56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệm vụ của Oda đã hoàn thành, thanh niên tóc đỏ nhanh chóng bị Dazai tìm cớ đuổi về nhà chăm trẻ. Cấp dưới và người hầu ở chung cư đều đã nhận lệnh toàn bộ lui khỏi. Ở căn phòng này chỉ còn cán bộ trẻ tuổi nhất của Portmafia, hai thanh kiếm của cậu ta và một kẻ được coi là phản đồ của Portmafia

"Anh nói, tôi nên làm gì với anh đây Ango?" Dazai nghiêng đầu hỏi, khóe miệng mỉm cười nhưng ý cười không đạt đáy mắt.

"Tùy cậu" Ango mím môi, sau đó như mặc kệ mà thở dài một hơi

"Liền dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Không cầu tình?" Dazai chớp chớp mắt

"Không cần thiết. Mọi việc đã diễn ra đến tận hiện tại, cậu sẽ không ra tay phá hỏng bàn cờ của mình." Ango ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà sâu thẳm kia "Nếu muốn xử lý tôi, cậu đã làm ngay khi Oda còn ở đây. Việc tôi biến mất không tung tích lại đột nhiên xuất hiện ở khách sạn kia lộ ra quá nhiều sơ hở. Chỉ cần cậu muốn, lập tức có thể vạch trần tôi vì cậu cũng sẽ không muốn Oda bị dính líu tới một kẻ phản bội của tổ chức. Vậy nên tôi có thể kết luận, cậu cũng không muốn xử lý tôi."

"Không hổ là nhân viên thu thập tình báo." Dazai vô cùng nể tình vỗ tay

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút..." Ango hít sâu một hơi, sâu trong ánh mắt có chút thấp thỏm lo sợ nhưng rất nhanh bị chủ nhân thay thế bằng sự bình tĩnh lý trí "Chúng ta còn là bạn sao?"

Dazai nhìn người trước mặt như nghiền ngẫm gì, làm cho sự lo sợ xủa Ango một lần nữa không kìm chế được toát ra lần nữa mới thu lại mỉm cười, quay đầu tách khỏi ánh mắt của người đối diện

"Chỉ cần không có người phản bội. Quan hệ của ba chúng ta sẽ không thay đổi. Midare-kun, Ichigo-kun, nhờ hai cậu đưa người này đến chỗ tên kia trốn một thời gian."

"Ngài... không cần chúng tôi đi theo sao?" Ichigo ôn hòa hỏi

"Không cần~ Tôi cũng có công việc riêng cần xử lý!" Dazai dừng lại ở cửa, không quay đầu lại vẫy vẫy tay và rời khỏi phòng

Dazai rời khỏi, Ango như là trút được một hơi ngồi sụp xuống sofa trên môi là nụ cười nhẹ nhõm. Tuy rằng vừa rồi nói năng rất hùng hồn nhưng thực chất anh chỉ đánh cược vào tình bạn giữa họ. Bởi vì ngay từ đầu anh cũng nhìn không thấu suy nghĩ của Dazai, không có ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của vị cán bộ thiên tài kia cả. Nhưng ít nhất anh có thể an tâm một việc, bọn họ vẫn có thể làm bạn. Bất chấp tình thế, bất chấp thân phận.

"Sakaguchi-san! Mời ngài theo chúng tôi đến đây." Giọng nói ngọt ngào của Midare vang lên kéo Ango trở lại từ suy nghĩ của chính mình

"Chủ nhân lúc này có lẽ đã rời khỏi Honmaru nên không thể ra mặt tiếp đãi ngài. Nhưng yên tâm, tốc độ chảy của thời gian nơi này và nơi đó không giống nhau. Nói không chừng ngài dùng xong một chén trà, mọi việc đã có thế giải quyết." Ichigo lấy ra máy dịch chuyển thời gian bỏ túi bắt đầu điều chỉnh

"Có lẽ hơi thất lễ nhưng cho tôi mạn phép hỏi. Chủ nhân của các cậu là ai? Tôi nghe các cậu gọi Dazai-kun là tiểu chủ nhân, cứ ngỡ các cậu là bộ hạ của cậu ấy." Ango mất tự nhiên chỉnh kính

"Kết luận của ngài cũng không sai. Chủ nhân chính thức của chúng tôi, thì về sau có thể ngài sẽ rõ." Midare cười đáp "Và ngài chỉ cần biết chúng ta cùng chung lập trường là được."

"Chào mừng đến với Honmaru A007, tôi nghĩ là ngài cũng biết một chút về những nơi như thế này." Ichigo điều chỉnh xong thiết bị, thoắt cái ba người đã xuất hiện ở một đình viện xinh đẹp.

