47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông cảnh báo trong lòng Kunikida kéo vang. Vừa rồi Dazai ở đây khiến hai người này thu lại nanh vuốt làm anh quên mất đây là kiếm đã ám đọa. Không biết vì cái gì bọn họ cam chịu trở nên ngoan ngoãn làm vũ khí của Dazai, nhưng thái độ này quá quỷ dị.

"Kunikida-san... đây là?"

Giọng nói vang lên kéo lại sự chú ý của mọi người, Atsushi từ xa tiến đến ánh mắt tò mò nhìn bọn họ. Chỉ có cậu biết dị năng của mình đang bất an cảnh báo nguy hiểm.

Hai người đi cùng Kunikida, rất nguy hiểm.

"Đây là kiếm của Dazai. Muốn ghé  đến trụ sở." Kunikida bình tĩnh chỉnh kính đồng thời bước lên một bước như ngăn giữa hậu bối mình và hai thanh kiếm.

"Eh? Dazai-san đã về?"

Ném cái cảnh báo của bản năng qua một bên, Atsushi mở lớn mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh mình muốn gặp.

"Cậu ta có hẹn, sẽ ghé sang trụ sở sau." Kunikida vươn tay giữ lại cái đầu đang ngó ngang ngó dọc của Atsushi

Bạn hổ ủ rũ cúi đầu nhưng lại nghĩ tới Dazai sẽ đến trụ sở liền vui vẻ trở lại.

"Rất vui được làm quen với hai người. Tôi là Nakajima Atsushi. Cảm ơn mọi người đã chiếu cố Dazai-san trong thời gian qua."

"Oi, tên kia chỉ về chơi không phải thật sự trở về nhậm chức ở trụ sở." Kunikida ra tiếng nhắc nhở

"Ah... là vậy sao?" Atsushi một lần nữa ủ rũ.

Kunikida nhân động tác chỉnh kính lén đánh giá sắc mặt hai vị đứng gần mình. Thấy vẻ mặt của họ, cuối cùng rút ra được kết luận. Nãy giờ cùng hai thanh kiếm nói vài câu, Kunikida nhận ra bọn họ có ý chiếm hữu cực lớn với chủ nhân của mình. Những câu nói thể hiện rằng quan hệ của anh với Dazai rất thân thiết hoặc là bày tỏ sự hiểu biết về Dazai  nhiều hơn bọn họ, đều khiến hai thanh kiếm có phản ứng khó chịu.

Đao kiếm ám đọa có cảm xúc không ổn định dễ dàng mất kiểm soát, không có Dazai ở đây vẫn là không kích thích họ thì tốt hơn.

Tuy trụ sở thám tử vũ trang cũng không sợ hãi hai thanh kiếm nhưng họ vẫn là vật thuộc quyền quản lý của Dazai. Chưa nói đến việc chính phủ thời gian có khiếu nại không, chỉ là đem đồ của tên kia làm hỏng chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Ngược lại Ishikirimaru cùng Yamatonokami cũng không có ý định gây chiến gì cả. Dù sao mấy người này là người quen của saniwa, nếu xảy ra chuyện gì chủ nhân của họ sẽ tức giận mất. Bọn họ chỉ là không thích việc bị xem như người ngoài mà thôi, rõ ràng hiện tại thân cận với chủ nhân nhất là bọn họ. Mấy người này nói chuyện như kiểu chỉ là tạm thời phó thác bọn họ chiếu cố saniwa như vậy, thật là làm người mất hứng.

"Đừng đứng ở đây, chúng ta mau về trụ sở đi! Dazai-san sẽ trở về bất cứ lúc nào mà nhỉ!"

Atsushi cũng không biết trong lòng mấy người này quanh co lòng vòng cái gì, cậu hiện tại chỉ muốn mau mau đến trụ sở chờ Dazai. Mà cũng nhờ có Atsushi nhắc nhở, Kunikida cùng hai thanh kiếm rốt cuộc có thể gạt bỏ bầu không khí quỷ dị lúc trước mà đi đến nơi họ cần đến.

Trong khi đó, người bọn họ nhớ nhung đang ngồi trong một quán cà phê cùng người khác nhìn nhau cười.

Hai ly cà phê đặt trên bàn đã nguội lạnh, bánh ngọt cũng không ai đụng nĩa.

Bởi vì ai mà biết được trong đó bị bỏ thêm cái thứ gì chứ :))

"Không nghĩ tới Fyodor-kun nhớ mong tôi như vậy luôn á!" Dazai híp mắt cười "Tôi vừa trở về là đã nhặt được thiệp mời gặp mặt rồi."

