Chương 82: Anh ấy nói rất ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy nói rất ngọt.

Cảm thấy một cú đấm ngọt ngào ư.

Là Cố Thành Trung điên rồi hay là cô điên đây?

"Anh... anh nói nhăng nói cuội cái gì thế hả?"

Ánh mắt của Cố Thành Trung quá nóng bỏng, anh nhìn chằm chằm vào cô khiến cho cô không biết làm như thế nào mới phải.

Hứa Trúc Linh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Ở bên em thì chuyện gì cũng rất ngọt ngào. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi. Anh biết là em giận, nhưng tạm thời bỏ qua một bên, đợi chuyện này kết thúc thì em muốn làm gì cũng được. Anh luôn nhường em mà."

Hứa Trúc Linh nghe Cố Thành Trung nói thế thì cảm thấy mình dùng sức đánh một cú nhưng lại đánh vào bông vậy.

Cố Thành Trung cũng không cãi nhau với cô, chuyện gì cũng nhường cô, khiến cho cả một cục tức của cô không biết nên xả ra như thế nào.

Tục ngữ nói chẳng ai đánh mặt người cười. Sao cô có thể ra tay được chứ.

Hứa Trúc Linh bĩu môi rồi nói lẩm bẩm: "Vậy bây giờ anh còn trở nên đẹp trai như thế làm gì?"

"Tăng thể diện cho em."

Cố Thành Trung nói rất nghiêm túc.

"Cái gì?"

Hứa Trúc Linh nghe không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu anh có ý gì. Cố Thành Trung trực tiếp ôm cô lên rồi vén rèm đi ra ngoài.

"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi là được rồi. Bây giờ còn có chuyện phải xử lý, hôm sau tôi sẽ cảm tạ sau."

Cố Thành Trung nói xong rồi cúi chào quay người rời đi.

"Anh muốn dẫn em đi đâu..."

Cố Thành Trung không trả lời mà nở một nụ cười như đã tính trước.

Hứa Trúc Linh vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều người vây quanh.

Bị một người đàn ông đẹp trai ôm lấy như

thế này thì tất nhiên sẽ khiến cho đám người vây xem bàn tán ầm ĩ. "Đây không phải là Hứa Trúc Linh sao?

Vừa mới yên lặng được một lúc, lá gan của cô ta cũng lớn phết nhỉ, ở trường học mà dám ngang nhiên quyến rũ người khác!"

"Đó là ai, đẹp trai quá vậy? Mẹ ơi, đến cùng là Hứa Trúc Linh có tài cán gì mà có thể tìm được người đàn ông đẹp trai đến thế?"

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trực tiếp đỏ mặt, cô hận không thể đào hố rồi chui xuống. Xong rồi xong rồi, danh tiếng của cô lại trở nên xấu rồi!

"Cố Thành Trung, anh mau buông em xuống, nếu không thì em sẽ tức đó!"

"Không buông, em là vợ anh, anh có buông ai cũng sẽ không buông em. Chúng ta phải ở cùng nhau cả đời này!"

Cố Thành Trung vừa cười vừa nói. Anh cười như mặt trời ấm áp, như tuyết đầu mùa gặp nắng xuân.

Ánh mắt anh như bầu trời sao mênh mông, môi mỏng gợi cảm quyến rũ. Anh nhếch môi, khiến cho một đám người điên đảo.

Không ít những nữ sinh đang vây xem đều mắc phải bệnh mê trai.

Ngay cả Hứa Trúc Linh cũng thường bị nửa gương mặt không có sẹo của Cố Thành Trung mê hoặc, chớ đừng nói là cả một gương mặt hoàn hảo không chút tì vết. Đây tựa như là một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế đã điêu khắc một cách tỉ mỉ, nhiều một chút thì thừa mà ít một chút thì thiếu, mọi thứ đều hoàn hảo.

Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không kiềm chế được mà điên cuồng.

Hứa Trúc Linh ngược lại không mong rằng Cố Thành Trung trở nên đẹp trai. Xấu sẽ chẳng ai thích, đẹp trai sẽ trở thành bánh trái thơm ngon, phụ nữ đều vây quanh anh.

Vốn Cố Thành Trung muốn bế cô tới phòng làm việc của hiệu trưởng để dạy dỗ bố con nhà họ Tô một chút. Nhưng nào ngờ chưa tới nơi thì đám người đã đi về mất rồi.