Ango không nói gì, chỉ im lặng chỉnh mắt kính. Nhưng đúng là anh có biết một chút về tổ chức sở hữu nơi này. Chính phủ thời gian, sử dụng sức mạnh của các đao kiếm phó tang thần để bảo vệ lịch sử. Mà thứ khiến anh biết đến nó là vì nơi này thiếu nhân thủ và đã có mấy dị năng giả thuộc Yokohama cũng được mời chào tham gia vào tổ chức này.

Chủ nhân của nơi này, người hỗ trợ kế hoạch của Dazai, sẽ là một trong những dị năng lực giả đó sao?

Cùng lúc này, Saniwa Dazai ôm Konnosuke nhà mình trên tay, cùng Shokudaikiri và Hachisuka tiến đến bái phỏng Honmaru A001. Saniwa A001 hiện tại đã là đời thứ 2, là một người đàn ông trung niên tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại rất phúc hậu và bao dung. Bằng chứng là ông ấy nhận ra, Dazai không thuộc mốc thời gian này nhưng vẫn niềm nở tiếp đãi chứ không đuổi người cũng không báo cáo lên chính phủ.

Một Honmaru vượt thời gian bái phỏng một Honmaru khác cũng đã coi là vi phạm luật, chưa kể là hai thanh kiếm ám đọa theo sau lưng và trên người Dazai còn tràn đầy biến số biểu hiện người này đang đảo loạn thời không. Đối với việc vị saniwa này rất dễ dàng chấp nhận cậu tiến vào, Dazai cũng không ngạc nhiên. Bởi vì ánh mắt của người này cũng giống y như ánh mắt của thiếu niên Shiro, saniwa đời thứ 3 của honmaru A001, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập thuần nhiên tò mò nghiên cứu nhưng không chứa đựng ác ý. Người này không phải một kẻ cứng nhắc không phân xanh đỏ đen trắng mà phán quyết người khác, cũng không phải là một kẻ lạnh nhạt sẽ để yên mặc kệ người khác làm ác.

Vậy nên chỉ cần vị saniwa này đồng ý cùng cậu gặp mặt nói chuyện, Dazai biết mình cũng đã thành công một nửa.

"Thì ra là vậy, không nghĩ tới chính phủ thời gian cũng quản lý tắc trách nhường này. Honmaru chủ chốt nhất từ ban đầu là đánh số từ 1 đến 5. Chúng tôi xuất thân là âm dương sư và chú thuật sư, nhiều ít quen thuộc với việc quản lý thức thần. Có lẽ vì như vậy, khiến chính phủ thời gian có ảo giác việc quản lý honmaru là ai có linh lực cũng có thể làm được. Vậy nên tuy thiếu người các honmaru đánh số dựa sau lần lượt ra đời."

Vị saniwa nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn những đao kiếm bên ngoài đình viện của mình sau đó quay đầu nhìn về phía hai thanh kiếm ám đọa phía sau Dazai.

"Ám đọa kiếm, không phải lần đầu tiên tôi gặp được. Nhưng tình huống bình thường là những thanh kiếm bị nguyền rủa hoặc ma khí ô nhiễm nặng. Không nghĩ tới, sẽ có người làm ra việc này. Nàng trút cảm xúc xấu của mình lên đao kiếm, sinh thành nguyền rủa, từ từ ăn mòn tâm trí họ và khiến họ ám đọa. Quả nhiên, sự độc ác của nhân loại là không có giới hạn... "

"Tôi hiểu. Vậy nên tiếp theo để hai vị này giải trình với ngài đi." Dazai vươn tay chỉ về phía hai thanh kiếm sau lưng mình "Hachisuka-kun là kiếm mở đầu của honmaru A007 trước khi tôi nhập chức. Mà vị bên này, Shokudaikiri-kun là người tự tay đâm chết saniwa tiền nhiệm của honmaru A007. Hai người bọn họ, chắc chắn có thể cung cấp đầy đủ tình báo ngài cần."

"Cái này có thể để họ từ từ ghi lại tường trình. Như vậy dễ dàng đệ đơn cáo buộc hơn đúng không?" Saniwa ôn hòa cười, gọi đến Kasen nhà mình dẫn hai thanh kiếm đi đến thư phòng bắt đầu viết ghi chép, sau đó quay đầu nhìn thanh niên "Và, cậu còn có việc khác đúng không?"

"Bị ngài đoán trúng rồi." Dazai cũng không hàm hồ, thành thật đưa ra kiến nghị của mình "Tôi muốn cũng chính phủ thời gian làm giao dịch."

"Giao dịch sao?"

