Chương 87: Chúng ta là ông trời tác hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần bệnh này của Hứa Trúc Linh cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một đêm là khỏe.

Đợi tới lúc cô tỉnh lại thì đụng phải một bức tường thịt.

Hứa Trúc Linh còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Đó là hơi thở của Cố Thành Trung.

Mát lạnh, rất dễ chịu, không giống như nước hoa mà giống như mùi thơm của cỏ bạc hà.

Trái tim của Hứa Trúc Linh run lên, cô như con thỏ bị giật mình, muốn đứng dậy nhưng lại bị Cố Thành Trung giữ chặt tay ấn vào lòng.

"Đừng động đậy, bác sĩ nói em vừa mới hạ sốt, cần nghỉ ngơi cho khỏe. Tối qua em cứ luôn quậy, giày vò anh cả một đêm."

"Cái gì? Em quậy ư?"

"Nói mớ, lại còn không cho tiêm, không cho người ta đụng vào người mình. Lăn lộn tới nửa đêm anh mới ngủ, nên bây giờ anh đang rất mệt mỏi."

Khi anh thốt ra hai chữ mệt mỏi thì trái tim của Hứa Trúc Linh như bị dao khứa vậy.

Cô ngước mắt nhìn Cố Thành Trung, anh

đã nhắm hai mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong.

Dưới mắt là một vòng màu xanh nhàn nhạt, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.

Hứa Trúc Linh trở nên im lặng, cũng không cựa quậy.

Rất nhanh sau đó vang lên tiếng hít thở đều đều của Cố Thành Trung.

Anh ngủ không được ngon, lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Hứa Trúc Linh nhìn mà cảm thấy đau lòng. Ma xui quỷ khiến, Hứa Trúc Linh vươn tay ra rồi vuốt lên vùng giữa lông mày anh.

Cô vốn cho rằng mình rất hiểu Cổ Thành Trung, nhưng giờ đột nhiên cô lại cảm thấy mê mang.

Cố Thành Trung, đường đường là chủ tịch của tập đoàn J&C, giàu có đẹp trai cao lớn.

Người đàn ông như thế chính là rồng trong biển người, cho dù có đốt đèn cũng chẳng tìm được.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một con mèo mù như cô tóm chặt.

Đến cùng là ông trời đang thương hại cô hay đang trêu đùa cô đây.

Giờ đây, trong lòng Hứa Trúc Linh cảm thấy rất hoang mang.

Cô không muốn gả vào nhà giàu, không muốn chịu đựng những âm mưu quỷ kế.

Cô chỉ muốn bình an sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng... chuyện không như ý.

Bây giờ cô không biết được Cố Thành Trung là hạng người gì.

Vì sao anh lại phải che giấu chính mình, là để đánh lừa ai chứ?

Hứa Trúc Linh suy nghĩ tới đây thì đầu cô trở nên vô cùng đau đớn, trực tiếp không nghĩ ngợi gì nữa. Lại một tiếng trôi qua, Cổ Thành Trung đã tỉnh lại.

"Đói rồi đúng không, anh đi lấy đồ ăn sáng cho em."

Hứa Trúc Linh thấy Cố Thành Trung định quay người đi ra ngoài thì không kiềm chế được mà hô lên: "Cố Thành Trung, anh không cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với nhau hay sao?"

"Em muốn nói chuyện gì với anh?"

"Em không ngờ.. vậy mà anh lại là chủ tịch của tập đoàn lớn như thế, hơn nữa lại còn đẹp trai. Anh không cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách rất lớn sao?"

"Em cũng rất xinh đẹp, trẻ tuổi, hơn nữa học thức giáo dưỡng cũng đều rất tốt. Anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi."

"A?" Sao cô nghe câu này thấy hơi lạ. "Chẳng lẽ em cảm thấy mình không xinh?"

"Xinh chứ!"

"Hay em cảm thấy mình không có học thức?"

"Em có mà, em biết lễ phép, kính già yêu trẻ, lấy việc giúp người khác làm niềm vui của mình. Mỗi năm em đều đạt được thưởng sinh viên ba tốt đó."

"Ừ, căn cứ theo những gì em nói thì anh thấy mình vẫn nên tiếp tục cố gắng, nếu không thì sẽ không xứng với cô vợ chưa cứu tài giỏi xinh đẹp hiền lành như thế này." Cố Thành Trung vừa cười vừa nói, còn đưa tay sờ đầu Hứa Trúc Linh: "Ngồi đây chờ đi, anh đi lấy đồ ăn sáng cho em."

Cố Thành Trung quay người rời đi, Hứa Trúc Linh vẫn còn chưa tỉnh táo lại được.

Vốn là cô không xứng với anh, sao mà anh mới nói hai ba câu lại thành anh chưa xứng với cô rồi?

Là sai ở đâu?

Không được, phải nói chuyện cho rõ.

Rất nhanh sau đó Cố Thành Trung đã quay lại, anh bưng theo một chén cháo nóng hổi đầy dinh dưỡng.

Đầu tiên Cố Thành Trung ôm cô đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

"Đợi chút! Em cảm thấy những gì chúng ta vừa nói có vấn đề."

