13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chào mừng mọi người trở....CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA VẬY?? Mấy cậu!!! Mau đến đây giúp đỡ!!"

Đang ngồi ở mái hiên cạnh phòng để máy thời gian lau chùi cây súng của mình, Mutsunokami nhìn thấy Dazai từ trong bước ra, chưa kịp chào đón đã bị tình cảnh sau lưng chủ nhân mình dọa cho thất thanh.

Đội xuất chinh trở về với cả người đầy thương tích, đi đầu bọn họ là Dazai ôm Konnosuke sắc mặt âm trầm. Những thanh kiếm phía sau ai nấy đều bị thương, nhẹ nhất có lẽ là Mikazuki cùng với Souza. Nhưng mà hiện tại cả hai thanh kiếm này cũng rất trầm mặc, ai cũng căng thẳng im lặng không phát ra một tiếng. Izuminokami là người mang vết thương nặng nhất, nhưng hiện tại lầm lũi đi phía cuối cùng vẻ mặt rối rắm.

Có vẻ như kết quả chiến đấu không khả quan.

Nhìn cái bầu không khí này, các đao kiếm bị Mutsunokami kinh động chạy tới cũng tỏ ra căng thẳng. Bọn họ là người có kinh nghiệm, sự độc tài của Saniwa tiền nhiệm ăn sâu vào tiềm thức của họ. Vậy nên thấy cảnh này họ không thể không nghĩ đến việc chủ nhân mới của mình cũng có vấn đề.

Tuy rằng chủ nhân mới vẫn luôn biểu hiện rất tốt tính và hiền lành, ai mà biết được đó có phải là vỏ bọc khiến họ tin tưởng hay không?

Các thanh kiếm tập trung ở đây chỉ có thể nín thở nhìn chằm chằm vào Dazai, chờ đợi hình phạt giáng xuống đầu những kẻ thất bại.

"Yagen-kun?"

Ở giữa tâm điểm chú ý, Dazai mặt không đổi sắc lên tiếng điểm danh thanh kiếm đang bối rối ôm hộp y tế đứng ở một bên

"Ah...vâng!"

Bị Dazai gọi, Yagen hơi giật mình cả người cứng đờ. Thanh đoản đao ôm hộp y tế, chậm rãi bước đến trước mặt chủ nhân, ánh mắt hơi lo lắng nhìn về phía đồng liêu của mình.

"Vẻ mặt này là sao vậy? Còn không mau đến giúp họ?"

Dazai bị thái độ lo sợ của những thanh kiếm này chọc cho bật cười. Lại trở về với cái giọng điệu vui vẻ vốn có của bản thân.

Nhìn thấy sắc mặt của Dazai trở về bình thường, tất cả các thanh kiếm vừa chạy đến đây muốn trợ giúp âm thầm trút bỏ một hơi. 

"Đại tướng...ngài không bị thương chứ?" Yagen ngập ngừng hỏi.

Dù sao Dazai là chủ nhân của họ. Đao kiếm không chữa thì vẫn ở đó chứ con người không xử lý tốt vết thương sẽ rất rắc rối. Có muốn chữa trị thì cũng ưu tiên người này hàng đầu.

Dazai lắc đầu tỏ vẻ bản thân ổn, Konnosuke trong lòng anh vẫn run run không rõ lý do. Phát hiện điều này, Dazai thở dài thả con cáo nhỏ vẫn đang sợ hãi xuống đất, một mình bước chân tiến vào bên trong.

"Shokudaikiri-kun! Có thể mang chút thức ăn nhẹ lên phòng tôi không?"

"Vâng."

Shokudaikiri nhíu mày nhìn Dazai lại nhìn Konnosuke. Con cáo bình thường vẫn dính lấy Dazai, hiện tại lại có vẻ ngây ngốc đứng lại ở hiên nhà. Có gì đó kì quái đã xảy ra sao? Vị chủ nhân khó dò của họ đã làm gì ở trận đầu xuất quân vậy?

"Izuminokami-kun. Sai lầm hôm nay tôi không hi vọng nó lặp lại."

Đã bước ra tới cửa, Dazai như nhớ đến điều gì dừng lại, giọng anh lạnh lẽo đến mức tất cả những thanh kiếm có mặt ở đó đều rùng mình một cái

"Tôi không cần một thuộc hạ không nghe lời."

