngữ trong vô thức: "Đố kỵ - Trả giá", những giấc mơ bắt đầu trở nên kinh dị hơn: Đó là hình ảnh những con bồ câu tự đập đầu vào tảng đá đó cho tới khi rướm máu. Điều này khiến ả luôn trong trạng thái phòng bị. Tất cả con bồ câu lại gần Dardie đều bị ả bóp cổ mà chết. Nếu có người chứng kiến điều đó, sớm thôi, Dardie sẽ bị tống vào trại tâm thần.

Đã khá lâu trôi qua từ ngày mà ả ám ảnh bởi cái chết của Mary cùng những con bồ câu, hôm nay, Dardie thực sự đã trở nên như một người vô hồn, ả ngồi ăn bữa sáng trong nhà mình, một bồ câu mắt đen ngòm, sâu hoắm đậu trước cửa, nhìn ả chằm chằm. Trong miệng ả bỗng trở nên cộm cộm, ả vội vã nhổ ra ngoài, là một con bọ chét bốc mùi... Ghê tởm! Dardie trợn mắt, ả thét lên và ném con bọ chét xuống sàn. Ả đã ăn phải cái quỷ gì thế này? Một con bọ chét! Dardie tự nhiên cảm thấy buồn nôn, ả thấy bụng mình sôi sục và từ trong cổ họng, vài con bọ chét lõm tõm rơi ra. Dardie điên cuồng chùi miệng và cố nôn bằng hết. Ả chưa từng thấy điều gì kinh tởm hơn. Lạy Chúa! Một đống bọ chét còn sống bò xung quanh. Ả sẽ không ăn, không dám ăn gì nữa. Dardie hoảng loạn chạy lên tầng, ả thề, nếu ả biêt ai đã làm ra điều này thì chắc chắn người đó phải xuống tận đáy mồ. Sống không bằng chết...

Dardie bắt đầu không còn có khả năng đếm ngày và viết nhật ký nữa, nhưng ả vẫn luôn đau khổ và hoảng loạn như trôi qua sự hành hạ hàng thế kỉ, mặc dù thực tế kể từ ngày con bồ câu kia bắt đầu chết thì chỉ mới hai tháng trôi qua, ả bắt đầu lang thang khắp đường phố. Miệng lẩm bẩm 1 bài ca kỳ lạ. Dardie kể từ sau lần đó đã bỏ nhà đi. Căn nhà giờ đây hoang vắng, lạnh lẽo như địa ngục tăm tối. Ả không màng đến việc ăn, không màng đến việc ngủ. Ả phát điên, đúng vậy, ả đã chẳng thể chịu nổi nữa mà phát điên. Chúng là một tội ác ghê rợn. Ả muốn chúng phải đền đáp điều đó dưới tận sâu địa ngục. Chịu những đau đớn kinh hoàng mà ả phải chịu. Dardie... muốn giết người, giết tất cả! Và cả những con bồ câu, chúng sẽ bị giết đầu tiên, chết không toàn thây...
Dardie đã lang thang bao lâu rồi? Là một ngày, một tháng hay nhiều hơn thế nữa? Chập tối, đường phố hiện lên trong mắt ả càng ngày càng trở nên vắng vẻ. Rồi bỗng nhiên, trên một tảng đá, ả lại thấy hình ảnh Mary đang ngồi chải tóc, xung quanh là những con bồ câu đang vây quanh, từng đàn, từng đàn một. Mary nhoẻn miệng cười, một nụ cười khiến người ta phải lạnh... Rồi Mary bỗng hét lên, sau đó... cô ta biến thành một con bồ câu. Một khoảnh khắc đó, Dardie nghe được tiếng cả đàn bồ câu cùng đồng loạt rít lên, chúng chỉ hét lên hai từ, như thứ mà hàng đêm cô vẫn nghe Mary thầm thì bên tai: "Đố kỵ - Trả giá!!!"

Ả không làm gì cả! Không, ả không hề làm gì! Ả chỉ muốn thoát khỏi đây. Ả là người bình thường và tất cả mọi thứ đều ổn. Chỉ cần được rời khỏi đây, ả sẽ được toại nguyện mà, phải không? Tất cả mọi thứ sẽ ổn khi ả nắm quyền cả thế giới, lũ bồ câu phải trả giá, tất cả chúng, phải trả giá... Dardie lao đến đàn bồ câu, tóm lấy một con, sau đó há miệng rộng và bắt đầu cắn xé như một con hổ vồ mồi. Máu từ con bồ câu phun ra tung toé, văng trên mặt ả, vấy lên áo ả. Ả hả hê như trút được cơn tức giận. Ả nhai ngấu nghiến, bất chấp nó tanh tưởi và ghê tởm đến rợn người...

Xung quanh đường phố, tiếng người la hét vang lên, sau đó, rất nhiều người chạy đến... A! Chúng muốn bắt ả sao? Dardie gầm lên, muốn lao đến xé xác tất cả bọn người trước mặt, nhưng ả lại chẳng thể làm gì, những người dân xung quanh đều hét lên: "Đưa nó đến trại tâm thần đi! Nó phát điên rồi!". Dardie rống lên, rồi sau đó, lại nằm phục xuống mà nhắm mắt, ả đã không còn chút sức lực nào nữa...