"Bởi vì Dazai-kun hiện tại không rõ hành tung, làm người rất lo lắng." Fyodor ôn tồn đáp lại

"Cứ nghĩ không thấy tôi, Fyodor-kun sẽ rất vui vẻ vì không có ai ngăn cản." Dazai nghiêng đầu "Fyodor-kun không phải đã biết tôi rời khỏi Yokohama đầu quân cho chính phủ thời gian sao?"

Fyodor chỉ cười không có đáp lại câu hỏi của Dazai sau đó đột nhiên chuyển chủ đề.

"Edogawa-kun của trụ sở thám tử hôm qua đã phải rời khỏi Yokohama làm nhiệm vụ."

"Ah... lại phải báo cho Kunikida-kun tăng mạnh tường lửa. " Dazai bất đắc dĩ thở dài

"Dazai-kun đã quyết tâm sao?"

"Đúng vậy."

"Ai cũng không cản được?"

"Ai cũng không cản được."

"Tôi hiểu rồi..."

Bốn mắt nhìn nhau một lúc, người Nga thở dài một hơi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để lại một lời chúc phúc.

" Удачи!" 

Chúc may mắn

"Спасибо!" 

Cảm ơn

Dazai nhẹ giọng đáp lại, chờ người kia hoàn toàn rời đi mới ngồi ngả ra ghế. Konnosuke từ nãy đến giờ cuộn tròn trên đùi Dazai, đầu óc hoảng hốt không biết hai người này đang nói cái gì. 

"Saniwa đại nhân! Vì sao ngài và vị kia đều không ăn gì vậy?" Konnosuke chớp chớp mắt

"Muốn ăn thử sao?"

Dazai nhìn con cáo nhỏ ngây ngốc liền buồn cười xoa xoa đầu nó. Anh vươn tay cầm một chiếc bánh ngọt đưa đến trước mặt Konnosuke. Con cáo nhỏ tò mò liếm một cái, sau đó lăn quay ra đất.

Kiểm tra một chút, xác định là mình chọn đúng cái x3 liều thuốc ngủ. Dazai quen tay từ túi áo lấy ra một viên con nhộng nhét vào miệng Konnosuke có vẻ muốn giảm bớt dược hiệu.

"Đã cố ý tránh Ranpo-san vậy mà... Thật không nghĩ tới tên kia sẽ ra mặt." Dazai nhìn con cáo một lần nữa ngủ say, ánh mắt ám trầm.

Thật là phiền toái... nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục.

Nhìn thời gian thấy không còn sớm, Dazai cũng đứng dậy rời khỏi quán cafe lên đường đến Trụ sở trinh thám.

"Tôi về rồi nà mọi người ơi~" Dazai mở cửa bước vào văn phòng sau đó bị cảnh tượng trong phòng làm cho khựng lại

Tất cả mọi người ngồi ở bàn trà. Hai thanh kiếm ngồi một bên, trụ sở trinh thám ngồi một bên phân ranh giới cực rõ ràng. Yosano tiểu thư khí tràng 2m8 ngồi ở trung tâm ghế dài nhìn như chủ sự. Hai bên của cô là Kyoka và Naomi vẻ mặt cao thâm lạnh nhạt. Kunikida, Atsushi, Kenji và Tanizaki dàn hàng đứng phía sau như hộ vệ.

Nhìn không giống nhân viên thám tử, mà cứ như tam tiểu thư hắc đạo được hộ tống đi xem mắt vậy... Xem ánh mắt xoi mói họ bắn về phía hai thanh kiếm kìa...

Chưa để Dazai nghĩ thêm cái gì, mọi người cũng đã dời sự chú ý về phía anh. Dù sao vừa rồi chào lớn tiếng quá mà!

"Cuối cùng cũng biết đường trở về rồi sao Dazai?" Yosano quay đầu về phía cửa mỉm cười

Dazai rầm một cái đóng cửa lại

Sao giọng điệu Yosano cứ như bà mẹ nói với đứa con trai đi lêu lổng lâu ngày mới về vậy??

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n:
Trong mắt Dazai: Tam tiểu thư hắc đạo đi chọn chồng.
Thực tế là:
-Yosano: Để ta nhìn xem có cái gì hơn người mà muốn giành Dazai.
-Kyoka: Ah, những người này... rất nguy hiểm.
-Naomi: Hừ, kém xa anh trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net