Nói rồi sập cửa rời đi để lại đám kiếm với vẻ mặt rồi rắm nhìn nhau.

"Tiểu thúc! Maeda! Không có chuyện gì chứ?"

Awataguchi đao lo lắng quây tới hai thành viên nhà mình. Nakigitsune trầm mặc lắc đầu rồi lại gật đầu vẻ mặt buồn bã, mà Maeda mím mím môi muốn nói lại thôi.

Kuniyuki cùng Hotarumaru bên kia cũng đến xem xét Aizen. Đoản đao vẫn luôn ồn ào náo động hiện tại ủ rũ cúi đầu. Sayo lo lắng dắt lấy tay của Souza. Mà Ishikirimaru mấy người cũng là quan tâm tiến tới hỏi thăm Mikazuki.

Tất cả bọn họ đều lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Kane-san!! Anh không sao chứ? Saniwa đã làm gì?" Horikawa vẫn sợ hãi đứng ở ngoài đám đông không dám tiến tới, lúc này liền lo lắng chạy đến đỡ lấy thanh kiếm mình đầy thương tích kia

Izuminokami chỉ lắc đầu không nói, vẻ mặt ảm đạm như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thái độ của mọi người đây là thế nào? Kane-san! Anh làm sao thế? Saniwa đã đối mọi người làm cái gì đúng không?" Horikawa là kiếm ám đọa, cảm xúc không được kiểm soát lập tức bày rõ ra " Quả nhiên không thể tin tưởng con người. Giết chết thì tôt hơn!"

Lời nói vừa ra, những thanh kiếm vốn đang thương tích đầy mình đùng một cái thay đổi thái độ. Rõ nhất là hai thanh đoản đao đều đã xù lông nhìn Horikawa với ánh mắt căm tức.

"Kunihiro, không được nói về chủ nhân như vậy." Izuminokami nghiêm khắc mở miệng "Cho dù là suy nghĩ, cũng không được."

Izuminokami bỗng nhiên giận dữ làm Horikawa giật mình sửng sốt, cảm xúc táo bạo cũng như bị tạt một xô nước lạnh mà đình chỉ. Những thanh kiếm khác cũng nhìn sang, họ hiếu kì không hiểu vì sao Izuminokami bị thương nặng như vậy lại còn bị saniwa quở trách mà vẫn mở miệng bênh vực chủ nhân.

"Là Izuminokami-kun không ngoan nên chọc cho chủ nhân sinh khí đó!" Souza đứng ở gần đó phiền muội thở dài nói

Quay về thời gian vài giờ trước, Dazai vẫn còn ngồi nói chuyện vui vẻ với Seimei trong khi các thanh kiếm của mình chiến đấu.

Seimei nhìn lên trời, đang nói thì ngừng lại. Dazai hiếu kì nhìn theo thì thấy rất nhiều tia sáng từ trên trời giáng xuống

"Đã 20 phút rồi a..." Khẽ lẩm bẩm, Dazai ôm Konnosuke đứng dậy "Seimei-kun, ta phải đi."

" Ngài phải rời đi rồi?" Thiếu niên âm dương sư tiếc nuối thở dài, dù sao cũng rất hiếm mới có người khiến cho y nói chuyện thoải mái như vậy

"Yên tâm, làm saniwa xem chừng vẫn phải trở về thời đại này nhiều. Đến lúc đó có duyên tái kiến." Dazai híp mắt cười, quay người liền hướng chiến trường bên kia nhảy xuống

"Tạm biệt, saniwa đại nhân." Seimei tươi cười gật đầu, nhìn Dazai đi khỏi "Kohaku, chúng ta cũng trở về đình viện thôi. "

"Không ở lại giám sát sao? Ngài tin tưởng đám người này?" Kohaku nghi hoặc "Chúng ta không báo về Âm Dương liêu sao?"

"Không cần thiết. Họ không có uy hiếp." Seimei lắc đầu "Họ là thẩm thần giả, có lẽ Susabi sẽ biết chút gì đó. Nếu có chuyện hắn sẽ thông báo."

