52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời mấy ngày nay âm u, chiều tối thường xuyên có mưa làm bầu không khí Yokohama ẩm ướt cực kì. Loại thời tiết này làm người ta không hiểu sao nổi lên nỗi lo vô cớ.

"Chắc là hiện tại Mori-san đã triệu tập Odasaku." Thanh niên mặc kimono trắng vươn tay đặt xuống một quân cờ "Chuuya bị đẩy ra châu Âu..."

"Nếu lúc này đem Odasaku cứu ra, Ango chắc có thể hỗ trợ che giấu tung tích." Thiếu niên quấn băng vải che lại một mắt lộ ra vẻ trầm tư sau đó cũng di chuyển một quân cờ "Saniwa-kun nghĩ thế nào?"

"Cán bộ đại nhân vẫn tin tưởng Ango quá nhỉ?" Saniwa Dazai kéo khóe miệng, không chút chần chờ mà ăn mất quân cờ vừa tiến lên

"Dù sao Ango vẫn từng muốn thú nhận sự thật nếu như không bị đánh gãy.... Như vậy là đủ rồi. " Cán bộ Dazai khẽ cười một tiếng, cũng ăn mất quân cờ của người đối diện "Chỉ cần Ango không hoàn toàn phản bội, tôi vẫn sẽ cho anh ta một cơ hội hối lỗi."

Saniwa nghe được lời này, đang định di chuyển quân cờ liền khựng lại. Sau đó như không có việc gì mà đặt trở về chỗ cũ.

"Tôi không nhớ rõ mình từng bao dung như vậy luôn đó..."

"Đùa gì vậy? Tôi siêu thù dai á nha!" Cán bộ Dazai không phục bĩu môi "Hừ, nếu không phải anh ngăn cản thì  Mori-san đừng có mong nhận được thứ ông ấy muốn!"

"Yokohama yêu cầu tư tưởng canh ba. Vậy nên Portmafia cần thiết nhận được giấy phép kinh doanh dị năng." Saniwa Dazai bình thản đáp lại

"Rắc rối thật đó... Rõ ràng chúng ta chỉ cần đem Odasaku và bọn nhỏ giấu đi là được mà..." Thiếu niên trẻ con mà oán giận

"Đây là để đảm bảo một tương lai hòa bình cho Yokohama, cũng đảm bảo Odasaku có thể an tâm viết tiểu thuyết."

Kết luận vừa ra, cả hai người cũng không nói gì nữa, lẳng lặng mà nhìn bàn cờ. Phe trắng hiện tại đang bị phe đen kiềm chế chặt chẽ dường như không còn đường sống. Mất một lúc lâu, saniwa di chuyển một quân cờ, thế cục lại trở nên không thể đoán trước.

"Anh thay đổi thật nhiều... không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ trở nên như vậy..." Thiếu niên lại di chuyển một quân cờ sau đó giống như mất hứng thú, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Saniwa "Mong đợi tương lai tốt đẹp hay gì đó... thật là kì quái!"

"Trẻ con không cần nghĩ nhiều làm gì. Cứ an tâm làm theo kế hoạch là được rồi." Saniwa thuận thế dựa sát vào, đầu gác lên vai người bên cạnh "Dù sao tính toán của chúng ta, không bao giờ sai sót."

"Đúng vậy." Thiếu niên thả lỏng, tiếp nhận sự thân cận của chính bản thân mình

Đây có thể là sự thân cận, quan tâm cuối cùng cậu có thể thản nhiên tiếp nhận mà không cần lo nghĩ bất cứ chuyện gì trước khi kế hoạch hoàn thành.

"Chủ nhân, Yagen bên kia đã tiến đến quán ăn."

Ichigo cùng Midare tiến đến báo cáo liền phát hiện chủ nhân của mình cùng phiên bản thiếu niên của ngài ấy đang ngồi dựa vào nhau trên sofa. Hai người ăn mặc khác nhau, khí chất cũng khác nhau nhưng hai khuôn mặt tương tự thân cận dựa sát nhau như vậy lại trông hài hòa đến mức khiến người ngây ngẩn.

