Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Trúc Linh chạy chóng chạy trốn, cũng may những người hầu phía sau đó tay mắt lanh lẹ, nhao nhao đi lên giúp đỡ, không bao lâu đã giữ được Trình Anh.

“Cô…Các cô buông tôi ra, các cô thật to gan, cũng dám ngăn cản tôi, tôi chính là cô chủ nhà họ Trình!”

“Chúng tôi không biết cô là cô chủ nhà ai, nhưng chúng tôi biết cô Hứa là bà chủ của chúng tôi. Nếu cô động vào bà chủ của chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ không quan tâm cô là thần tiên nơi nào!”

“Cảm ơn, cảm ơn, mọi người đều được phát tiền thưởng!”

Hứa Trúc Linh cảm động muốn chết, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào đồng đội! Bây giờ cũng không phải lúc keo kiệt, sẽ có thưởng cho mọi người!

Khi Trình Anh nhìn thấy chủ tớ bọn họ giúp đỡ nhau, tức giận đến run rẩy cả người, gương mặt đẹp đẽ biến thành màu gan heo.

“Cô..Cô chờ đó cho tôi!”

Trình Anh giãy giụa thoát ra, còn kêu gào nói những lời tàn nhẫn.

Hứa Trúc Linh cũng không sợ đâu!

“Trình Anh, cô nói tôi không rót trà cho cô, tôi không lễ phép, sao tôi cũng không thấy cô gọi một tiếng dì nhỉ? Vai vế của Cố Thành Trung có lẽ cũng hơn cô một đời, sao cô lại không gọi anh ấy là chú Cố, cô luôn gọi tên của anh ấy, thật đúng là không lễ phép!”

“Tuy rằng tôi còn chưa vào cửa, nhưng cũng đã đính hôn, cô cũng phải gọi tôi một tiếng dì Hứa phải không? Cha mẹ cô không dạy cô, ngay cả chú dì cũng không gọi được, thật là không gia giáo!”

Trình Anh nghe được lời này, sắp bị chọc tức đến phát điên lên.

“Tôi liều mạng với cô!”

Cô ta cậy mạnh nhào tới, thoát khỏi tay của mọi người.

Nhưng cũng may bọn họ kịp thời ngăn cản.

Bàn tay kia lướt qua gương mặt cô, suýt chút nữa thì dừng ở trên mặt cô.

Hứa Trúc Linh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt chớp mắt một cái, ánh mắt kia cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn như bịt kín sương lạnh.

Mèo con muốn bùng phát rồi.

Cô cũng chưa so đo lần trước Trình Anh đã đánh cô một cái tát, làm hại cô phải dặm phấn mỗi ngày.

Không ngờ vừa rồi cô ta còn muốn đánh mình!

Làm kẻ thứ ba, một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, vậy mà còn dám ngang ngược như thế.

Hứa Trúc Linh lạnh nhạt nói: “Giữ chặt cô ta.”

Mấy người cùng dùng sức, bảo đảm Trình Anh không chạy thoát được.

Hứa Trúc Linh đi lên, sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cô ta, xúc giác rất tốt, vừa nhìn là biết ngày thường thường xuyên dưỡng da.

“Rất thích tát người phải không?”

Âm thanh của cô lạnh buốt vang lên, dừng bên tai Trình Anh, khiến trong lòng cô ta run lên.

“Cô cho rằng tôi sẽ không đánh người phải không?” Cô tiếp tục nói, bàn tay nhỏ lạnh lẽo dừng trên mặt cô ta, chậm rãi vuốt ve.

Động tác này, không thể nghi ngờ chính là đe dọa.

Trình Anh trừng lớn đôi mắt, đúng là cô ta cho rằng Hứa Trúc Linh là một con cừu, sẽ không thật sự ra tay đánh người.

Nhưng bây giờ xem ra cô ta sai rồi! Đây là con cừu có móng vuốt!

“Cô…Cô muốn làm gì?”

Trình Anh trừng lớn đôi mắt, run bần bật nói.

“Gương mặt này rất mềm mại, cô là cô chủ nhà giàu, có lẽ là chưa từng bị người khác đánh phải không? Muốn tôi nói cho cô biết cái tát có cảm giác như nào không? Rất đau, nóng rát đau đớn, cô muốn thử một chút không?”

“Cô.Cô dám! Nếu cô dám đánh tôi, ông nội của tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Trình Anh thấp thỏm lo âu kêu to, nhắm chặt mắt lại.

“Trình Anh, tôi cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau, tôi bảo đảm sẽ trả lại cô một cái tát lúc trước. Cô đánh tôi mạnh thế nào, tôi sẽ trả lại cô mạnh bấy nhiêu! Sau lưng cô có ông nội cô chống lưng, sau lưng tôi có người đàn ông của tôi chống lưng, xem xem rốt cuộc là ai đuối lý!”

“Cô cũng đừng nói tôi sẽ hại anh ấy, người đàn ông của tôi còn chưa lên tiếng, cô là cái thá gì, đến lượt cô ở đây nói nhảm với tôi hết bài này tới bài khác sao? Mỗi người đều có thể tức giận, không chỉ riêng cô.”

