Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Phúc Lâm giúp cô kéo chiếc ghế qua, Hứa Trúc Linh cảm kích nhìn thoáng qua, sau đó ngồi xuống.

Nơi này không thể so với nhà của mình, cho nên cô có chút câu nệ.

Trong bữa cơm, Ngôn Minh Phúc không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Thanh, nói: “Vợ à, những thứ này đều là món em thích ăn, ăn nhiều một chút, gần đây em chụp quảng cáo đến mức gầy đi rồi!” Ngôn Minh Phúc cũng không để ý có con ở đây, cứ nói chuyện không đứng đắn như vậy. Ngôn Phúc Lâm cười cười, rõ ràng đã rất quen thuộc.

Bố anh có tiếng là nghe lời vợ.

Ở nhà nghe theo vợ, ra cửa cũng nghe theo vợ.

Thậm chí bên ngoài còn đồn đãi, gả chồng thì phải gả cho người như Ngôn Minh Phúc vậy!

Nam bản tam tòng tứ đức!

Mệnh lệnh của vợ phải nghe theo, vợ ra cửa muốn đi theo, vợ nói sai cũng mù quáng nghe theo.

Vợ tiêu tiền cũng không tiếc, vợ trang điểm thì phải đợi, sinh nhật vợ phải nhớ rõ, vợ đánh chửi cũng nhẫn nhịn!

“Bọn trẻ đang ở đây, có thể khiêm tốn một chút hay không?”

Thẩm Thanh bất đắc dĩ nói.

“Nhà mình thì sợ cái gì? Đến đây, uống hớp canh mà anh vất vả hầm nào!”

Ngôn Minh Phúc đi theo làm tùy tùng.

“Nếm thử tay nghề của bố anh đi, bố mẹ anh vẫn luôn như vậy, anh lớn lên cũng mệt mỏi lắm.”

“Trúc Linh à, sau này con thường tới làm khách thì sẽ không cảm thấy kỳ quái.” Ngôn Minh Phúc vừa cười vừa nói.

“Bố, con sắp phải xuất ngoại, làm sao Trúc Linh có thể thường tới nhà của mình được.” Ngôn Phúc Lâm nhắc nhở.

Nghe nói, vợ chồng hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

“Cơm nước xong thì để cho Ngôn Phúc Lâm đưa con trở về, trên đường chú ý một chút.”

“Dạ, con cảm ơn bà chủ, lần sau con nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật…”

Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Thanh ngắt lời.

“Bác biết quan hệ của con và Cố Thành Trung thân thiết, bác cứu con cũng không phải vì lời cảm ơn của con. Dù cho không phải là vì con trai của mình thì cũng là bác và con có duyên, vừa lúc bị bác gặp phải việc này. Tạ lễ thì không cần, việc này cho qua như vậy đi.”

“Vâng, bà chủ.”

Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nhận lời.

Tuy rằng bà chủ Ngôn nói không cần tạ lễ, không muốn theo khuôn sáo cũ, nhưng phần tâm ý này cô vẫn cần phải cất giữ trong tâm.

Về sau hễ là chỗ nào cần tới cô, cô nhất định vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Một bữa cơm kết thúc, bà chủ Ngôn đuổi Ngôn Phúc Lâm, đưa Hứa Trúc Linh trở về.

Cùng lúc đó, cũng để cho người được an bài trong chỗ tối đều hành động.

Ngôn Phúc Lâm đưa Hứa Trúc Linh trở về, sau khi trở về liền hỏi: “Bố, bố tra ra là ai làm chưa? Tai họa như vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng, bằng không, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Trúc Linh ở thủ đô sẽ rất nguy hiểm.”

“Chuyện này con không cần nhúng tay, có mẹ và bố con xử lý, con lên lầu dọn dẹp một chút, không lâu nữa là con đi rồi.”

Thẩm Thanh thay đổi hình tượng người mẹ trước đó, có vẻ có chút nghiêm túc.

Nếu không phải con trai một lòng say mê, yêu thích con bé này thì bà tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ mặt hòa nhã như vậy.

Kỳ thật Ngôn Phúc Lâm cũng không muốn ra nước ngoài, lần này cũng là do bà sắp xếp.

Hai đứa chỉ khi không gặp mặt mới có thể chặt đứt những niệm tưởng đó.

Ngôn Phúc Lâm còn muốn nói thêm cái gì lại bị bố anh đuổi đi.

“Yên tâm đi, có bố ở đây rồi, làm sao bố lại để người trong lòng con bị thua thiệt được? Mau về phòng đi, đừng ở chỗ này quấy rầy mẹ con, mẹ con đã bị con chọc tức đến mức nếp nhăn hiện đầy ra rồi kia.”

“Kìa bố…vậy thì nhờ bố.”

Ngôn Phúc Lâm liếc mắt nhìn bố một cái, lúc này mới buông tha đi lên lầu.

Ngôn Minh Phúc đi đến phía sau Thẩm Thanh, giúp bà xoa bóp huyệt thái dương.

Mỗi lần bà phiền lòng, đầu đều sẽ đau.

“Em quá mức hà khắc đối với con rồi, ai cũng có lúc có mối tình đầu. Con trai thích người ta, cũng đã hứa sẽ khống chế được tình cảm của mình, thế nhưng em lại muốn đưa con trai ra nước ngoài chịu tội. Không được nhìn thấy con trai nữa chẳng lẽ em không đau lòng sao?”