Mỹ nhan bạo kích x2

Midare không biết anh trai mình thế nào, nhưng cậu hiện tại chỉ muốn ôm tim hú hét. Chủ nhân x2 aaaaa! Còn có 1 cái là bản thiếu niên ngây ngô mặt búng ra sữa! Nếu không phải hiện tại không có thì giờ cho việc vặt vãnh thì, Midare rất muốn chụp lại khung cảnh này in thành poster lớn dán ở trong phòng. Chắc chắn sẽ khiến mấy thanh kiếm khác trong Honmaru ghen tị chết!

Saniwa hướng họ mỉm cười, thiếu niên bên cạnh tò mò liếc hai thanh kiếm một cái sau đó ghé tai saniwa thì thầm gì đó.

"Từ hôm nay Midare và Ichigo sẽ đi theo cán bộ Dazai hỗ trợ nhiệm vụ." Saniwa hơi nhướn mày sau đó đem thiếu niên đẩy đến trước mặt hai thanh kiếm

"Đã rõ, chủ nhân!" Ichigo thấy em trai mình vẫn còn cười ngây ngô liền cười khổ đáp lại.

"Eh?? Anh không giúp tôi làm nhiệm vụ sao?" Cán bộ Dazai mở lớn mắt khiếp sợ như vừa bị bán đứng

"Chúng ta tuy giống nhau nhưng vẫn có nhiều sai biệt nha~ Không thể thay cậu ra mặt được. " Saniwa cười xấu xa đặt tay lên đầu thiếu niên xoa loạn "Chiều cao cách biệt quá lớn. Thời này chúng ta chỉ mới cao ngang ngửa con sên mà nhỉ?"

"Hừ hừ, tương lai tôi sẽ cao tới 1m80! Còn chú lùn thì mãi mãi là chú lùn mà thôi!" Cán bộ kiêu ngạo cười

"Đúng vậy." Saniwa đồng tình gật đầu

Cái gì chứ cùng nhau cười nhạo Chuuya là thú vui tao nhã mọi Dazai cần có.

"Thôi không đùa, Mori-san chắc đã truyền nhiệm vụ tới. Cho cậu mượn hai thanh kiếm, đi sớm về sớm đi!" Saniwa quay người trở về trong phòng

Cán bộ Dazai không tình nguyện lấy ra điện thoại, vừa xem tin nhắn vừa cùng hai thanh kiếm đi ra cửa. Trước khi rời đi, thiếu niên như nghĩ đến cái gì mà quay đầu.

"Anh không muốn gặp Odasaku một lần sao?"

"Không cần thiết." Saniwa bình tĩnh phất phất tay "Cho dù là Ozaki đại tỷ, Mori-san, Chuuya,  Akutagawa hay Ango... Đặc biệt là Odasaku. Bọn họ cũng không phải người tôi quen  biết."

Bọn họ là người ở thời không khác, không thuộc thế giới của anh.

"Trừ khi vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không ra mặt." Saniwa Dazai cười một tiếng "Nhưng nếu là cậu phụ trách việc này, tình huống đó sẽ không có cơ hội xảy ra đúng không?"

"Nói cũng đúng."

Cán bộ Dazai như suy tư gì, quay đầu liền cùng hai thanh kiếm rời khỏi. Cửa phòng đóng lại đem ánh sáng toàn bộ ngăn cách ở bên ngoài, căn phòng trở về âm u như ban đầu. Thanh niên kimono trắng giống như điểm loang loáng duy nhất còn tồn tại trong căn phòng vậy.

Dazai dựa bên cửa sổ, nhìn theo thiếu niên cùng hai thanh kiếm rời khỏi tòa nhà rồi ngồi lên chiếc xe chờ sẵn bên ngoài để đi làm nhiệm vụ.

"Mimic sao..."

Thanh niên tiến về bàn cờ bỏ dở, vươn tay dịch chuyển một quân cờ, dễ dàng đem lợi thế của quân đen áp sụp.

"Chiếu tướng."

Độ lệch lạc của tương lai: 10%

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n: Vì có hai Dazai nên khi họ cùng một chỗ sẽ phân biệt gọi là Saniwa với Cán bộ. Nhưng mà nếu ở cảnh riêng thì vẫn sẽ gọi là Dazai bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net