Ả bị đưa vào trại tâm thần vào ngay sau đó. Mọi người trong thành phố bắt đầu truyền tai nhau câu chuyện của cô gái điên. Câu chuyện qua tay mỗi người thì ngày một khác. Nhưng chung quy lại người ta nói rằng, cô ấy bị ám, cô ta đi khắp nơi và lẩm nhẩm bài ca đáng sợ. Một hôm nọ, người ta nhìn thấy cô bắt một con bồ câu và ăn sống nó. Máu của con chim văng lên khắp người. Còn có một đống phân chim trên má phải của cô. Vậy là cô ta bị đưa vào trại tâm thần nhờ người dì ruột của cô. Người ta nói có một con quỷ thích ăn thịt sống ở trong người cô ta và cô cần phải bị cảnh sát bắt giam ngay nếu không có ngày cô sẽ ăn thịt toàn thành phố. Người ta đồn nhiều lắm. Nhưng chẳng một ai biết rõ cô ta là ai, cô ta làm gì, vì sao cô lại bị như vậy. Thế giới rõ ràng là thế, người ta cứ thêu dệt nên hàng ngàn câu chuyện lên cho một người dù chả biết họ là người như thế nào. Bởi vì họ là con người, họ làm tốt hơn con vật ở một điều là họ có thể nói chuyện. Và họ chỉ đang cố phát huy nó.

Bởi vì họ là con người, họ làm tốt hơn con vật ở một điều là họ có thể nói chuyện. Và họ chỉ đang cố phát huy nó.

.

.

.

Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện tâm thần Rlouistokies vô cùng mệt mỏi với bệnh nhân Dardie Mordove. Vì khi đêm đến cô ta sẽ la hét không muốn ngủ. Họ phải xích cô ta vào trong một chiếc giường, và tiêm cho cô một liều thuốc ngủ nặng nhất. Họ mới có thể yên giấc trên chiếc giường của mình.

Nhưng họ đâu biết rằng, người bệnh nhân mà họ nói phiền phức đó sẽ xảy ra những gì trong giấc mơ của cô ấy chứ. Đó là một loạt thứ điên rồ nhất mà Dardie từng nghĩ đến:
Dardie bước trên đất ấm. Sương mờ bao phủ xung quanh, tiếng sói tru, tiếng gầm rú không thể cản chân ả. Ả đến trước mỏm đá, tim đập mạnh, tứ chi tự nhiên hoạt động. Con bồ câu ấy, nó đang nằm trên tảng đá và chảy máu đỏ chót. Trông nó thật kinh tởm, thật dị hợm. Vậy mà bàn tay ả lại vươn đến, nhấc thân thể của bồ câu lên. Ả đem nó đến bên một ngôi mộ không danh tính, chôn nó xuống, lấy đất đắp lên. Ả thấy bàn tay mình thật kinh, nhưng lại không biết rửa ở đâu. Ả nhìn vũng máu trên đá, tự dưng có một ý tưởng lạ lùng. Ả dùng máu ấy để rửa tay mình, rửa mãi, cho đến khi... máu đỏ nhuộm khắp bàn tay ả. Và ả bắt đầu cười...

.

.

.

Chiến tranh, xung đột. Tại sao chúng ta cứ phải như vậy? Con người là một lũ tệ hại, vô tâm và thờ ơ nhất, chúng vốn dĩ không bận tâm đến những thứ xung quanh. Dardie, ả là như thế đấy, không hề bận tâm đến mọi người xung quanh, vô tâm đến nỗi một xác con bồ câu nó dám đá văng đi, và ả phải chịu cái sự trừng phạt đó. Đó chính là cái giá mà ả phải chịu, một sự điên dại trong chính con người của ả, nó đã tăng lên từng chút một. Ả như một con ma đói sống trong trại tâm thần. Những người hàng xóm truyền tai nhau. "Một con gái điếm bị điên loạn bởi những con bồ câu". Những lời đồn vang vọng từ người này sang người khác, "Bài hát bồ câu" đó cứ loan truyền mãi:

"Đôi mắt trống rỗng! Đôi mắt của bồ câu! Bồ câu trắng! Bồ câu trắng tinh! Lời mời của bồ câu! Bồ câu. Bồ câu xám. Bồ câu. Bồ câu. Bồ câu."

Thế giới vốn dĩ rất yên bình, nhưng con người không muốn thế. Họ muốn dày vò và bóp méo nó thành những nơi đầy rẫy chiến tranh, xung đột. Sao ta cứ phải như vậy? Sống vô tâm, thờ ơ đến lạnh lùng tàn nhẫn, đáng sao? Sống hòa bình một chút, sống quan tâm nhau một chút, thông cảm cho nhau một chút, mọi thứ rồi sẽ êm đẹp.

.

.

.

Một góc phòng tối tăm nào đó, có người đàn ông to lớn và cao ráo, khuôn mặt dị hợm, trên người diện bộ âu phục trắng tinh, miệng luôn nở một nụ cười đầy ranh mãnh. Trên vai anh ta, một con bồ câu trắng buốt, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm chủ, tròng mắt của nó sắc đến nỗi khiến ai cũng run lên bần bật. Hai tay liên hồi gõ bàn phím vang lên "tạch tạch".

"Có một con bồ câu đã chết nhiều năm trước trên phiến đá Quỷ Dữ. Người nào thấy hình ảnh này phải 5 năm điều bồ câu giao phó:

Điều 1: Hãy chia sẻ bài viết này.
Điều 2: Hãy giết một con chim bồ câu.
Điều 3: Hãy ăn sống 1 con chim bồ câu.
Điều 4: Không ngủ trong một ngày.
Điều 5: Không ăn trong một ngày.

Nếu không thực hiện, bạn sẽ nhận được Lời Mời Của Bồ Câu và sẽ bị bồ câu ám ảnh cho đến khi phát điên.

_ Quý ngài bồ câu thân thiện _"

Anh ta ngừng tay dựa lưng vào chiếc ghế xoay. Mắt nhìn lên hình cô gái điên ở bệnh viện Rlouistokies. Hắn nhoẻn miệng cười ranh mãnh:

"Người tiếp theo, là bạn đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC