Chương 89: Một ngày hầu vợ, cả đời hầu vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong thì Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu đi vào suối nước nóng. Bên trong nóng hôi hổi, mỗi cái ao đều là hình dáng tự nhiên, ở giữa là vách ngăn bằng đá, phía trên còn có tấm che.

Chủ quán trọ đã chuẩn bị áo choàng tắm, sau khi hai cô thay xong thì trực tiếp nhảy xuống ao.

Quán trọ còn chuẩn bị rượu trái cây, chỉ có một chút mùi rượu, đa phần là vị ngọt của hoa quả. Hứa Trúc Linh không kiềm chế được mà uống hơi nhiều.

Con gái mà ở chung một chỗ thì sao tránh khỏi tám chuyện. Mấy cô gái trong bộ tài vụ đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Mẹ ơi, đó chính là sếp lớn ư? Đẹp trai hơn trên tivi nhiều, lúc sáng ngồi trên hàng đầu của xe buýt, đẹp trai tới nhức cả trứng."

"Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt biết mấy. Cô nhìn đi, chủ tịch vừa đẹp trai lại giàu có, người có thể xứng với anh ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Các cô chiêu ở Đà Nẵng cũng khó ít, chắc chắn chủ tịch có thể chọn được một người mình yêu. Các cô cũng không cần tham gia náo nhiệt làm gì."

"Cũng chưa chắc, lỡ đâu chủ tịch thích cô bé lọ lem thì sao?"

Mấy cô gái bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ cả lên.

Hứa Trúc Linh im lặng núp ở một bên, cô nhìn mình một chút rồi thở dài.

Mẹ ơi tức quá.

Vì sao đàn ông đều không thích kiểu như mình chứ?

Bạch Minh Châu đi qua rồi nói: "Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không to thêm được đâu."

"Vì sao đàn ông không thích kiểu con gái như tớ chứ?"

"Có lẽ là sợ... cậu không đủ dinh dưỡng, ảnh hưởng tới đời con cháu." Bạch Minh Châu suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy có phải là tớ toi đời rồi không?"

"Cậu còn nhỏ, còn có cơ hội." Bạch Minh Châu nói thế khiến cho Hứa Trúc Linh cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Có cơ hội là được rồi, xem ra phải uống nhiều canh đu đủ hơn nữa, không thể ngừng được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng mọi người cũng rời đi. Bạch Minh Châu cũng không chịu được mà về trước.

Chỉ có Hứa Trúc Linh còn nằm bò ở trong đó một cách thoải mái, thoải mái đến nỗi cô không nỡ động đậy.

Hứa Trúc Linh có uống một chút rượu, cả người cô đều đang tỏa nhiệt, cảm thấy từng lỗ chân lông của mình như đang nở ra.

Cô nằm trên mấy tảng đá viền ao, gương mặt nóng hổi của Hứa Trúc Linh dán lên mặt đá lạnh lẽo, vô cùng thoải mái.

Hứa Trúc Linh cảm thấy mình sắp bị ngâm tan luôn rồi, nhưng cô lại không nỡ đi ra, chỉ có thể dùng cách này để hạ nhiệt. Nếu như lúc này có một khối băng lớn thì tốt biết mấy.

Đúng ngay lúc này, dường như cô thấy được có người đi tới trước mặt mình.

Hứa Trúc Linh mở to đôi mắt mơ màng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đại khái.

Rất nhanh sau đó người này đã tới gần, bây giờ cô mới có thể thấy rõ mặt mũi của anh.

Mẹ ơi, anh đẹp trai.

"Trúc Linh, em uống rượu rồi à?"

Cố Thành Trung thấy cô mãi chưa về thì tới đây tìm kiếm. Anh vừa đi vào đã thấy Hứa Trúc Linh nằm bò lên viền đá như một con báo biển thật thà.

Anh vừa đi vào là đã ngửi được mùi rượu lơ lửng trong không khí, lại nhìn xuống mấy vỏ chai lăn ở một bên. Xem ra là uống cũng khá nhiều đấy.

"Cố Thành Trung!"

Cuối cùng Hứa Trúc Linh đã nhận ra ai tới, cô nấc một cái rồi không kiềm chế được mà cười lên.

Cô bắt lấy tay của Cố Thành Trung, anh không kịp đề phòng nên bị cô kéo xuống ao.

Người anh lạnh quá, thoải mái quá.

"Ôm một cái!"

Hứa Trúc Linh giống như một con bạch tuộc bám chặt vào người Cố Thành Trung. Sau một loạt hành động thì áo choàng tắm của cô cũng nới lỏng qua.

Thậm chí Cổ Thành Trung còn nhìn thấy được bóng xuân e ấp, anh không khỏi cảm thấy khô nóng.

Cố Thành Trung không kiềm chế được mà nhớ về lần say rượu trước của cô, lần đó cũng như muốn lấy mạng của anh luôn vậy.

Lịch sử luôn có thể lặp lại một cách khiến người ta bất ngờ.

"Trúc Linh, nên về thôi."

Cố Thành Trung nhấn mạnh, giọng nói khàn trầm của anh rơi vào trong tai Hứa Trúc Linh khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Em không muốn về, em còn chưa ngâm đủ, còn chưa uống đã rượu trái cây... Anh có muốn thử không, ngon lắm đó."

"Em say rồi."

"Không có say mà. Chủ trọ bảo rượu này không say được."