“Mối tình đầu thời niên thiếu mới là điểm chết người, nó có thể khống chế không? Làm sao có thể! Chỉ sợ mỗi ngày ở trường học nhìn thấy Hứa Trúc Linh, rễ tình đậm sâu, đến lúc đó muốn quên cũng không thể quên được!”

“Em đúng là không tin tưởng con trai chúng ta, con hiểu chuyện như vậy, khẳng định sẽ…”

Ngôn Minh Phúc còn muốn nói tốt cho con trai, mà Thẩm Thanh lại mất dần kiên nhẫn.

“Trên người con có máu của em, anh vốn dĩ không biết đứa nhỏ này cố chấp như thế nào, nó rõ ràng..”

Nói đến một nửa, đột nhiên im bặt.

Cuối cùng bà mệt mỏi nói: “Cũng được, em cũng chỉ có thể thay con nỗ lực một lần! Chỉ là sự việc tối hôm qua đừng điều tra, kiên quyết truy cứu đến cùng chỉ sợ sẽ liên lụy quá nhiều. Đây là việc nhà của Cố Thành Trung, chúng ta đừng nhúng tay vào, hiểu không?”

“Hiểu hiểu! Vợ anh nói cái gì thì là cái đó, đừng nóng giận. Em tức giận gì thì kia cũng là con trai của chúng ta, cũng không thể mặc kệ nó được.”

“Đứa nhỏ này thật là làm em rầu thúi ruột.”

Thẩm Thanh bất đắc dĩ nói rồi yếu ớt nhắm hai mắt lại.

Sâu trong đầu hiện lên từng cơn ác mộng.

Vốn bà rất đau đầu, thế nhưng thủ pháp của Ngôn Minh Phúc lại rất đúng chỗ, mát xa vô cùng thoải mái, bà cũng dần dần giảm bớt cơn đau.

Thẩm Thanh dựa vào lòng ông, lôi kéo bàn tay to của ông, cười nói: “Mấy năm nay, cũng chỉ có anh chịu được cái tính xấu này của em.”

“Em là vợ của anh, anh không dung túng em thì dung túng ai? Cũng may tối hôm qua em không xảy ra việc gì, nếu đây không phải việc của nhà họ Cố, anh nhất định phải xen vào, tìm ra lời giải thích chính đáng nhất. Em trở về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cho em chút chén thuốc an thần mang qua đây.”

“Không cần bận bịu như vậy, ở bên cạnh em là tốt rồi.”

Thẩm Thanh ôn nhu nói.

Có được người chồng như thế, một người phụ nữ còn cần gì nữa?

Hứa Trúc Linh về đến nhà, báo bình an cho Cố Thành Trung.

Cô quên mất chênh lệch múi giờ, nói xong lời cuối cùng mới hoàn toàn nhớ tới, nơi này là sáng sớm, chỗ đó hẳn là đêm khuya.

Có phải cô quấy rầy đến thời gian anh ấy nghỉ ngơi rồi hay không?

“Cố Thành Trung, có phải anh đang mệt mỏi, buồn ngủ lắm rồi không? Vậy em không quấy rầy anh nữa, dù sao hiện tại em cũng không có việc gì.”

“Nói chuyện với anh đi, lòng anh còn chưa bình tĩnh trở lại.”

Tuy rằng đã tra được, Hứa Trúc Linh ở nhà họ Ngôn bình yên không tổn hao gì, thế nhưng tim anh vẫn đập thình thịch, cho tới khi cô gọi điện thoại cho mình mới an tâm.

Tim anh đập rất nhanh, anh thật sự sợ cô nhóc này xảy ra chuyện gì.

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trái tim run rẩy, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng và bất an của Cố Thành Trung.

Anh nhất định đã lo lắng suốt từ lúc đó đến tận bây giờ.

“Anh không đi ngủ sao? Bên anh chắc đã khuya lắm rồi?”

“Không mệt. Lúc ấy em nhất định rất sợ hãi, thực xin lỗi, em không thể ở bên cạnh em".

Cố Thành Trung tự trách nói.

“Dù cho anh ở thủ đô, cũng không thể ở bên cạnh em 24/24, lúc nào cũng có thể bị người lợi dụng sơ hở. Gặp đại nạn không chết nhất định sẽ hạnh phúc đén cuối đời,

em hẳn là nên đi mua vé số mới đúng.”

Sự việc đã qua đi, qua cơn mưa trời lại sáng, cô ra vẻ nhẹ nhàng nói, không muốn gia tăng áp lực cho Cố Thành Trung.

“Anh sẽ mau chóng làm xong rồi trở về, một ngày không nhìn thấy em, lòng anh sẽ không an ổn”

Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, khiến anh càng ăn ngủ không yên.

“Được, em chờ anh. Em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi rồi, anh ở bên kia cũng phải ngoan ngoãn ngủ đấy,coi như ở bên cạnh em, có biết không hả?”

Cô cố ý nói như vậy, sợ gọi điện thoại không dứt sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Cố Thành Trung hiểu rõ tâm ý của cô, gật gật đầu.

Sau đó liền cúp điện thoại.

Trái lại Cố Thành Trung lại không ngoan ngoãn ngủ, mà xử lý văn kiện hợp tác khó nhẳn này.

Anh nhất định phải mau chóng trở về!

Trở lại bên cạnh cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net