Chương 29: Em có biết em đang nói gì không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày lại, đôi mắt sâu và yên tĩnh nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong của cô.

Tất nhiên là Hứa Trúc Linh biết bản thân cô đang nói cái gì.

Giúp đỡ anh...

Chính là muốn được làm chuyện vợ chồng thật sự với anh.

Cô cũng không còn là đứa trẻ nữa, cô biết rõ ràng bản thân đang làm cái gì, cũng sẽ tự chịu trách nhiệm về hành động của mình.

"Anh cần em, anh là chồng tương lai của em, em không nên... Không nên từ chối.."

Đôi chân thon gầy của cô đi tới gần, mỗi một bước chân giống như dẫm lên mũi dao, không thể không đau đớn.

Dù sao cô đã buông bỏ hết tất cả tự tôn và kiêu ngạo của mình, giờ phút này cô phải giúp anh giải quyết nỗi thống khổ này.

Hàm răng của cô va vào nhau, giọng nói cũng trở nên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp.

Cô dừng lại trước bồn tắm, hít thở thật sâu rồi bắt đầu cởi quần áo. .

Cố Thành Trung không hề ngăn cản cũng không có hỗ trợ. Anh ngồi trong bồn tắm lớn, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nhưng mà, Hứa Trúc Linh lại cảm thấy, người ngồi ở trên cao kia luôn là Cố Thành Trung.

Ngón tay cô cứng ngắc, khó khăn cởi bỏ quần áo, lộ ra thân thể tuyệt đẹp bên trong.

"Em. Em vào được."

Cô run rẩy nói.

Cố Thành Trung đứng dậy, không nói câu nào, sắc mặt nặng nề có hơi đáng sợ.

Khuôn mặt anh nghiêm nghị lạnh lùng, bế bổng cô lên, đi vào bên trong phòng ngủ.

Trong nháy mắt, cô hiểu được, anh muốn làm ở trên giường.

Cô thấy hơi cảm kích Cố Thành Trung, anh muốn để cho cô lưu lại trải nghiệm lần đầu tiên không tồi.

Cô bị anh đặt lên trên giường, cô không dám nhìn vào mắt của anh nên đành chậm chạp nhắm hai mắt lại.

"Xin anh.. Xin anh hãy dịu dàng được không? Em... Em sợ đau.."

Cô khó khăn nói ra lời, nghĩ tới tiếp theo, người đàn ông sẽ vuốt ve và chiếm lấy cô...

Nhưng mà, một chiếc khăn mỏng được ném lên trên đầu cô: “Lau khô người đi, đừng có chạy lung tung nữa nếu không tôi đánh gãy chân của cô %3D đấy."

Nghe thấy lời này, cô có hơi hoảng hốt, vội vội vàng vàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Cố Thành Trung lại đi vào phòng tắm lần nữa.

Hả?

Anh bị trúng thuốc mà thà tự mình chịu đựng chứ không muốn động vào người cô, đây là suy nghĩ gì vậy?

Hứa Trúc Linh cố gắng suy nghĩ, cuối cùng vỗ mạnh một cái vào đầu, cô chỉ tiếc không thể đập đầu vào tường mà chết đi.

"Hứa Trúc Linh, cô cũng không phải là đứa ngốc, cô quên rằng phương diện kia của Cố Thành Trung là không được sao? Cho dù cô có cởi sạch sẽ ở trước mặt anh thì anh cũng không thể làm chuyện đó được đúng không?"

"Trời ạ, tin đồn lớn như thế mà cô có thể quên được ư?”

Trong nhất thời, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết, chán nản không dứt.

Mà ở trong phòng tắm, Cố Thành Trung không hề biết những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu của Hứa Trúc Linh.

Anh sợ rằng bản thân sẽ khiến cô bị thương.

Vốn dĩ, anh là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, ở phương diện kia chính là mạnh mẽ, hiện tại lại còn bị chuốc thuốc.

Tác dụng của thuốc rất mạnh, nhân lúc bây giờ anh vẫn còn lý trí thì phải nhanh chóng tránh xa Hứa Trúc Linh.

Anh sợ rằng bản thân được nếm mùi vị tốt đẹp của cô sẽ trở nên tham lam điên cuồng không biết kiềm chế.

Lần đầu tiên quý giá của cô, không nên cứ như vậy bị anh chiếm lấy. Anh phải đợi cho cô cam tâm tình nguyện mới được.

Anh ngâm thân mình trong nước, đại não thiếu không khí, cuối cùng chật vật ngẩng đầu lên nhìn bản thân nhếch nhác ở trong gương.

Khóe miệng anh hiện lên nụ cười chua xót: “Cố Thành Trung ơi là Cố Thành Trung. Cho tới bây giờ mày cũng không phải là một người có đạo đức tốt. Hiện giờ làm ra chuyện như vậy, mày đúng là điên rồi."

“Xem ra... Thật sự là điên rồi.."

Nở nụ cười gượng gạo, dần dần anh thấy thoải mái hơn.

Điện thì cứ điên đi, có gì không tốt chứ.

Thời gian trôi qua từng giây, Cố Thành Trung ở trong phòng tắm khoảng một giờ mới đi ra bên ngoài.

Lúc đi ra ngoài, sắc mặt anh đã bình thường hơn.

Anh lau khô tóc rồi ngồi lên giường.

"Vừa nãy đã dọa cô sợ sao?"

Anh nhìn cô nhóc cuộn tròn trong chăn buồn bã không nói lời nào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net