Chương 91: Đoạt thức ăn trước miệng cọp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thích em như thế này."

Cố Thành Trung không hề do dự mà đưa ra câu trả lời.

"Đáp án này của anh rõ ràng là phạm quy rồi."

"Sao lại tính là phạm quy? Em nũng nịu với anh thì anh dỗ dành em, có gì là không thể?" Hứa Trúc Linh nghe thế nhưng mà không tìm ra sơ hở nào để phản bác.

"Cố Thành Trung, em đoán anh bàn bạc công việc làm ăn với người khác chắn chắn rất ghê gớm. Cái miệng này của anh lấy một địch mười, tàn sát tứ phương."

"Em cho rằng miệng này của anh chỉ có mỗi tác dụng này thôi à?"

"Miệng... trừ ăn uống nói chuyện ra thì còn tác dụng nào khác chứ?"

Hứa Trúc Linh có chút không hiểu, đúng ngay lúc này, người đàn ông trước mặt đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết.

Anh đưa người tới, bàn tay to lớn giữ chặt cổ cô, khiến cô không thể nào đào thoát.

Cánh môi đụng vào nhau, Cổ Thành Trung lấy đi đồ ăn sáng cô còn chưa kịp ăn.

"Còn có chức năng này."

"Anh đoạt thức ăn trước miệng cọp?" "Đần, anh đang hôn em, có thể phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ không hả?"

Cố Thành Trung nói với vẻ bất đắc dĩ.

Đời trước của cô nhóc nhà anh chắc chắn là heo, vậy nên đời này mới có thể tham ăn như thế.

Người khác được nghỉ về nhà đều là đi chơi, cô thì cứ như heo xổng chuồng vậy, nếu không ngăn chặn lại một chút thì có lẽ cái gì cũng có thể nhét vào miệng được.

Hứa Trúc Linh ăn rất thỏa mãn, Cố Thành Trung gõ gõ đầu của cô rồi nói: "Đợi lát nữa phải leo núi, có lẽ anh sẽ không đi chung với em được, phải bảo vệ chính mình cho tốt. Đợi leo tới đỉnh núi rồi lại hội hợp, hiểu chưa?"

"Anh yên tâm đi, anh cũng phải cẩn thận đó."

Hứa Trúc Linh quay người rời đi, Cố Thành Trung còn định tặng cho cô một cái hôn tạm biệt. Nhưng ai ngờ anh còn chưa kịp nói thì cô nhóc này đã chạy đi mất.

Chẳng chú ý tới anh gì cả.

Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu cõng ba lô leo núi, đường núi cũng không quá dốc, nhưng trước đó có vài cơn mưa mùa thu nên rất trơn. Có nơi không được ánh nắng chiếu tới còn mọc rêu. Cho nên đường không phải dễ đi cho lắm, phải hai người đỡ nhau mới đi được.

Bạch Minh Châu mang theo rất ít đồ, cô ấy lại nhìn Hứa Trúc Linh mang theo một ba lô vô cùng lớn thì không khỏi nhíu mày: "Cậu chuẩn bị cái gì thế hả, sao mà lại nặng vậy?"

"Đồ ăn đó, không phải là bữa trưa phải giải quyết trên núi sao? Chắc chắn là tự mang lương thực. Tớ mang cả phần của ậu và Cố Thành Trung nữa."

"Mang theo nhiều như thế mà cậu không thấy nặng à? Bữa trưa ăn chút gì đó là được rồi."

"Nhưng mà... trong này toàn những món tớ thích ăn..."

Hứa Trúc Linh không nỡ bỏ lại. Bên trong có cá khô, đậu phụ thối, cổ vịt... Có rất nhiều đồ ăn ngon.

Đây đều là do cô đi siêu thị dưới lầu mua đó. Mua hết năm trăm ngàn tiền đồ ăn vặt lận.

Hứa Trúc Linh đoán rằng dạ dày cao cấp như Cổ Thành Trung chắc chắn chưa từng ăn mấy thứ này. Cho nên cô còn đặc biệt mang theo cho anh nếm thử.

Bạch Minh Châu không còn gì để nói nữa rồi.

Trí thông minh của Hứa Trúc Linh vốn đã không cao, bây giờ lại còn bị tình yêu làm mờ con mắt, sắp biến thành số âm rồi!

"Để tớ xách cho cậu một ít." Cuối cùng Bạch Minh Châu lựa chọn thỏa hiệp.

Cô từ chối: "Không nặng mà, tớ có thể cõng được. Tớ chuẩn bị cho cậu hai chai nước uống tăng lực, nếu mà cậu mệt rồi thì nói tớ."

"Biết rồi biết rồi, người ngốc có ngốc phúc..."

Bạch Minh Châu nói với vẻ bất đắc dĩ.

Một hàng người lên núi, Cố Thành Trung đi đầu.

Bình thường Hứa Trúc Linh cũng đi bộ nhiều, bởi vì không nỡ bỏ tiền ra đi xe buýt hoặc là taxi nên vẫn có thể chịu được. Nhưng những người khác thì không, rõ ràng có chút có lòng mà không có sức.

Còn chưa đi được bao xa thì đã có người la hét muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Mọi người đều dừng lại, Bạch Minh Châu và Hứa Trúc Linh cũng không tiện đi tiếp. Hai cô cũng tạm dừng nghỉ ngơi một lát.

