Chương 70: Mặc đồ Giống nhau không đáng sợ, ai giả thì người đó xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị cũng không sợ em phá hư tiệc sinh nhật của chị. Chị chỉ sợ em không tới, bữa tiệc sẽ không được vui mà thôi. Đã thế thì chị đợi, nhớ kỹ chăm chút cho đẹp vào, đừng ăn mặc mộc mạc như thế này." Hứa Đan Thu nói xong rồi quay người rời đi.

Hứa Trúc Linh nhìn tấm thiệp trong tay mà có chút buồn rầu, cuối cùng là có nên đi hay không đây?

"Em đang làm gì thế?"

Đằng sau lưng vang lên giọng nói của Cố Thành Trung. Cô giật mình vội vàng quay người lại rồi giấu tấm thiệp ra sau lưng.

Hứa Trúc Linh vẫn chưa biết nên nói với Cố Thành Trung như thế nào. Cô sợ rằng Cố Thành Trung sẽ bị trêu chọc trong bữa tiệc.

Cố Thành Trung thông minh như thế, sao anh lại không nhìn ra được sự khác thường của Hứa Trúc Linh chứ, anh trực tiếp vươn tay ra đằng sau rồi giật lấy.

Thiệp mời ư?

Cố Thành Trung nhìn thoáng qua nội dung rồi nói: "Anh đi với em."

"Em sợ..."

"Anh còn không sợ mà em sợ làm gì?"

Cố Thành Trung có chút bất đắc dĩ mà gõ gõ cái đầu nhỏ của Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh nghe như thế thì nhụt chí, xem ra bắt buộc phải đi rồi.

Rất nhanh là đã tới ngày Hứa Đan Thu tổ chức tiệc. Hứa Trúc Linh không có quần áo quý giá gì, vẫn là bộ mà lúc trước Hứa Đức Thắng đưa cho cô để cô quyến rũ Cố Thành Trung.

Nhưng bộ đồ đó rất mỏng, cũng rất 'thiếu vải nhìn như bikini, hoàn toàn không thể mặc đi ra ngoài.

Ngay lúc Hứa Trúc Linh không biết làm thế nào muốn đi tìm bmc mượn thì không ngờ rằng Cố Thành Trung lại đưa cho cô một hộp quà. Hứa Trúc Linh mở ra xem thì thấy là một bộ váy dài màu xanh nhạt khảm đầy vụn kim cương.

Hứa Trúc Linh đưa mắt nhìn nhãn hiệu thì không khỏi giật nảy mình.

Trang phục mùa hạ kiểu mới của D&E, cả thế giới chỉ có mỗi một bộ mà thôi.

Sao có thể dùng từ đắt để hình dung bộ được chứ, phải dùng từ vô giá mới đúng!

"Sao anh lại có được bộ đồ này? Đừng nói là anh đi cướp ngân hàng nhé?"

"Nói cái gì thế hả? Đây là đồ giả thôi."

Cổ Thành Trung không dám nói với Hứa Trúc Linh rằng đây là bộ đồ anh vừa mới mua. Nếu không thì chắc chắn chú mèo nhỏ nhà anh sẽ giật nảy mình lên mất.

"Thật sao? Nhìn những viên kim cương này cứ như thật vật, sáng lấp lánh, đẹp quá."

"Mau đi thử xem nào."

Cổ Thành Trung cười rồi nói rất dịu dàng.

Hứa Trúc Linh đi vào phòng tắm thử đồ ngay lập tức, không bao lâuu sau thì cô bước ra. Trên người là bộ váy dài liền áo, màu xanh nước làm nổi bật lên làn da trắng mịn của cô.

Trên cổ cột một sợi dây lụa, lộ ra cái cổ thiên nga thon gọn.

Hứa Trúc Linh cẩn thận xách váy lên rồi đi tới trước mặt Cố Thành Trung, bước chân của cô có chút run rẩy.

Hứa Trúc Linh biết đi giày cao gót nhưng cô không thích, bởi vì đi như thế rất đau chân.

Cô xoay một vòng trước mặt anh rồi hỏi: "Thấy thế nào?"

"Đẹp lắm, rất vừa vặn."

Đáy mắt của Cố Thành Trung sáng lên, anh lưu luyến thưởng thức dáng người và bộ váy trên người Hứa Trúc Linh.

Nếu như nói trước kia Hứa Trúc Linh là một nụ hoa non nớt thì bây giờ cô đã nở tung rồi.

Cố Thành Trung vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, phối hợp với từng bước chân anh đi.

Xe đã được dừng trước cửa biệt thự nhà họ Hứa.

Hứa Trúc Linh có chút căng thẳng, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại có thể được Hứa Đan Thu mời tham gia tiệc sinh nhật.

Cô mới là người không nên đi ra ngoài nhất, người ngoài đều biết nhà họ Hứa có hai đứa con gái nhưng đứa con gái thứ hai lại chẳng được ai hoan nghênh. . Truyện Linh Dị

Hứa Đức Thông cảm thấy Hứa Trúc Linh làm mất mặt mình, Trần Cẩm Vân thì ghét cay ghét đắng cô. Cho nên từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn không vui.

Hứa Trúc Linh đã quen với việc lặng lẽ trốn vào một góc, đợi tới lúc hết người thì đi tới phòng bếp. Có đôi khi còn có thể ăn vụng những món ăn ngon tuyệt kia.

Mặc dù cuộc sống của chút cực khổ nhưng Hứa Trúc Linh lại tin chắc rằng sau này mình sẽ sống một cuộc sống tốt hơn.

