23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimuru đáng thương cuối cùng bị Dazai ném ở một xó nào đó mà chạy mất, cậu cũng chỉ có thể đứng đó nhìn theo một người, hai thanh kiếm càng chạy càng xa.

"Thật là...ít nhất cũng phải cho mình biết nên đi đâu về đâu a..."

Bơ vơ giữa đường Rimuru không có mục đích mà đi lòng vòng khắp cái Namimori xem như là tham quan. Sau đó cậu nhận ra thị trấn này tách biệt với xã hội xô bồ bên ngoài nên là thật sự rất yên bình. Người dân thì cực kì thân thiện và tốt bụng. Vì là trẻ con nên cậu nhận được khá nhiều quà vặt.

Tùy tiện nằm ở mé bờ sông tận hưởng những cơn gió thoảng, Rimuru gần như là ngủ gật mất.

Nhấn mạnh 'Gần như'...

"Hn, động vật ăn cỏ." Một cây tonfa dí sát mặt Rimuru và sát khí lập tức ập tới.

"Oi! Bình tĩnh chút đi bạn trẻ!" Rimuru bật người nhảy lên, vừa lúc tránh đi cú đánh bất chợt "Chờ chút! Slime ăn tạp á! Cầu buông tha!"

Hibari ánh mắt lóe lên một tia hứng thú, tay vẫn không ngừng tấn công khiến Rimuru có chút hoảng hốt né loạn cả lên.

"Đừng né nữa. Xuất thủ đi."

Rimuru mồ hôi chảy ròng ròng. Thật khó xử a...Nếu là ở dị giới thì cậu sẽ không ngại ngần gì mà đánh một trận đâu. Dù sao thì thể chất của mấy người sinh ra để đi thám hiểm đó vẫn rất mạnh lại còn có nhiều loại ma thuật trị thương các thứ. Nhưng đây là hiện thế, nơi chết là chấm hết. lỡ mà ra tay gây chết người làm sao bây giờ? Dazai mấy người kia đều là thần linh a...lỡ mà cậu giết người... Không, đừng nói giết người. Chỉ cần ma vật ra tay đả thương người, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!

Bạn Slime ngây thơ quên mất ngày hôm trước Dazai còn cử Midare ra đánh nhau với Hibari lúc họ vừa đến nơi này. Khi đó Dazai nói cái gì? 'Đánh đừng chết người là được.' phải không? Mà Rimuru cũng quá coi thường thể chất của người thế giới này rồi...nơi mà đứa trẻ 3 tuổi có thể đá học sinh trung học sấp mặt, nơi một người bị súng bắn giữa trán có thể vùng mình sống dậy, nơi mà có một tên tự tử mãi không chết được....sao có thể gọi là thể chất bình thường???

Hibari rất bất mãn đứa nhỏ có vẻ lợi hại này chỉ né chứ chứ không cùng mình đánh, rốt cuộc cũng chịu thu tay lại. Đừng hiểu lầm, chỉ là vừa lúc hội phó hội kỉ luật nhắn tin có việc nên anh phải rời khỏi thôi. Chứ việc Hibari chịu tha cho con mồi của mình là không thể nào!

Mà về tại sao anh phải rời đi thì chỉ có thể hỏi ba cái người vừa rồi mới rời khỏi.

Dazai chạy một lúc liền quen cửa quen nẻo cắt đuôi được hai thanh kiếm rồi. Sau đó vì chán nên anh tìm đường đến trường trung học Namimori chơi đùa một lát. Dù sao anh đối với thế hệ này của Vongola cũng rất là có hứng thú đây.

"Ahaha, nhìn anh có vẻ lạ quá! Anh mới đến Namimori sao?"

Giọng nói vang lên khiến Dazai quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên tóc đen đang cười ngây ngô nhìn mình. Thấy bộ đồng phục người này đang mặc, Dazai mỉm cười nhắc nhở

"Giờ này còn chưa đến trường, cậu sẽ bị trễ học á nha!"

"Haha, đúng thế nhỉ? Hôm nay tôi bận giúp bố một chút,không ngờ bỏ lỡ thời gian cùng Tsuna và Gokudera đi học." Người kia gãi đầu "Xem ra là thật muốn trễ học a..."

"Thành thật quá đó! Tôi đã hỏi gì đâu cậu đã tự nêu hết hành tung rồi!" Dazai có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt "Cảnh giác với người lạ hơn đi nhóc!"

"Anh sẽ hại tôi sao?" Thiếu niên vẫn cười tươi rói

"Không nha~" Dazai thành thật nhún vai "Dù sao hiện tại tôi cũng là người tốt mà!"

