CHƯƠNG 047-048

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 047: CÓ TIN TÔI GIẾT CÔ KHÔNG?

Dì Trương bị dọa cho sợ chết khiếp, lập tức vứt máy hút bụi trong tay xuống, chạy lại: "Cậu chủ, cậu mau bỏ tay ra, cậu định làm gì vậy hả?!"

"Cút!" Cảnh Nam Kiêu hét lên một tiếng, không thèm quay đầu lại.

Dì Trương sợ anh ta, nhưng cũng không thể để anh ta đánh mợ chủ như vậy, lắp bắp một lúc không biết nên nói gì, Cố Thiên Tầm khó nhọc mở lời: "Dì Trương, kệ anh ta, để mặc anh ta giết tôi, dì đừng xen vào..."

Cảnh Nam Kiêu càng dùng lực mạnh hơn, cô thở nặng nhọc vài tiếng rồi nói không nổi nữa.

Không phải định giết người đấy chứ?! Dì Trương không dám lề mề nữa, vội lén lút chạy đi gọi điện cho ông chủ.

.........

"Đêm qua cô đi đâu hả?!" Cảnh Nam Kiêu lên giọng chất vấn, đôi mắt hằn lên vẻ giận dữ tột độ như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô. "Cô đã ngủ với hắn rồi à? Cố Thiên Tầm, cô để cho hắn làm chuyện đó rồi?"

Tim, đã không còn đau nữa rồi.

Nhưng càng ngày càng lạnh...

Lạnh hơn cả bị dìm xuống nước....

Cô cười lạnh, nhìn anh ta, như đang xem chuyện khôi hài, "Đúng vậy, chúng tôi ngủ rồi thì sao hả? Làm chuyện đó rồi thì sao? Anh định giết tôi à? Khụ khụ..."

Tay anh ta càng siết chặt hơn, Cố Thiên Tầm cũng không phản kháng, chỉ lạnh lùng cao ngạo nhìn anh ta. Trước mặt anh ta cô quyết không tỏ ra yếu đuối được!

"Cố Thiên Tầm, có tin tôi giết cô không!" Anh ta nghiến chặt răng.

Cô ngẩng gương mặt trắng nhợt của mình lên thách thức, "Anh làm thử tôi xem!"

Cảnh Nam Kiêu thực sự hận đến thấu xương. Cả đêm ngồi trong phòng, cả đêm không ngủ. Gọi điện cả đêm cho cô, cho đến tận lúc điện thoại hết pin, nhưng cái người đàn bà đáng chết này không thèm nghe một cuộc nào. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô và Mộ Dạ Bạch đang làm chuyện đó trên giường, lòng anh ta sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Cái cảm giác đó thực sự khó chịu đến cực độ!

Thế nhưng cô ta không những không thấy mình sai, lại còn dám lớn tiếng lên giọng như vậy!

Thật là đáng chết!

Cảnh Nam Kiêu buông tay ra, cô thở hồng hộc, còn chưa kịp định thần lại thì một giây sau đã bị anh ta nhấc bổng cả người bế thốc vào lòng. Người anh ta nóng bừng như lửa tóm gọn cô như thiên la địa võng, đôi mắt vằn lên: "Cố Thiên Tầm, không ngờ cô lại đê tiện đến mức dám dụ dỗ đàn ông bên ngoài, xem ra là do tôi chưa thỏa mãn được cô có phải không? Hả?"

Cô không giãy giụa, chỉ là không cam tâm yếu đuối trước mặt anh ta, cười giễu cợt, "Khả năng phòng the của chồng có vấn đề, người làm vợ như tôi đương nhiên phải thông cảm, vì vậy chỉ đành tìm người làm giúp nhiệm vụ của anh. Lẽ ra anh nên cảm ơn tôi đã rộng lượng với anh mới phải chứ?"

"Cô..." Cảnh Nam Kiêu tức đến máu nóng dồn lên mặt.

"Cảnh đại thiếu gia, đừng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mỗi mình anh là đàn ông, càng đừng tưởng rằng Cố Thiên Tầm tôi sẽ chạy theo anh cả đời!" Cô thần sắc lạnh băng, cả người ngạo khí. "Anh chơi bời với người tình bên ngoài của anh như thế nào tôi đều không can thiệp, vì thế anh tốt nhất cũng đừng xía vào chuyện của tôi!"

