36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Saniwa của Honmaru A007, Dazai Osamu-san." Nhân viên ở quầy tiếp tân mỉm cười đưa cho Dazai một tấm thẻ "Đây là thẻ thông hành của ngài. Kiếm của ngài đã được khôi phục nhưng về tâm lý của cậu ta chúng tôi cũng không giúp gì được. Ngài chắc chắn không muốn tìm một thanh mới sao? Yamatonokami cũng không phải một thanh kiếm hiếm."

Nhân viên dứt lời, Kashuu đi theo phía sau Dazai đã tràn ra sát khí. Cho dù bọn họ hiểu rõ mình chỉ là vũ khí được tạo ra với số lượng lớn đi nữa. Nhưng không có nghĩ họ chấp nhận bị người khác xem như đồ vật có thể dễ dàng từ bỏ và thay thế. Có vẻ như vị nhân viên này nghĩ đao kiếm ám đọa không dám ra tay giết người sao?

"Cảm ơn nhưng tôi chỉ cần cậu ta." Dazai mỉm cười, không dấu vết nắm lấy cổ tay Kashuu"Dù gì cũng đã hứa với họ."

Độ ấm truyền lên từ cổ tay cùng lời nói của chủ nhân khiến thanh kiếm bình tĩnh lại, Kashuu nhìn Dazai rồi thở phào. Mặc kệ người ngoài nói gì, chủ nhân công nhận họ là được.

Nhân viên của chính phủ vẫn không hề hay biết việc mình vừa mới thoát khỏi viễn cảnh bị cắt đầu xuống trong tích tắc.

"Vậy thì hãy đi đến phòng chứa. Ngài có thể tìm thấy kiếm của mình ở đó."

Konosuke nằm trên vai Dazai như một cái khăn quàng cổ, thích ý cọ đầu vào cổ chủ nhân. Tất nhiên nó vẫn nhớ trách nhiệm phải dẫn đường của mình.

"Saniwa đại nhân cứ đi thẳng nha! Lát nữa chuyển hướng Konosuke sẽ báo!"

Dazai dẫn theo Kashuu và Konosuke tiến vào sảnh trong, trên đường họ nhìn thấy rất nhiều Saniwa và đao kiếm khác. Ánh mắt của những người kia nhìn cặp chủ tớ này có chút kì quái. Giống như tò mò rồi lại đề phòng cảnh giác. Thậm chí Dazai còn thấy có người nhìn mình với ánh mắt thương hại.

Kashuu có chút mất tự nhiên trước ánh mắt soi mói của người xung quanh. Cũng đúng, cho dù cậu có trang điểm xinh đẹp cỡ nào cũng không thay đổi được việc cậu đã trở thành một thanh kiếm ám đọa. Ngoại hình biến đổi làm cậu khác hẳn với những thanh kiếm bình thường.

Lúc này, một thiếu niên tóc trắng dẫn theo Izuminokami chạy tới bắt chuyện với họ mặc kệ kiếm của mình cố cản.

"Uwa...anh là nhân viên mới sao? Em chưa thấy anh bao giờ!"

"Chính phủ thời gian thuê trẻ vị thành niên?" Dazai nhướn mày cười hỏi

"Hì, nhà em là kiểu cha truyền con nối ba đời làm saniwa nên là em nhậm chức sớm một chút. Mà anh cũng đi đến phòng chứa sao?" Cậu nhóc lắc đầu thở dài "Kiếm nhà em giỏi gây chuyện quá... hôm nay em cũng phải đi bảo lãnh này."

"Làm sao vậy?"

"Anh biết Kunihiro sao? Kiếm của Hijikata-san ấy." Đứa nhỏ bĩu môi "Mồ, em biết là em không xứng để so với chủ nhân trước của ẻm. Nhưng mà nhân nhiệm vụ bỏ nhà ra đi gia nhập Shisengumi rồi tính thay đổi lịch sử thì quá mức thiệt đó!!!"

"Haha, thú vị. Kết quả cuối cùng thế nào?" Dazai nghiêng đầu tò mò

"Tên đó tạo ra một cơn mưa thời gian tố hành quân luôn á!!! Thậm chí lịch sử xuất hiện sai lệch, tuy chỉ có xíu xiu nhưng nó dẫn đến tương lai thay đổi nhiều lắm. Mặc dù cuối cùng Kunihiro đã hối lỗi nhưng mà bắt đầu có dấu hiệu ám đọa. Phải nói nếu ẻm không phát ra năng lượng khi ám đọa thì chính phủ còn không phát hiện ra việc này cơ!" Đứa nhỏ bất lực nhún vai "Giờ bị còng lên phường, em phải đi bảo lãnh nè. Bên trên nói muốn đưa ẻm vô giải đao trì. Nhưng mà ở cùng lâu như vậy rồi nên không nỡ, mọi người trong honmaru còn quỳ xin em cứu cậu ta. Nên cuối cùng còn phải kí thêm 2 đời saniwa nữa cho chính phủ. Có lỗi với con cháu đời sau quá... Chắc hồi trước em cũng bị bố bán như vậy..."