Anh chỉ có thể ôm cô về kí túc xá, đợi vết thương cô tốt hơn một chút rồi nói.

Anh quen đường quen xá đi tới ký túc xá nữ, dì quản lý vẫn còn nhớ rõ Cố Thành Trung.

Dì ấy trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ sợ hãi. Lần trước tới còn xấu xí, sao giờ lại trở nên đẹp trai rồi?

Dì ấy quên cản người, Cố Thành Trung cứ thế mà đi vào ký túc xá một cách nghênh ngang.

Trên đường đi không biết đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu cô gái.

Bây giờ là thời gian vào học, ký túc xá cũng chẳng có ai khác.

Cố Thành Trung ôm cô dừng ở cửa để cô mở cửa.

Hứa Trúc Linh hờn dỗi không muốn mở cửa.

"Một cô nhóc phiền phức."

Mặc dù Cố Thành Trung nói với vẻ bất đắc dĩ nhưng trong đôi mắt anh lại tràn ngập ý cười.

Anh trực tiếp đưa tay vào túi của cô rồi lấy chìa khóa ra.

Móc chìa khóa là Minion, rất phù hợp với sở thích của cô vợ nhỏ bé.

"Đây là ký túc xá nữ đó."

"Cũng không phải là chưa vào bao giờ. Mà lại anh chỉ có hứng thú với đồ của em, không bao giờ nhìn những thứ khác."

"Vậy cũng không được, em phải vào dọn dẹp một chút."

Hứa Trúc Linh nói với vẻ không được tự nhiên.

"Thế thì được, anh đứng ngoài đợi em mười phút. Em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi anh."

Cố Thành Trung cũng không ép buộc nữa mà tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Hứa Trúc Linh vội vàng đi vào rồi dọn dẹp những quần áo bị vứt bừa bãi trên giường. Cô còn dọn dẹp tủ đồ, giường chiếu và bàn học của mình một lần, giả vờ như mình là một cô bé thích sạch sẽ!

Hành động của cô có chút không tiện, vết thương trên đầu gối nặng hơn cô tưởng tượng, nên bây giờ chỉ có thể đi bằng một chân.

Hứa Trúc Linh quá vội, không kịp đứng vững nên ngã uỳnh ra mặt đất.

Cố Thành Trung đứng ngoài nghe thấy tiếng thì run lên, anh vội vàng đi vào.

Anh trực tiếp đỡ Hứa Trúc Linh dậy rồi nhíu mày nói: "Bị đau ở đâu rồi?"

"Môn... mông sắp bể thành ba mảnh rồi!" "Đó cũng là do em đáng đời!" Mặc dù Cố Thành Trung nói thế nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mông của cô.

Anh nhìn thoáng qua giường của Hứa Trúc Linh, lần trước vội quá nên không có nhìn kỹ, bây giờ anh mới phát hiện chỗ này quá bừa bộn.

Trên bàn có rất nhiều đồ, đều là đồ ăn vặt. Cũng không biết phân loại, khả năng tự lo liệu rất kém.

Quả nhiên là vợ anh, chỗ nào cũng cho anh cơ hội thể hiện bản thân mình rất tài giỏi! "Ngồi xuống đừng động đậy, để anh làm."

"Vậy thì ngại lắm.."

Hứa Trúc Linh nói với vẻ ngại ngùng.

"Bây giờ anh đã hiểu vì sao từ nhỏ anh đã thích sạch sẽ. Xem ra lúc đó anh đã đoán được rằng sau này vợ anh chính là một cô nhóc yếu đuối, năng lực sinh hoạt rất kém. Anh phải phục vụ cho cô ấy nên luyện từ nhỏ. Bây giờ cũng tính là phát huy tác dụng rồi."

Cố Thành Trung vừa cười vừa nói. Trước khi anh bắt đầu làm việc thì rót cho Hứa Trúc Linh một chén nước nóng.

Rất nhanh sau đó anh đã dọn bàn xong, mọi thứ đều được sắp xếp một cách gọn gàn. Anh còn muốn dọn dẹp tủ quần áo, nhưng Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới bên trong đều là đồ riêng tư của mình thì muốn ngăn cản. Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net