"Có vấn đề gì?" Cố Thành Trung vòng hai tay trước ngực rồi ung dung nhìn Hứa Trúc Linh.

Cố Thành Trung hiểu rõ trí thông minh của vợ mình cao tới đâu.

Chỉ cần quấn một vòng là đã có thể để cô trở nên ngoan ngoãn rồi.

"Thân phận của em rất thấp kém! Mặc dù em là con gái nhà họ Hứa nhưng chẳng hề có chút địa vị trong nhà."

"Trùng hợp thật, thân phận của anh trong nhà cũng rất thấp kém. Mặc dù là con trai nhà họ Cố nhưng chång hề có chút địa vị nào cả."

11 Hứa Trúc Linh trừng to mắt, sao cô cảm thấy Cố Thành Trung nói rất có lý nhỉ.

"Đợi chút! Mặc dù em không xấu nhưng cũng không tính là nghiêng nước nghiêng thành."

"Anh cũng thế, mặc dù không xấu nhưng cũng không tính là người đàn ông đẹp nhất thế giới."

"Em... em không cao, trước sau cũng bằng phẳng."

"So với người cao hơn anh thì anh cũng không cao lắm. Trước sau của anh cũng không vểnh ra."

"Em... em còn..."

Hứa Trúc Linh vắt óc muốn tìm ra sự khác biệt giữa hai người nhưng mọi đường đi của cô đều đã bị Cố Thành Trung chặn lại. Cô không biết nên nói gì mới được.

Ngay lúc cô lắp bắp không nói nên lời thì Cổ Thành Trung gõ đầu của cô, anh nói: "Dung lượng não đã nhỏ thì cũng đừng nghĩ quá nhiều làm gì."

"Đúng đúng! Em rất ngốc, phản ứng chậm, cho dù tính toán cũng không nhanh."

"Không sao, anh thông minh hai mươi tám năm rồi, chính là vì đợi tới ngày hôm nay phục vụ cho em."

"Em sẽ kéo thấp trí thông minh của đời tiếp theo xuống đó, anh phải suy nghĩ cho kỹ!" Hứa Trúc Linh nói với vẻ sốt ruột, Cố Thành Trung cũng chìm vào im lặng, điều này khiến cho cô rất vui. Cuối cùng cũng có thể phản bác được một cái rồi.

Đời con cái rất quan trọng.

"Đúng là vấn đề này rất nghiêm trọng."

Cố Thành Trung nói với vẻ nghiêm túc.

"Đúng mà, rất nghiêm trọng đó."

Hứa Trúc Linh nói với vẻ vui mừng.

"Vậy chúng ta đừng có con quá sớm. Nếu như không được nữa thì cứ đi trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cái là được rồi đúng không?"

"Cái... cái gì?"

"Hứa Trúc Linh, chẳng cần biết em có tim hay không, anh đã chắc chắn rằng chúng ta là do trời đất tác hợp."

Cố Thành Trung ôm Hứa Trúc Linh vào lòng, bàn tay to lớn của anh luồn vào mái tóc của cô rồi nói: "Anh biết hết những điều mà em lo lắng. Em cũng không cần phải khổ cực để dung hòa vào thế giới của anh như thế, anh sẽ nghĩ cách dung hòa vào thế giới của em. Em không cần trở nên càng ngày càng tài giỏi hay gì đó, như bây giờ là tốt rồi. Mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh."

"Nhưng mà... em sợ người khác cười nhạo anh, nói vợ chưa cưới của anh không tiền không thế, là một cô gái không ai cần."

"Không sao, anh có tiền anh có thể, anh cần em."

Giọng nói của anh rất trầm lắng, khiến cho trái tim cô cũng dần bình tĩnh lại.

Anh nói.

Anh có tiền anh có thể, anh cần em.

Câu nói này như đâm thẳng vào lòng cô, như một hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh tạo nên từng đợt sóng nước.

"Em vẫn.."

Hứa Trúc Linh không kiềm chế được mà chu môi, nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại cúi người dùng môi anh chặn lại.

"A..."

Cô không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên, không hề có chút sức lực để chống đỡ.

Cố Thành Trung tiến quân thần tốc, anh công thành chiếm đất, không hề cho cô cơ hội thở dốc.

Hứa Trúc Linh không thở nổi, cả người cô như mềm đi. Như có một dòng điện nhỏ chạy qua người khiến cho cô chẳng hề có chút sức lực nào.

Một lúc lâu sau Cố Thành Trung mới rời khỏi đôi môi cô với vẻ thỏa mãn. Anh cũng sợ rằng mình sẽ lún sâu vào mà không kiềm chế được nữa.

Cô vẫn còn nhỏ.

Cổ Thành Trung thở hổn hển, mắt anh đen láy nhưng dường như lại có gợn sóng.

"Bây giờ em còn sợ gì nữa không?"

"Em sợ..."

Hứa Trúc Linh vừa nói ra hai chữ, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì rồi sợ tới nỗi che miệng lại. Vừa rồi cô còn chưa nói xong là đã bị anh hôn một lần, nếu là nói nữa thì có khi nào sẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net