"Vâng. " Kohaku biến thân thành con cáo lớn, cõng chủ nhân rời khỏi

Trong khi đó, Dazai gia nhập chiến trường. Konnosuke trong lòng sợ chết khiếp mà nhìn tố hành quân xông đến đây. Mặc dù nó biết với thể chất của Dazai thì tố hành quân không có cửa đụng vào một sợ tóc của họ, nhưng cảnh tượng trước mặt thật sự quá khủng bố nó không thể không sợ hãi.

"Chủ nhân!"

Maeda và Aizen ngay lập tức nhìn thấy Dazai. Hai thanh đoản đao trên người đầy vết thương lớn nhỏ, nhưng vẻ mặt lại rất phấn khích. Thấy Dazai xuất hiện ở nơi này, họ lập tức không ham chiến mà lui về bên cạnh bảo vệ anh.

"Sao ngài lại xuống đây?"

Mikazuki nghe được động tĩnh bên này cũng mở đường tiến tới, nhìn thanh kiếm có chút chật vật nhưng sự mỹ lệ không hề giảm.

"Chẳng phải qua 20 phút rồi sao?" Dazai bị bảo vệ ở giữa tủm tỉm cười "Viện quân đã tới. Nhiệm vụ hoàn thành, chính phủ cho phép chúng ta thu quân."

Ba thanh kiếm lúc này mới nhận ra là xung quanh áp lực giảm bớt. Trên chiến trường không chỉ có tố hành quân, còn có rất nhiều đao kiếm nam sĩ đang di chuyển đến

"Hahaha, rốt cuộc tới sao? Lão già như ta đã lâu không vận động nên không để ý xung quanh chút nào." Mikazuki thả lỏng nói ra vui đùa

"Aizen, Maeda! Đoản đao tính cơ động cao, nhanh đến thông báo cho ba người kia trở về."

Nghe Dazai ra lệnh, Maeda cùng Aizen nhìn xung quanh chắc chắn rằng vị trí đứng hiện tại của Dazai không có quá lớn nguy hiểm, sau đó mới gật đầu chia ra hai hướng tìm ba thanh kiếm vẫn đang lạc trong hỗn chiến kia.

"Thật là, ông lão như ta liền không đáng tin hay sao? " Thấy hành động của hai thanh đoản đao, Mikazuki nhỏ giọng lẩm bẩm "Ta cũng có thể bảo vệ chủ nhân mà...."

"Có lẽ lo lắng ngài mệt mỏi đó mà~" Dazai cười đáp

Hai người thành thơi đứng giữa chiến trường mà qua lại vài câu, nhờ Souza nghe lệnh chạy về hỗ trợ mới không khiến họ bị đánh lén. Vừa nhận được mệnh lệnh Maeda và Azen chuyển đến thì Souza liền tiếc nuối lui về bên cạnh chủ nhân mình. Dù sao thanh kiếm này vẫn luôn bị cất trữ như một vật trưng bày, hiện tại mới đánh một lát còn chưa đủ thỏa mãn.

Nhưng mà không phải ai cũng sẽ nghe lời Dazai răm rắp như người của nhà Samonji và Awataguchi. Izuminokami nhận được mệnh lệnh rút lui, hơi hốt hoảng một chút lại kiên định nhất quyết không cần thu quân.

"Chúng ta vẫn còn đánh được! Các cậu không thể ỷ chủ nhân cưng chiều mình nên thuận theo rút lui. Đứng ở đây đến cuối trận chúng ta có thể chứng tỏ sức mạnh của bản thân mà chủ nhân cũng sẽ có được thanh danh cùng công lao lớn." Izuminokami mặc dù hiện tại cả người đều là vết thương nhưng giọng nói vẫn rất quyết tâm

"Đừng cố chấp, anh sẽ gãy nát đó!" Maeda nhíu mày

"Chúng ta có thể thay thế. Nếu như có thể cống hiến cái mạng này khiến chủ nhân nể tình đối xử tốt với mọi người hơn thì tôi tình nguyện."

"Chủ nhân vẫn đối xử với mọi người rất tốt mà...anh làm như vậy làm gì chứ?"

Aizen ngẩn người không hiểu Izuminokami đang nói gì. Đứa nhỏ này bình thường vẫn ngây ngô ham vui, cậu chỉ biết là chủ nhân mới rất tốt bụng và hiền lành. Cậu không bao giờ nghĩ tới việc nên hy sinh bản thân để khiến chủ nhân nợ mình cả.