Luôn miệng nói một hồi, nhận được ánh mắt vô ngữ của kiếm nhà mình và vẻ mặt tò mò của hai người nhà kia, đứa bé gãi đầu cười trừ.

"Nói nãy giờ chưa kịp giới thiệu. Em là Saniwa đời thứ 3 của honmaru A001. Danh hiệu của em là Shiro. Xin lỗi vì không thể trao đổi tên thật...anh cũng hiểu luật mà."

"Anh là Dazai Osamu. Saniwa đời thứ 2 của honmaru A007."

"A007? " Shiro nheo mắt nhìn Kashuu đang đứng cạnh Dazai sau đó nhỏ giọng "Nếu anh bị đao kiếm ám đọa khống chế thì hãy chớp mắt. Em sẽ cứu anh."

Dazai nghe vậy thì ngây người sau đó phá lên cười. Anh cười dữ dội đến độ Kashuu phải đứng đỡ không thì anh đã cười lăn ra sàn rồi.

"Haha...Nghe chưa Kashuu-kun? Họ tưởng tôi bị các cậu không chế!" Dazai bám vào vai Kashuu để đứng thẳng dậy, sau đó vươn tay gõ đầu Shiro "Đừng nghĩ nhiều, tất nhiên là anh có thể sống sót nên chính phủ mới dám giao A007 lại chứ."

Shiro ôm đầu định cãi lại, đột ngột nhận ra linh lực của mình biến mất. Cho đến khi Dazai thu tay về, linh lực trở lại mới khiến cậu nhóc hoàn hồn.

"A..anh.. Làm sao làm được vậy? Ngầu quá đi!!"

"Khụ, Chủ nhân...hình tượng..."

Izuminokami ho khan một tiếng nhắc nhở mới khiến những người khác nhận ra họ đang đứng trước dãy phòng chứa và mấy anh bảo vệ đang nhìn họ như người ngoài hành tinh.

Mà nhìn cũng phải...phòng chứa là chỗ tạm phong ấn mấy đao kiếm có vấn đề, chờ Saniwa đến đón về hoặc chờ bị chính phủ giải quyết. Làm gì có ai đi đến đây mà còn cười như được mùa giống hai vị Saniwa này chứ.

Nhất là khi một vị trong đó còn đi đón thanh kiếm mang bản án hình sự nữa.

"A...đến đây phải tách ra rồi." Shiro bĩu môi khi nhận ra phòng chứa kiếm bình thường và kiếm vướng tội nằm ở hai ngã khác nhau."Đây là ID của em, hôm nào sang nhà em chơi nha!"

Dazai hiếu kì cầm tờ giấy trong tay, vẫy tay tạm biệt cậu nhóc rồi cùng Kashuu đi vào tìm Yamatonokami.

"Vị kia là Saniwa xếp hạng đầu của chính phủ á! Cả ba đời luôn, cực kì lợi hại!" Konnosuke nhỏ giọng nói với Dazai "Vì nhiệm vụ quá nhiều nên Honmaru của ngài ấy nuôi tận 4 Konnonsuke để giúp đao kiếm tự túc đánh phó bản!"

"Không nghĩ tới gặp được một nhân vật lợi hại nha..." Dazai huýt sáo "Còn có ID...hình như chúng ta không có cái này?"

"Là vì Honmaru của chúng ta ám đọa mà..." Konnosuke cười gượng "Nếu để lộ ID làm người khác vào nhầm sẽ chết người mất đó..."

Konnosuke cùng Dazai câu được câu không nói chuyện, Kashuu im lặng đi theo phía sau. Càng nghe Konnosuke nói về A001 càng thấy tủi thân là thế nào? Tại sao người ta sống vui vẻ cả 3 đời mà bọn họ gặp saniwa đời đầu bị thần kinh vậy?

"Đánh số A007.Y508 sao? Chính là cái hộp này." Anh nhân viên quẹt thẻ giúp họ mang hộp đựng kiếm ra, kéo lại sự chú ý của mọi người" Cần tôi hỗ trợ mở phong ấn sao?"