"Vậy thì đâu có sao đâu! Chỉ là dạo gần đây ở Namimori có nhiều khách ghé thăm lắm, mà đều từ Italy đến cả. Họ đều rất thú vị! Anh cũng giống vậy hả?" Thiếu niên tò mò

"Hì, khiến cậu thất vọng. Tôi là người trong nước nha! Tôi đến từ Yokohama!" Dazai lắc lắc ngón tay

"Vẫn là ở bên ngoài đến mà đúng không?" Thiếu niên ra vẻ suy ngẫm "Dù sao nghe nói Yokohama rất khó ra vào a..."

"Haha, cậu lạ thật đó. Tôi là Dazai Osamu."

"Anh cũng vậy! Yamamoto Takeshi! Rất vui được gặp anh!""

"Cậu quá thành thật." Dazai vỗ vỗ vai Yamamoto sau đó nắm lấy cậu ta kéo đi "Mau đi học đi, cậu đã trễ rồi đó...tôi cũng đang muốn đến đó nên tôi sẽ đi cùng cậu." 

"Ahaha...mải nói chuyện nên quên mất." Yamamoto ánh mắt trở nên nghiêm túc, đổi thành bản thân năm lấy tay Dazai, kéo anh chạy vội "Đến lúc rút ra tốc độ chạy gôn của cầu thủ bóng chày rồi!"

Bị Yamamoto kéo chạy như bay, Dazai nhớ lại sáng sớm bị Ryohei chi phối sợ hãi. Quả nhiên vận động hình thiếu niên là không thể chọc a..

Cuối cùng chạy đến cổng trường Namimori, mặt Dazai cũng đã tái xanh, Yamamoto đứng một bên cười ha hả giúp anh vỗ lưng cho dễ thở.

"Yamamoto, cậu trễ học rồi." Kusakabe đứng ở cổng ghi lại tên của người vừa đến "May mắncho cậu là Hibari-san đang không ở đó."

"Haha, xin lỗi. Tại tôi giúp ông già nhà mình chút việc. Với cả, tôi dẫn anh chàng này tới thăm trường nè!" Yamamoto gãi đầu cười

"Nè, anh ổn chứ?" Nhìn Dazai chống tường một bộ sắp chết tới nơi, Kusakabe liền chảy mồ hôi hột

"T..tôi..không sao." Dazai hít sâu vài hơi sau đó lại hướng Kusakabe mỉm cười "Tôi có thể vào trong trường tham quan sao?"

"Cái này không phải là không thể, miễn là anh không phá hoại của công hay gây rối loạn lớp học." Kusakabe từ sấp hồ sơ rút ra một cái dây đeo gắn một cái bảng có dấu hiệu khách tham quan đưa cho Dazai "Nếu anh vi phạm kỉ luật, chúng tôi sẽ không nhượng bộ đâu."

"Biết mà~ Trông tôi giống kẻ sẽ gây họa sao?" Dazai lộ ra nụ cười thiên sứ lừa tình của mình

"Ừ thì...chúc anh tham quan vui vẻ."

Kusakabe mở cổng cho Dazai tiến vào, trong lòng không hiểu nổi lên chuông báo dộng inh ỏi về dự cảm trường Namimori lại sắp bị quậy tanh bành

Yamamoto theo Dazai đi vào một đoạn, sau đó cậu ta trở về lớp để lại một mình Dazai đi lung tung.

Lúc này thì Midare cùng Yamanbagiri đuổi tới cổng của trường Namimori và bị Kusakabe chặn lại.

"Chủ nhân của tôi đang ở trỏng! Mau cho bọn tôi vào đi!" Midare la lên

" Xin lỗi, tôi không thế để hai vị mang hung khí vào trong." Kusakabe nghiêm túc nói "Giao kiếm đây, tôi sẽ để hai người tiến vào."

"Không thể." Yamanbagiri kiên định lắc đầu "Chỉ có chủ nhân mới được cầm."

"Hai vị đang làm khó tôi đó." Kusakabe vẫn không nhường bước

"Trời ạ, tôi nhìn giống như mấy kẻ sẽ chém người lung tung sao?" Midare gào lên

"Nga...ai biết được. Hibari-san nhìn giống kẻ sẽ đánh người lung tung sao? Sawada giống kẻ sẽ mặc mỗi quần đùi mà chạy lung tung sao?" Kusakabe nhún vai "Đó là chưa kể tới hai người hung khí không chịu bỏ xuống. Không thể trách tôi lo xa đi?"

Trong khi Kusakabe cùng hai thanh kiếm giằng co, trong trường nổi lên tiếng nổ lớn.

Đang lang thang dưới tầng trệt, trần nhà ngay trên đầu nổ ra một cái lỗ to khiến Dazai giật thót. Một người từ trên đó rơi xuống người anh làm anh nằm ngay đơ suýt thì hộc máu.