Căn bản không cần thiết! So với kẻ điên kia, chủ nhân chưa đủ tốt sao?

Nakigitsune vẫn trầm mặc bên cạnh hai thanh đoản đao, nhưng anh biết vì sao Izuminokami nghĩ như vậy.

Không giống như nhà Samonji bị thái độ ôn nhu của Dazai cảm hóa hay là nhà Awataguchi tận mắt nhìn thấy vị saniwa này tế máu cứu sống người thân mình. Không giống đoản đao nhóm vô tư được người kia sủng nịnh cũng không giống Kiyomitsu, Shokudaikiri và Mikazuki dễ dàng cùng chủ nhân thân cận.

Những thanh kiếm còn lại mặc dù nhận định Dazai là saniwa, nhưng đã trải qua địa ngục một lần họ đã đánh mất sự tin tưởng. Họ sợ hãi đây chỉ là lớp mặt nạ mang lên để dụ dỗ họ thả lỏng cảnh giác sau đó một lần nữa đẩy họ ngã vào địa ngục.

Vậy nên họ tìm mọi cách để có thể bảo hiểm. Họ tìm mọi cách để chắc chắn rằng saniwa có thể đối tốt với bọn họ. Cho dù đó là việc hy sinh bản thân mình chỉ để khiến saniwa nợ một ân tình.

Maeda mở miệng muốn nói gì đó nhưng cậu nhóc nhận ra hiện tại không phải là lúc để nói chuyện. Trong vô thức, họ đã bị bao vây.

Mặc dù đao kiếm ở các honmaru khác vẫn liên tục chạy đến cứu viện, tố hành quân vẫn là còn rất đông.

"Thoát ra khỏi đây chúng ta lập tức trở về." Aizen mím môi nghiêm túc "Đây là mệnh lệnh của chủ nhân."

"Các cậu không hiểu." Izuminokami lắc đầu cười khổ, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn quanh tìm đường phá vây

"Đủ rồi, Izuminokami."

Bị bắt buộc phải tiếp tục động thủ, Nakigitsune lúc này mở miệng, đã lâu mới nói chuyện giọng anh có chút khàn khàn.

" Chủ nhân ghét nhất là kẻ không nghe lời."

Mặc kệ những người khác nói gì, Izuminokami đều làm như khômg nghe thấy. Những người khác bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là tập trung phá vòng vây trước đã.

Nhưng họ đã quá tự tin. Vết thương trên người họ ngày càng nhiều mà tố hành quân vây quanh họ đều là thứ khó chơi.

Bỗng nhiên vòng vây lỏng ra, không hiểu vì cái gì nhưng tố hành quân không còn thiết tha bao vây họ. Aizen nghi hoặc nhìn mấy thứ này không dấu vết muốn tán ra.

"Kebiishi? Không thể nào!" Maeda kinh ngạc mở lớn mắt, nhào tới ôm Aizen lăn qua một bên, tránh được một đợt tấn công.

Hóa ra đám kia không phải không muốn tấn công mà là bọn chúng không tha thiết giành con mồi với Kebiishi.

"Cái thứ này cũng xuất hiện?" Sắc mặt Izuminokami dần khó coi, mặc dù anh ôm ý định chắc chắn phải chết, nhưng anh không muốn kéo cả ba thanh kiếm kia đi theo mình.

"Cẩn thận!"

Đang suy tính, Izuminokami không để ý đến một Kebiishi đã ở phía sau lưng mình vung lên vũ khí. Một lực đẩy mạnh khiến anh lăn qua một bên, Nakigitsune thay anh đỡ một cú, trạng thái hiện tại đã là trọng thương.

Nếu như vừa rồi không phải được người đỡ thay, có lẽ Izuminokami đã gãy nát. Bởi vì so với Nakigitsune vừa rồi trạng thái chỉ thương nhẹ, vết thương của anh đã sớm là trọng thương rồi.

"Tiểu thúc!"

Maeda hoảng sợ muốn nhào qua nhưng đã không kịp, Kebiishi kia lập tức đã muốn bổ đao. Nếu như lần này lại trúng đòn, Nakigitsune sẽ gãy nát.