Cô buông lỏng người Trình Anh ra, lạnh giọng nói.

“Tiễn khách.”

Cô phun ra hai chữ cuối cùng, người hầu đưa Trình Anh rời đi.

Khi Trình Anh đi tinh thần vẫn còn hoảng hốt, cảm thấy hình như mình nằm mơ.

Nếu không phải mơ, sao Hứa Trúc Linh lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Nếu không phải mơ, cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Trình sao lại bị nhục nhã như vậy?

Đúng, đây chắc chắn là mơ! Trình Anh đi rồi, người hầu cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.

“Cô Hứa, vừa rồi dáng vẻ cô xé mặt kẻ thứ ba thật sự rất ngầu, cho cô điểm mười!”

“Đúng vậy, tôi còn lo lắng ngày thường cô Hứa dịu dàng hiền hoà chắc chắn sẽ bị Trình Anh kia bắt nạt chứ, không ngờ sức bật của cô Hứa lại mạnh như vậy!” “Ai da, ở cùng với Bạch Minh Châu lâu ngày, tôi cũng bị tẩy não. Vừa rồi tôi thật sự rất ngầu sao?” “Ừm ừm ừm, sao cô làm được như thế?”

“À? Tôi xem phim cung đấu, hậu cung hãm hại nhau đều là thế này! Mọi người không có việc gì thì xem ( Chân Hoàn Truyện gì đó đi, rất có ích! Ui da, tôi quên mất chú ba Cố, canh giải rượu, canh giải rượu đâu?”

Hứa Trúc Linh chỉ lo đắc ý, quên mất người đàn ông của mình, nhanh chóng vọt vào phòng bếp, bưng canh giải rượu lên.

Chú An đã đến mở cửa, lại ngăn cô ở ngoài cửa.

“Chú ba Cố làm sao vậy, cháu đi vào chăm sóc anh ấy.”

“Cái đó…Ông chủ có chút không tiện, chỉ Sợ đêm nay cô Hứa phải tới phòng khách nghỉ ngợi. Chỗ này cứ để tôi để ý, cô Hứa cứ yên tâm.”

“Nhưng mà..”

Cô còn chưa nói xong, chú An đã đóng cửa lại.

Chú An quay lại trong, Cố Thành Trung đang tắm ở bên trong.

Tác dụng của thuốc mê đã hết, tác dụng của thuốc kích dục mới là điểm chết người. Anh lại không có người phụ nữ nào có thể giải quyết, chỉ có thể tắm.

“Ông chủ, ông vẫn ổn chứ?”

“Ông nói đi!”

Bên trong truyền đến âm thanh không vui của Cổ Thành Trung, anh đang phải khó khăn đấu tranh với dục vọng.

Chú An ở bên ngoài cũng thương mà không giúp gì được, nhưng điều ông ấy quan tâm không phải điều này, mà là nhiệm vụ ông Cổ đã dặn mình ngày đó.

“Ông chủ, tôi có thể cả gan hỏi một vấn đề riêng được không?”

“Hỏi đi, hôm nay ông nói nhiều thật đấy.” Cố Thành Trung không kiên nhẫn nói.

“Ông chủ… Ông có bệnh kín gì không, ví dụ như bất lực chẳng hạn?”

Cố Thành Trung khóc không ra nước mắt ở trong WC.

Anh khổ sở đến khoảng hơn nửa đêm, mới hòa hoãn lại, cả người như là bị bệnh nặng, mệt mỏi đi ra Trên người khoác áo tắm dài, bước chân loạng choạng.

Chú An đỡ anh ngồi xuống, nói: “Ông chủ, ông vẫn ổn chứ?”

“Vấn đề vừa rồi, ông hỏi lại một lần nữa đi!”

“Ồ…Việc này không phải chỉ có một mình tôi nghi ngờ, ngay cả ông cụ cũng nghỉ ngờ.

Ông chủ và cô Hứa cùng chung chăn gối lâu như vậy, nhưng lại ông lại không chạm vào cô.

Hứa, khó tránh khỏi khiến người khác…hiểu lầm”

“Hiểu lầm?”

Cố Thành Trung nghe vậy thì nhíu chặt mày, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Mỗi đêm Hứa Trúc Linh đều tích cực chủ động ngủ cùng anh, hơn nữa còn rất chắc chắn cho rằng anh là chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không làm việc gì không đứng đắn với cô.

Chẳng lẽ…cũng là hiểu lâm đó sao?

Hiểu lầm mình bất lực, không có năng lực.

ở phương diện kia.

Mẹ kiếp!

Cố Thành Trung xù lông!

“Nói với bố tôi, tôi rất ổn, không có bệnh kín gì cả!”

“Thật sao?”

Chú An nghi ngờ.

“Vô nghĩa! Tôi chỉ không muốn dọa Trúc Linh sợ, cô ấy còn nhỏ, bây giờ không phải lúc.”

“Vậy thì tốt rồi, thật sự khiến tôi lo lắng gần chết, tôi cũng không cần mỗi ngày cho thuốc tráng dương vào trong đồ ăn của ông chủ nữa.”

“Khu khụ…”

Cố Thành Trung nghe được lời này, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

“Ông nói cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net