"Vậy em cũng phải nhìn mình uống bao nhiêu rồi chứ. Trúc Linh về thôi, nên nghỉ ngơi rồi."

"Anh phiền quá."

Hứa Trúc Linh có chút không kiềm chế được khát vọng muốn chặn miệng của Cố Thành Trung lại. Đầu óc của cô cũng chưa kịp nghĩ sâu xa gì thì trực tiếp đưa môi qua.

Xúc cảm lạnh băng, tựa như là thạch trái cây vậy, khá là thích thú.

Có vẻ ngon lắm!

Cố Thành Trung cảm nhận được động tác của cô mà không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ có Hứa Trúc Linh mới có thể nhớ tới ăn trong tình cảnh này mà thôi.

Sau mà Cố Thành Trung lại từ chối nụ hôn Hứa Trúc Linh chủ động được chứ. Anh còn ước gì tìm cơ hội hưởng thụ một phen.

Vốn Hứa Trúc Linh chiếm thế chủ đạo, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Cố Thành Trung cướp cờ đi trước.

Hứa Trúc Linh còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã bị Cố Thành Trung đặt lên thành ao sau đó hôn lấy hôn để.

Cô thở dốc, không kịp lấy hơi nên cảm thấy đầu óc rất mờ mịt.

Qua một lúc lâu thì Cố Thành Trung mới buông cánh môi mềm mại của cô ra. Mà lúc này, cặp mắt của cô lại càng thêm mê ly, hai gò má đỏ ửng.

Hứa Trúc Linh còn liếm môi rồi nhìn Cố Thành Trung với vẻ luống cuống.

Nhưng mà biểu cảm này của cô lại khiến cho anh hận không thể lập tức chiếm hữu lấy cô.

Những sợi tóc ẩm ướt rũ xuống trước ngực, che đi những ánh xuân cuối cùng.

Sợi tóc màu đen kia như con rắn của dục vọng, quấy rầy khiến cho trái tim Cố Thành Trung không được bình yên.

Đúng lúc này, đột nhiên Hứa Trúc Linh nhíu mày lại, cô đưa tay xuống nước rồi nói.

"Đừng nhúc nhích, em nhổ nhánh cây đã."

Câu nói này của cô như một chậu nước cạnh xối thẳng vào người Cố Thành Trung.

Anh vội vàng đẩy cô ra.

"Cố Thành Trung... anh sao thế?"

"Không sao, em nhìn nhầm rồi."

"Thế à?"

"Được rồi, đã trễ lắm rồi, phải về đi ngủ thôi."

Bây giờ Cổ Thành Trung mới thở dài một hơi. Anh đi lên ôm Hứa Trúc Linh rồi đi về tới gian phòng của mình.

Cổ Thành Trung không vội thay quần áo cho mình mà là thay cho Hứa Trúc Linh trước. Nếu không thì mặc đồ ướt sẽ rất dễ bị cảm.

Lúc anh đi ra ngoài còn đặc biệt chuẩn bị hai bộ đồ của cô, cũng xem như là đáp ứng nhu cầu bức thiết.

Đối với Cổ Thành Trung mà nói thì chuyện thay đồ cho Hứa Trúc Linh chính là một việc có tính khiêu chiến nhất mọi thời đại.

Rõ ràng là món ngon trước mặt nhưng lại không thể ăn.

Cảm giác này rất khó chịu.

Cho dù thế công của anh có mạnh mẽ tới cỡ nào nhưng cô nhóc chỉ sẽ nhìn anh với ánh mắt đần độn. Nói không chừng còn cảm thán vì ngực mình nhỏ.

Cố Thành Trung không vội chuyện nam nữ.

Khả năng chịu đựng của anh cũng đủ mạnh mẽ, nhưng sau khi gặp được Hứa Trúc Linh thì Cố Thành Trung mới phát hiện khả năng chịu đựng của mình chẳng lẽ gì trước mặt cô cả. Lần nào Cố Thành Trung cũng bị Hứa Trúc Linh đạp đổ dễ như trở bàn tay.

Một ngày hầu vỢ, cả đời hầu vợ! Người là mình chọn, phải chịu thôi.

Cố Thành Trung bắt đầu thay đồ giúp Hứa Trúc Linh, giống như mặc đồ cho búp bê vậy. Sau khi mặc xong thì Hứa Trúc Linh mới đi qua ngửi ngửi: "Cố Thành Trung, anh thơm thế, có thể ăn không?"

Cố Thành Trung nghe vậy thì xụ mặt xuống, đúng là đồ ăn hàng. Đã say tới cỡ này rồi nhưng vẫn còn nhớ tới chuyện ăn uống.

"Anh là đồ em có thể ăn ư?" Cố Thành Trung bất đắc dĩ gõ đầu của cô rồi nói.

"Anh thơm quá, sờ trơn bóng, không kiềm chế được muốn cắn một miếng.."

"Thật sự muốn ăn à?"

Cô nhóc vội vàng dậy đầu.

Sau đó Cổ Thành Trung đưa tay tới gần miệng cô.

Hứa Trúc Linh bắt lấy một cách vui vẻ, sau đó há to miệng chuẩn bị cắn một miếng.

Nhưng khi cắn xuống lại rất nhẹ nhàng.

"Không ăn nữa à?"

"Không nỡ, anh sẽ đau mất..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net