"Tôi chẳng nói chúng ta sẽ thu quân sao? Mọi người đang làm gì vậy?"

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt Nakigitsune, tay vươn ra phát động năng lực vô hiệu hóa sức mạnh của quái vật trước mặt.

Ngay sau đó thì Mikazuki cùng Souza mỗi người một bên đâm xuyên người nó, Kebiishi chưa kịp gào thét đau đớn cũng đã tan thành bụi.

Dazai đứng đó, trong trang phục trắng tinh của saniwa. Ánh mắt không còn là màu trà ôn nhu mà lại lạnh băng sâu thẳm như hố đen. Không khí xung quanh như cô đặc lại, khiến người ta cảm giác bản thân bị bao phủ bởi hắc ám.

Konnosuke bị hình tượng này dọa sợ không dám cử động. Những thanh kiếm khác cũng chỉ im lặng cúi đầu. Kiếm duy nhất đứng thẳng có lẽ chỉ còn Souza và Mikazuki.

Cũng may là 《Nhân gian thất cách》 vô hiệu hóa khiến kẻ thù không dám tiếp tục tới gần đây, nếu không họ không có cách cử động để đánh trả.

"Tại sao không trả lời? "

"Chủ nhân...em..." Maeda lo lắng muốn giải thích lại không biết nên mở miệng nói thế nào.

"Chủ nhân! Là tôi sai. Thân là cận thần mà không thể truyền đạt được mệnh lệnh của ngài." Aizen mím môi nhìn hai thanh kiếm đang bị trọng thương lại nhìn Maeda vì cứu mình mà trở nên chật vật, sau đó đứng thẳng dậy hướng Dazai.cúi đầu hối lỗi.

"Ah? Tôi không nghĩ lỗi là của cậu. Nói ra sự thật đi. " Dazai nghiêng đầu, ánh mắt càng thêm lạnh lùng "Nhớ cho kĩ, tôi không cần thuộc hạ vô dụng. Nhất là những kẻ không nghe theo an bài."

Aizen nghe vậy, vẻ mặt hơi thất thố. Dù sao chủ nhân từ lúc gặp đến giờ vẫn luôn rất ôn nhu cưng chiều họ, lần đầu tiên nhìn thấy mặt này của anh khiến cậu nhóc khỏi run rẩy

Biết được đầu đuôi sự việc, Dazai cúi đầu trầm mặc. Souza cùng Mikazuki đứng hai bên cũng chỉ im lặng chờ đợi anh phản ứng. Cũng giống như Nakigitsune lúc nãy, họ cũng hiểu được vì cái gì Izuminokami làm ra quyết định như vậy.

Izuminokami chống đỡ thân thể trọng thương ngồi dưới đất im lặng. Anh không biết hiện tại nên làm vẻ mặt gì để đối mặt với saniwa của mình.

Ai đó phát ra tiếng thở dài, Dazai ôm Konnosuke trong lòng, chậm rãi bước tới trước mặt Izuminokami. Giơ chân chính là một cú đá.

Cựu cán bộ PortMafia không phải là nói chơi, Dazai vẫn dư sức đá cho Izuminokami văng ra 2 mét. Tất nhiên là sức mạnh của anh không đủ để khiến cho thanh kiếm thương nặng hơn bao nhiêu, nhưng cảnh tượng này thành công dọa những đao kiếm khác giật nảy mình.

"Cậu muốn tự sát lại còn dám khiến đồng bạn của mình phải theo bồi cậu sao? Cậu nghĩ mạng cậu quý giá lắm sao mà muốn dùng nó đổi ân tình của tôi? Cậu nghĩ cậu chết đi tôi sẽ đối tốt với mọi người hơn? Tự sát không phải thứ để cậu dùng như vậy. Đừng có vấy bẩn nó. " Dazai lạnh giọng " Cậu nghĩ cái chết như vậy là cao cả lắm hả? Nói cho cậu biết Izuminokami-kun! Cậu chết thì chẳng liên quan gì tới tôi cả! Tôi có thể thay đổi ngay một thanh kiếm mới ngay lập tức. Nhưng tôi không quan tâm, đồng bạn của cậu sẽ để tâm. Cậu nghĩ bọn họ sẽ biết ơn sao? Hay là cậu muốn những người thân của cậu một lần nữa ám đọa mất khống chế?"