"Không cần, cảm ơn rất nhiều." Dazai mỉm cười nhận lấy chiếc hộp

Vừa chạm vào, linh lực phong ấn lập tức tản mất, mấy lá bùa trên nắp hộp đều rách toạc.

"Sao lại thế này? Thanh kiếm này bị chấn động tâm lý nặng nên sắp ám đọa, nếu nó phá phong ấn mà ra thì nguy mất." Nhân viên hoảng sợ vươn tay muốn bấm nút báo động khẩn cấp.

"Khoan đã." Kashuu túm anh ta lại

"Ngươi muốn làm gì! Ngươi cũng là đao ám đọa nên mới lập mưu đe dọa saniwa đến cứu bạn ngươi ra đúng không?" Anh nhân viên chỉ vào mặt thanh kiếm, trong đầu tưởng tượng càng ngày càng thái quá

Kashuu vô ngữ không biết giải thích thế nào trước cái sự quá khích này thì chủ nhân cậu đã lại châm dầu vào lửa.

"Kashuu-kun. Thả hắn ra đi." Dazai bỗng nhiên trầm giọng cười "Không phải Yamatonokami-kun sắp thoát rồi sao? Gọi đông người đến thì vượt ngục mới có không khí chứ!"

"Anh...anh cấu kết với đao kiếm ám đọa tấn công chính phủ?" Nhân viên run rẩy

Lúc này một người nữa tiến vào phòng chứa, anh ta nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi thở dài bất đắc dĩ.

"Dazai-kun...đừng trêu chọc nhân viên chính phủ."

"Chán thế....Ango-kun cũng đến hả?"Dazai bĩu môi "Tôi có trêu ai đâu~ Chỉ là chính phủ thuê nhân viên ngốc quá. Hắn còn chả nhận ra kiếm bị nắm trong tay tôi không thể hóa hình."

"Ai cũng sẽ hoảng trong trường hợp này. Hơn nữa cậu biết rõ nhân viên tầng dưới không biết về năng lực của cậu."

"Ai nha...đùa chút thôi. Tôi biết làm việc có chừng mực." Dazai ôm hộp kiếm quay ngoắt đi "Đi thôi Kashuu-kun! Đưa Yamatonokami-kun về nhà nào."

Ango nhìn theo Dazai rời khỏi, muốn nói gì đó lại im lặng thở dài. Câu nói biết làm việc có chừng mực kia làm cho lời nhắc nhở của anh nghẹn lại trong cổ.

Mặc kệ Dazai làm gì cũng sẽ không thật sự làm quá mức ác liệt. Cậu ta chỉ giỏi tổn thương bản thân để đem lại kết quả tốt nhất thôi. Anh không có quyền cản cũng không có thân phận đi cản Dazai làm theo ý mình. Chỉ có thể lặng lẽ giúp được chút nào thì giúp...

Rời khỏi chính phủ thời gian và về đến Honmaru, Dazai lấy Yamatonokami khỏi hộp và thức tỉnh cậu ta. Cả cái honmaru nghe nói Saniwa đi rước kiếm về liền chạy ra thập thò hóng chuyện.

Yamatonokami mở mắt, phát hiện một đống người lúc nhúc khắp xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.

"...."

"Khụ, chào mừng trở về Yamatonokami-kun." Dazai ho một tiếng để mấy đứa hiếu kì kia tém tém lại "Tôi là chủ nhân mới của cậu, Dazai Osamu."

"..." Yamatonokami quay đầu nhìn Dazai, ánh mắt có vẻ chưa tỉnh táo lắm

"Cái thằng này sao không nói gì?" Kashuu tuy hiện tại rất vui mừng nhưng cảm thấy có gì không ổn, Yasusada làm sao lại im lặng như thế?

Không kịp để ai phản ứng Yamatonokami rút kiếm chém về phía con người duy nhất trong phòng. Không, có lẽ là Dazai nhận ra nhưng bị cậu ta chém anh ăn mừng còn không kịp chứ nói gì tới cản hay tránh né.

Một bóng trắng đột ngột từ xà nhà nhảy xuống chặn ngang đòn tấn công.

"Ngạc nhiên ghê nha! Việc đầu tiên làm khi tỉnh dậy là tấn công Saniwa sao?"

"Nhảy từ trên đó xuống, Tsurumaru-kun còn khiến tôi bất ngờ hơn." Dazai ló đầu ra từ sau lưng thanh kiếm "Thật đáng tiếc, Yamatonokami-kun đã chậm một bước."

Sự xuất hiện của Tsurumaru thành công kéo lại sự chú ý của mấy thanh kiếm khác, Yamatonokami đã nhanh chóng bị họ hợp lực trói lại.