"Gokudera-kun!!! Đã nói bao nhiêu lần là không được đốt bom trong lớp..." Tsuna lớn giọng mắng ngược lên sau đó nhận ra bản thân đang ngồi trên người ai thì hoảng hốt "Hiiiieeeee!!! Dazai-san!!! Anh không sao chứ??"

"Cậu không mau xuống thì có sao giờ đó..." Dazai ho khan hai tiếng "Tôi đã nghĩ là trời nghe thấy lời cầu nguyện của mình nên mới sập xuống muốn thành toàn tôi chết đi đâu..."

"Hả?" Tsuna vừa nãy bom nổ ngay bên tai nên vẫn còn ù ù không nghe rõ Dazai nói gì

"Không có gì...lớp học cậu thường xuyên nổ vậy hả?" Dazai ngẩng đầu nhìn cái lỗ to tướng trên trần nhà

"Ahaha...rồi anh sẽ quen thôi, pháo bông của Gokudera hay vậy lắm. " Yamamoto cười ha hả chạy đến giúp bọn họ "Lại gặp nhau rồi Dazai-san!"

"Vừa vào lớp chút xíu thì lớp đã nổ, cậu cũng may ghê." Dazai phủi đi cát bụi trên người

Lúc này người của đội kỷ luật chạy đến, Midare cùng Yamanbagiri cũng nhân cơ hội chạy vào.

Yamamoto cười vui vẻ cùng Kusakabe giải thích lí do như đã quá quen vụ này.Tsuna đỡ Dazai đứng lên, sau đó Dazai thấy hai thanh kiếm thì lại núp ra sau lưng cậu.

"Chủ nhân!! Ngài không sao chứ hả?" Midare lo lắng

"Đừng nghịch. Trở về đi, chủ nhân." Yamanbagiri nhỏ giọng khuyên nhủ

Nhưng xem chừng là không muốn về, Dazai càng thu người nép vào phía sau Tsuna

"Hừ, mấy cậu không hiểu cho nỗi lòng của tôi thì tôi không muốn về!"

"Ngài nói gì vậy? Bọn em ai chẳng thương yêu ngài?" Midare bất mãn

"Nhưng mà chúng tôi chiều ý ngài cũng có giới hạn." Yamanbagiri thở dài

"Mấy cậu bảo là mấy cậu thương tôi...vậy mà mấy cậu không cho tôi làm điều mình thích. Thế mà là thương tôi à?" Dazai u oán lau nước mắt "Thế là ghét tôi rồi..."

"Ah...Dazai-san đừng khóc!" Tsuna hốt hoảng an ủi vị saniwa đa sầu đa cảm bên cạnh, hơi nhíu mày nhìn hai thanh kiếm không có chút hối cải nào kia "Dazai-san là chủ nhân của mấy cậu a...các cậu không thể ngăn cấm anh ấy như thế!"

"Thế ngài chủ trại sò có biết sở thích của chủ nhân là gì không?" Midare buồn cười hỏi

"Đó không phải trại sò! Là Vongola! Là một nhà mafia!!" Tsuna bất đắc dĩ sửa đúng "Mà sở thích của Dazai-san có vấn đề gì sao?"

"Cậu nghĩ một người ưa thích tự tử thì không có vấn đề?" Yamanbagiri lãnh đạm hỏi

"..."

Tsuna cả người cứng đờ, quay lại nhìn Dazai. Sau đó Dazai hướng cậu tỏ ra ngốc manh cười một cái, Tsuna hết nói nổi rồi.

Ai đó cho cậu biết sao trên đời lại có người lấy tự tử là thú vui vậy???

"Đệ Thập! Xin lỗi! Lão già kia níu tôi lại nói nhiều quá nên tôi chậm trễ!" Đầu bạc thiếu niên từ trên cầu thang phóng xuống "Tên kia!!! Ngươi là ai mà dán đụng vào đệ ... ug..  D.. Dazai-san ?"

Nhìn biểu cảm y như nhìn thấy Bianchi của Gokudera, Tsuna không hiểu ra sao nhìn quanh. Bianchi ở gần đây sao?

"D..Dazai-san..gra...là người...hỗ trợ..ug.. chị tôi..lừa..tôi ăn đồ ăn của bả.." Gokudera ôm bụng lăn lộn

Rồi hiểu luôn...rốt cuộc Dazai cùng Bianchi để lại cho Gokudera bóng ma lớn cỡ nào mà sang chấn tâm lý luôn vậy?

"Hibari! Hibari!"

Trong lúc nhốn nháo, một tiếng chim sẻ vang lên khiến mọi thứ chìm vào im lặng. Tóc đen thiếu niên xuất hiện, tonfa nắm chặt trên tay lộ ra nụ cười khát máu.

"Động vật ăn cỏ mà dám làm loạn trường Namimori..." Hibari gằn giọng nhấn mạnh từng từ"Ta sẽ cắn chết các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net