"Bạch Minh Châu, bên kia có quầy quà vặt, cô đi mua cho tôi chai nước đi."

Có người nói to.

"Đúng đúng, cũng giúp tôi mua một chai đi. Lên núi không mang quá nhiều đồ."

"Cũng may là gần đây có quầy quà vặt, không cần mang theo quá nhiều đồ. Bạch Minh Châu cũng giúp tôi mua một chai đi."

"Tôi thống kê một chút xem có bao nhiêu người... Cô mua mười hai chai đi. Cô uống cái gì? Còn anh?"

Người đầu tiên mở miệng nói bắt đầu sắp xếp.

Bọn họ không những muốn uống nước khoáng lọc mà còn có người muốn uống bò húc, pepsi,..

Bây giờ Bạch Minh Châu chỉ là một nhân viên thực tập, tự nhiên là đối tượng bị sai vặt.

Nhưng quầy quà vặt cũng không gần, đi qua mất năm mười phút, lại còn vừa đi vừa về, xách thêm mười mấy chai nước nữa. Cũng không biết là phải đi mấy vòng.

Nếu là những nhân viên thực tập khác thì thôi, hết lần này tới lần khác Bạch Minh Châu cũng không phải là người sợ chuyện gì.

Cho dù trời sập xuống cũng có Nguyên Doanh che chở cho cô ấy.

Huống chi chủ tịch của tập đoàn này là chồng chưa cưới của bạn thân cô cơ mà. Sợ cái đếch?

Bạch Minh Châu không quan tâm tới, cứ ung dung ngồi cắn hạt dưa.

Người đầu tiên hô lên có chút không nhịn được, cô ta nhíu mày rồi nói với vẻ lạnh nhạt: "Nhân viên thực tập kia, cô điếc à? Không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Cô còn không đi mua đi?"

Hứa Trúc Linh nhận ra cô ta, là trưởng phòng của phòng tài vụ. Tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Dương, năm nay cũng chưa tới ba mươi tuổi.

Tới giờ vẫn chưa lập gia đình, rất khó chơi. Bạch Minh Châu đã kể lể về chị ta không chỉ một lần.

Ý thế hiếp người, làm quan hệ bám váy ngay trong bộ phận, lừa trên gạt dưới.

Nhưng năng lực làm việc lại rất mạnh, cho nên người khác có giận cũng chẳng dám nói gì.

Hứa Trúc Linh nhìn thoáng qua về mặt không tình nguyện của Bạch Minh Châu thì lại sợ cô ấy gây chuyện nên vội vàng lôi cô ấy đi.

Bạch Minh Châu liếc Hứa Trúc Linh một cái rồi nói: "Cậu tốt như thế làm gì? Rõ ràng là bọn họ đang nghiền ép sức lao động miễn phí là tớ đây."

"Dù sao đối phương cũng là cấp trên của cậu. Cậu cũng không muốn sau này chị ta hạch sách cậu đúng không?"

"Bà đây đã không muốn làm từ lâu rồi. Toàn bộ phòng tài vụ đều bị cô ta kiến cho tối tăm rối loạn. Cậu nên khuyên chồng chưa cưới của cậu đi, rửa sạch mắt vào, đừng có nhìn không rõ."

"Tớ chẳng quan tâm tới chuyện của anh ấy, tớ chỉ quan tâm cậu thôi. Nếu mà cậu cảm thấy làm việc ở đây không được thu lợi thì có thể đổi m chỗ khác, kiểu gì chẳng kiếm được chỗ phù hợp."

"Trúc Linh, cậu vẫn luôn lạc quan như thế này sao?"

Bạch Minh Châu vốn đang tức tới bốc khói, nhưng lại bị Hứa Trúc Linh nói mấy câu mà bình tĩnh lại.

Hứa Trúc Linh luôn có kiên nhẫn khuyên bảo mình, dường như trời có sập trước mặt cô thì cô cũng có thể hóa nhỏ lại một chút vậy.

"Đây là lạc quan à? Đây không phải là tích cực hướng về phía trước sao?"

"Đây là ngốc."

"Đại trí giả ngu cậu hiểu không. Tớ cũng biết bị người khác sai bảo không được thoải mái lắm. Nhưng tớ cũng không thể vì chồng sắp cưới của mình là Cố Thành Trung mà tùy ý làm bậy được đúng không. Tớ ở bên cạnh anh ấy có thể trở nên càng tốt hơn, nhưng tớ cũng không hi vọng rằng mình rời khỏi anh ấy sẽ trở nên nghèo khó, chẳng làm được trò trống gì."

"Tớ có thể dán lên người mình nhãn hiệu của Cố Thành Trung, nhưng tớ không muốn trở thành thứ phụ thuộc anh, dựa vào anh mà sống. Nếu anh ấy cho mình cái gì thì mình sẽ nhận. Nếu anh ấy không cho thì mình vẫn có thể sống tốt. Đây không phải rất tốt sao?"

Bạch Minh Châu nghe thấy thế thì trái tim cô ấy run lên.

Có thể để mình dán lên nhãn hiệu của anh ấy, nhưng không thể trở thành kẻ phụ thuộc.

Ỷ vào quyền thế của người khác cũng mãi chỉ là giả dối mà thôi.

Chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới là an toàn. Hóa ra Hứa Trúc Linh không ngốc, cô nhìn rõ mọi chuyện hơn bất cứ mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net