Hứa Trúc Linh lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Đan Thu, nói không căng thẳng là giả.

Khi Hứa Trúc Linh vừa xuống xe thì trực tiếp vấp một cái, may mà Cố Thành Trung đứng bên cạnh đỡ kịp.

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại.

Anh còn không sợ thì cô sợ cái gì chứ. Chẳng lẽ Hứa Đan Thu còn có thể nuốt sống cô sao?

Hai người đi vào sảnh, Hứa Đan Thu đang cầm một ly để cao, đứng nói chuyện với những người khác.

Tối nay cũng rất đông đúng. Có rất nhiều người tham gia, nam thanh nữ tú, yến tiệc linh đình.

Hứa Trúc Linh vừa bước vào phòng thì dường như tất cả mọi người đều trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía CÔ.

Cũng không phải là bởi vì tối nay Hứa Trúc Linh đẹp tới cỡ nào, cũng không phải vì gương mặt của Cố Thành Trung quá đáng sợ.

Mà là...

Trùng đồ rồi!

Mặc đồ giống nhau không đáng sợ, ai là giả thì người đó xấu hổ!

Chủ yếu là Hứa Trúc Linh chột dạ, Cố Thành Trung nói bộ váy này của cô là hàng giả. Cô không ngờ rằng bộ đồ này đắt như thế mà vẫn còn có thể bị trùng trong một bữa tiệc nhỏ bé như thế này được chứ?

"Loan Loan, không ngờ rằng gu thời trang của em gái tôi và cô cũng hợp nhau quá chứ nhỉ. Xem ra bộ đồ này bán chạy lắm đây!"

Hứa Đan Thu vòng hay tay trước ngực rồi nói, cô ta cười mà như không cười.

Lâm Loan Loan nghe thế thì nở một nụ cười lạnh lùng: "Bộ đồ này chỉ có một bộ duy nhất, vừa mới phát hành hai ngày trước, là bạn trai tôi mua tặng cho tôi. Trong nhà tôi còn giữ hóa đơn, cũng không biết là em gái cô mua bộ đồ này ở đâu nữa?"

"Loan Loan, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Em gái tôi là một người tiết kiệm, không thích dùng tiền vung tay quá trán. Nhưng cũng không nên mặc đồ giả chứ, nếu như lộ ra ngoài thì mất mặt biết bao! Huống hồ bây giờ nó không những làm mất mặt chính mình mà còn làm mất mặt nhà họ Hứa và nhà họ Cố nữa! Em gái tôi sẽ không làm như vậy đâu!"

Hứa Đan Thu cười rồi nói.

Cô ta vốn còn muốn mượn cơ hội này để châm chọc Hứa Trúc Linh, ai ngờ cô lại tự mình rước lấy nhục, mặt hàng giả tới dự tiệc.

Hứa Trúc Linh cũng vô cùng căng thẳng, cô chột dạ tới nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cảm giác đi đường cũng có chút không yên rồi.

Hứa Trúc Linh muốn chạy trốn, nhưng lại bị Cố Thành Trung giữ chặt lại.

"Cố Thành Trung... hay là chúng ta đi trước đi, em mất mặt thì không sao nhưng đừng làm liên lụy đến anh."

"Sau này mà em còn nói mấy câu như vậy nữa thì đừng trách anh không khách sáo, anh sẽ đánh mông em đấy!"

Hứa Trúc Linh nghe thế thì không dám nói gì nữa.

Cô cúi đầu xuống rồi kiên trì đi theo anh.

Lâm Loan Loan vòng hai tay trước ngực rồi đi tới trước mặt Hứa Trúc Linh và nói: "Cô chính là Hứa Trúc Linh trong truyền thuyết đó à, bây giờ là vợ chưa cưới của chú ba nhà họ Cố đúng không? Tối nay gặp mặt đúng là y như lời đồn!"

"Nhà họ Cố là gia đình giàu có, họ Hứa cũng chẳng phải nghèo hèn gì. Nhưng tôi thật sự rất thắc mắc, chị cô xinh đẹp lịch sự như thế, sao cô lại như thế này chứ?

Khác hoàn toàn với chị cô!

"Tôi..."

Hứa Trúc Linh rất muốn phản bác nhưng cô lại không biết nên nói cái gì.

Cô dựa vào cái gì mà tranh luận lý lẽ chứ?

Ngay lúc Hứa Trúc Linh đang vô cùng chột dạ thì không ngờ Cố Thành Trung lại đứng ra, anh nói với vẻ bình thản: "Tôi không nghe hiểu ý của cô, vợ chưa cưới của tôi đã làm cái gì khiến cho cô nói cô ấy như thế?"

"Chú ba Cố à, chẳng lẽ anh vẫn chưa nhìn ra ư? Vợ chưa cưới của anh mặc hàng giả, đó không chỉ làm mất mặt nhà họ Hứa không đâu. Còn anh nữa chú ba Cố, vợ chưa cưới của anh không tôn trọng bản quyền sáng tác như thế, nếu mà truyền ra ngoài thì chắc sẽ trở thành trò cười cho người khác nhỉ?

Hứa Trúc Linh nghe thấy cô ta nói vậy thì trái tim như ngừng đập. Nếu như phóng viên biết cô mặc đồ giả đi dự tiệc, làm mất mặt mình thì không sao nhưng sẽ liên lụy tới Cố Thành Trung, mặt mũi của nhà họ Cố cũng mất hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net