"Nè, Yasusada! Mày làm sao vậy hả?"

Kashuu nhíu mày tiến đến trước mặt tên bạn, nhưng Yamatonokami giống như không hề nhìn thấy cậu. Thanh kiếm khoác áo màu xanh lúc này chỉ điên cuồng giãy dụa muốn xông đến chỗ Dazai, đôi mắt vốn xanh thẳm hiện tại pha chút màu đỏ tím như bầu trời lúc xế chiều.

"Ta sẽ giết ngươi."

Yamatonokami rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn khàn như ác quỷ từ địa ngục làm cho tất cả mọi người rùng mình. Mặc kệ mọi người cố gắng nói gì, cậu ta chỉ lẩm bẩm mỗi câu nói đó dường như cậu ta không có nhìn hay nghe được bọn họ.

Dazai hiếu kì tránh khỏi sự ngăn cản của những thanh kiếm khác và bước tới gần Yamatonokami. Có thể cảm nhận được năng lượng ám đọa đang ăn mòn tâm trí cậu ta, anh vươn tay chạm nhẹ lên trán thanh kiếm. Yamatonokami lại không có nhanh chóng tỉnh táo lại như những thanh kiếm khác, ánh mắt cậu đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Dazai không suy giảm mà càng tăng.

"Khó chịu thật đấy... Nhìn tôi thành một người khác sao? Lại là một người có nhân cách ghê tởm như vậy...." Dazai hơi cúi đầu không rõ cảm xúc "Mọi người đi ra ngoài đi. Cái này tôi có thể xử lý."

Mấy thanh kiếm nhìn nhau, lập tức phản đối.

"Chủ nhân! Như vậy quá nguy hiểm!"

"Đại tướng, ít nhất hãy để lại vài người ở lại cùng ngài!"

"Lúc này ngài sẽ không lại nghĩ ra trò tự tử gì đấy chứ?"

Lần này Dazai không giải thích lại có người giúp anh nói chuyện.

"Chủ nhân đã ra lệnh chúng ta chỉ cần nghe theo là được." Shokudaikiri mỉm cười "Đừng quên là ai giải quyết cả cái honmaru ám đọa này. Các cậu nghĩ một mình Yamatonokami-kun có thể nguy hiểm hơn cái ổ Awataguchi hôm đó sao?"

"Ê nè! Xúc phạm nha!!" Midare giãy nảy lên, sau đó đưa tay vuốt mái tóc hiện tại đã dài đến ngang vai của mình " Nói chung, mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối! Nên cứ nghe theo đi."

"Haha, để mọi chuyện cho chuyên gia tâm lý lo đi." Mikazuki cười đuổi mọi người ra ngoài "Hơn nữa chỉ cần ngài ấy thu lại linh lực Yasusada sẽ trở về bản thể ngay mà, lo lắng gì chứ."

"Rốt cuộc, Yasusada bị làm sao vậy?" Đòng dạng bị đuổi ra, Kashuu quay đầu lo lắng hỏi

"Tâm trí cậu ta mắc kẹt trong cái khoảng thời gian đó rồi. Cậu ta nhớ mong saniwa tiền nhiệm nhiều hơn chúng ta nghĩ. Konosuke-kun. Phiền giúp tôi cách âm phòng này nha! Không ai muốn quá trình trị liệu tâm lí bị người khác biết đâu!"

Dazai mỉm cười đáp lại trước khi đóng cửa chặn tất cả mọi người ở ngoài không quên hướng Konosuke nhờ vả. Mấy thanh kiếm cũ nghe nhắc tới saniwa tiền nhiệm liền im lặng đến đáng sợ, kiếm mới cũng nghe nói qua nhưng chưa từng trải nên cũng không biết làm sao an ủi đồng bạn.

Cái khoảng thời gian Dazai nhắc tới, cũng là khoảng thời gian Yamatonokami bị mắc kẹt không ai nói rõ nhưng mọi người đều hiểu. Đó là thời gian cậu ta phát hiện tội ác của saniwa tiền nhiệm và bị kẻ điên kia tra tấn.

"Giờ chúng ta ở một mình rồi. Nói chuyện nghiêm túc nhé!" Dazai mỉm cười

Nếu mà Akutagawa ở thì nhất định sẽ nhận ra đây là vẻ mặt của Dazai mỗi khi huấn luyện cậu ta thời còn ở PortMafia.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n:

Đã lâu không gặp, đáy biển khó thở quá nên tại hạ lại trồi lên ngó một cái. Nghe bảo các vị định chích điện cho tại hạ nổi lên.

Đáng sợ dị....phải lặn tiếp hoy~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net