"Honmaru A007 là một cục diện rối rắm đúng không? Mặc dù hiện tại chúng ta ra tay vẫn kịp cứu vãn, nhưng vì chính phủ thời gian thiếu người không thể cử người tới tiếp quản, và tâm lý đao kiếm nơi đó sau chuyện này sẽ có chút vấn đề. Nên thu về tiêu hủy để tuyệt hậu hoàn là giải pháp tối ưu. Tuy nhiên điều mày sẽ khiến các đao kiếm lẫn các saniwa khác bất mãn. " Dazai thở dài một tiếng "Ngài cũng biết, sửa chữa quá khứ quá 25% khiến tương lai thay đổi, chúng tôi cũng sẽ biến mất. Mà quá khứ của tôi, không có điều kiện để nhận lấy honmaru lúc này. Vậy nên tôi muốn làm một giao dịch. Đề cử một vị ứng viên sáng giá có thể giải quyết tốt cái cục diện rối rắm này giúp chính phủ thời gian, và chính phủ chỉ cần giúp tôi một chuyện nhỏ thôi."

"Cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn chính phủ thời gian liên hệ tới cục quản lý dị năng, chỉ cần một cái bảo đảm sẽ không vì ích lợi của cục mà từ bỏ việc đưa Sakaguchi Ango an toàn rời khỏi Portmafia."Dazai chậm rãi nói "Đổi lại, tôi sẽ thuyết phục Oda Sakunosuke đến nhậm chức. Thông tin về người này chắc các ngài cũng có thể dễ dàng tìm hiểu được. Tin tôi đi, không ai phù hợp vị trí này hơn anh ta đâu. Và cũng chỉ có tôi, mới có thể thuyết vụ anh ta gia nhập nên đừng nghĩ bày trò làm gì cho mệt."

"Không cần căng chặt như vậy. Chỉ bằng việc cậu giúp chúng tôi nhận thấy honmaru A007 có vấn đề để giải quyết trước khi quá muộn là đủ để hướng chính phủ thơi gian đề ra yêu cầu. Chắc chắn mặt trên cũng sẽ không muốn việc này bị lan truyền ra ngoài tạo nên dư luận xấu về tổ chức." Saniwa giúp Dazai châm trà "Tôi sẽ giúp cậu thuyết phục họ. Tuy nhiên cục quản lý dị năng cũng chưa chắc sẽ không nghĩ ra ý xấu gì..."

"Việc này ngài cứ yên tâm, chính phủ thời gian chỉ cần giúp tôi gây áp lực để tăng mạnh giá trị tồn tại của Sakaguchi Ango là được. Bàn cân đặt thêm cái gì để họ biết nặng nhẹ tôi cũng có ý tưởng nữa." Dazai cười "Tuy nhiên, xin hãy giữ bảo mật về thân phận của tôi. Ngoài ra còn có một việc, là thỉnh cầu của riêng tôi. Mong ngài nhận lấy thanh kiếm này."

"Tsurumaru sao?" Saniwa mở ra hộp đựng kiếm nhìn thanh kiếm trắng nằm yên trong đó

"Khác với những người khác, cậu ta là thanh kiếm duy nhất thuộc về tôi trong thời kì nhập chức." Dazai thở dài "Sau khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ ở dạng bản thể lại ở trên tay ngài tên này sẽ không biến mất mà chỉ mất đi ký ức. Vậy nên... hãy thay tôi chăm sóc cậu ta."

"Chắc chắn sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy hợp tác vui sướng." Saniwa bất đắc dĩ vươn tay cùng Dazai giao nắm "Chỉ thắc mắc một chút, cậu làm nhiều việc như vậy rồi lặng lẽ tan biến... đáng giá sao?"

"Đây là kết cục tôi hằng mong ước, ngài không hiểu đâu."

Thanh niên nhẹ nhàng cười, khác với những nụ cười lễ nghi từ đầu đến giờ, đây là một nụ cười thật sự, đôi mắt màu trà kia như phát ra ánh sáng nhỏ vụn bày tỏ sự mong đợi viễn cảnh người nọ vừa nói ra.

Konnosuke vẫn ở một bên im lặng không nói gì. Nó có thể nói gì chứ? Thương hại Tsurumaru-dono sao? Nó không có tư cách, bởi vì nó có cảm giác bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người cùng cảnh ngộ thôi.

Có thể là trực giác động vật hay gì đó , Konnosuke cảm giác rằng, chủ nhân của bọn họ sẽ rời đi, nhưng ngài ấy có lẽ sẽ không mang theo bọn họ.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n: Té xe lần thứ 3 trong năm liên tục trong 3 tháng, vừa lành cái này bị cái tiếp. Sau cổ và chân hiện tại là đau lưng. Với một kẻ chạy xe với tốc độ 20km/h, tại hạ bắt đầu nghi ngờ mình bị nguyền rủa :)))

Có sai chính tả gì note lại để tại hạ sửa nha chứ lười dò quá...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net