Izuminokami chật vật ngồi dậy. Bên kia Maeda và Aizen đã đỡ lấy Nakigitsune đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Izuminokami lại nhìn Dazai.

"Chủ nhân nói đúng Izuminokami-kun. Cậu mà đi rồi, Horikawa làm sao bây giờ?" Souza thở dài lên tiếng "Cậu chính là chỗ dựa tinh thần của tên nhóc đó. Cậu chọn cái chết, muốn đứa nhỏ kia hỏng mất à?"

"Chúng tôi cũng sẽ không biết ơn đâu, nếu chủ nhân đối tốt với mình chỉ vì lí do như thế." Mikazuki cũng lãnh đạm nói

Izuminokami ngẩn người. Khi đó anh khi chỉ nghĩ tới làm sao để bảo đảm mọi người có thể được đối xử tốt hơn. Không hề nghĩ đến nếu anh thật chết đi người ở lại sẽ suy nghĩ cái gì. Lại còn khiến cho hai thanh đoản đao cùng với Nakigitsune phải cùng mình lâm vào nguy hiểm.

"Thật xin lỗi...Chủ nhân..."

"Đừng xin lỗi tôi. Xin lỗi đồng bạn của cậu đi."

Dazai lạnh lùng quay đầu, xem thấy tố hành quân cũng đã đi vào khống chế của quân cứu viện liền từ tay áo lấy ra một chiếc đồng hồ. Một tia sáng bao trùm lấy họ ngay sau đó tất cả dịch chuyển về Honmaru.

Quay trở lại hiện tại, Yagen nghe Dazai phân phó đem những thanh kiếm vừa xuất chinh về đến phòng bảo dưỡng. Tất cả các thanh kiếm còn đứng ở đây đều ngẩn người duổi theo suy nghĩ của bản thân.

Xem ra Saniwa lần này là thật tâm coi trọng hiện diện của bọn họ. Saniwa nổi giận không phải là do họ bất cẩn bị thương cũng không phải là do Izuminokami dùng cách đó muốn khiến ngài nợ ân tình. Saniwa nổi giận là vì Izuminokami không nghe theo an bài mà đặt bản thân lẫn đồng bạn vào nguy hiểm.

Konnosuke nằm co quắp ngoài hiên hồi lâu rốt cuộc bình tĩnh lại. Nó nhận ra bản thân hơi quá đáng. Rõ ràng là saniwa vì an nguy của đao kiếm mới lộ ra bộ mặt kia. Vậy mà nó còn theo bản năng sợ hãi trốn tránh saniwa. Có lẽ là ngài ấy lúc này rất tủi thân đi...

Nghĩ vậy, cáo nhỏ ngập ngừng bò lên cầu thang tìm tới phòng của saniwa. Không thấy Dazai ở, nó kì quái nhìn quanh. Sau đó nó nghe thấy tiếng nước.

Saniwa đang ở trong phòng tắm sao? Tại sao không khóa cửa?

Tò mò bò đến gần, Konnosuke lén lút ghé mắt nhìn qua khe cửa. Nó chỉ là hiếu kì saniwa tại sao không khóa cửa thôi, chứ không phải nó muốn nhìn lén saniwa đâu!

Và nó thấy một Dazai đang cắm đầu vào bể nước trong phòng tắm.

"..." Konnosuke bị dọa đến vô ngữ, nó chậm rãi chạy đến đụng vào saniwa xem có phải là nó hoa mắt thấy ảo giác không

Người là chân thật, nhưng đụng vào là không có phản ứng cứ giống như là....

"SANIWA ĐẠI NHÂN!!! KONNOSUKE XIN LỖI MÀ, NGÀI CÓ BỊ XA LÁNH CŨNG KHÔNG NÊN NGHĨ QUẨN VẬY!!"

Đem thức ăn lên cho Dazai sau khi Konnosuke bước vào phòng vài giây, Shokudaikiri nghe tiếng gào khóc liền hiếu kì tiến vào.

"TRỜI ĐẤT!! CHỦ NHÂN!!!! BỚ NGƯỜI TA CẤP CỨU!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net