Nói xong, cô đẩy mạnh một cái khiến anh ta lùi ra sau một bước. Cô đứng trên cầu thang, nhìn anh như đầy ghê tởm: "Bộ dạng của anh hiện nay chỉ khiến tôi buồn nôn!"

Buồn nôn? Cô ta dám nói anh khiến cô ta buồn nôn ghê tởm! Phải rồi giờ cô ta đã có người đàn ông khác, đương nhiên trong mắt cô ta không còn anh nữa rồi!

Cảnh Nam Kiêu nhìn theo bóng người cô như muốn xé tan cô ra, máu nóng bốc lên đầu, anh ta gầm lên một tiếng: "Cố Thiên Tầm, cô thật đáng chết, người đàn bà hạ tiện như cô! Tôi phải ly hôn với cô!"


CHƯƠNG 048: CẢM ƠN ÔNG XÃ TÁC THÀNH

Cố Thiên Tầm khựng lại, bám vào tay vịn cầu thang.

"Thế nào? Sợ rồi hả?" Cảnh Nam Kiêu chế giễu nhìn Cố Thiên Tầm đứng lại, mắt anh lóe lên tia nhìn đắc ý, "Nếu như không muốn ly hôn, bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, không biết chừng tôi còn có thể tha cho cô lần này."

Quỳ xuống cầu xin anh ta? Cố Thiên Tầm bật cười, thở dài tự trách, ngày xưa mình điên rồi mới yêu người đàn ông như anh ta. Thật điên rồi nên mới để cho anh ta dày vò hành hạ đến mức hồ đồ hai năm trời nay.

Cô quay người lại, lãnh đạm nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới.

"Được, ly hôn càng đúng ý của tôi." Sau đó, cô mỉm cười dịu dàng, giọng mềm mại đi nhiều: "Cảm ơn ông xã tác thành."

Cảnh Nam Kiêu tức giận đến mức mặt vừa tái vừa trắng, đầu óc trống rỗng. Vừa mấy ngày trước cô ta còn thề thốt cả đời này sẽ không ly hôn, vừa dụ dỗ được Mộ Dạ Bạch đã thay lòng đổi dạ rồi?

.....

Đàn bà thay lòng đổi dạ đều nhanh như vậy hay sao?

"Cố Thiên Tầm, cô ** đứng lại cho tôi!" Đến lúc anh ta nói ra câu này thì cô đã đi lên gác rồi. Cảnh Nam Kiêu chạy đuổi theo lên, đưa tay giữ lấy cánh tay cô.

Tim cô đau nhói, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh ta: "Sao hả? Hối hận rồi sao? Thấy tôi đáng yêu hơn tình đầu của anh nên giờ không muốn ly hôn nữa hả?"

Cô hỏi dồn một tràng, không để cho Cảnh Nam Kiêu đường thoát, khiến anh ta cứng họng.

Đúng....

Chính vào giây phút cô nói ly hôn, anh đột nhiên không muốn ly hôn nữa. Chết tiệt! Anh không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy!

Thế nhưng anh lại buông ra những lời cay độc: "Haha, cô đáng yêu hơn Tư Lam? Cố Thiên Tầm, cô đang mơ à? Trong mắt tôi, cô thậm chí còn không xứng để mang ra so sánh với cô ấy!"

Cô chớp mắt, cố kềm chế để nước mắt không hoen ra khỏi tròng.

Anh ta nói tiếp: "Cuộc hôn nhân này đã đến lúc ly dị rồi! Chiếc giày rách người khác từng xỏ vào, Cảnh Nam Kiêu tôi không thèm!"

Giày rách...

Hai từ sắc lạnh đó vang lên, khiến thân người mảnh mai của cô run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.

"Hoang đường! Hai đứa muốn ly hôn đã hỏi ta chưa? Ta đồng ý chưa hả?" Một giọng nói trầm lớn vang lên trong không gian, khiến người ta giật thót mình.

Hai người đang cãi cọ bỗng chốc im bặt nhìn sang, Cảnh Thanh Phong uy nghiêm đứng dưới nhà, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người họ, ra lệnh: "Cả hai đứa xuống đây ngay!"

Hai bên của Cảnh Thanh Phong là mẹ con Trần Di và Cảnh Dao. Hiển nhiên câu nói cuối cùng của Cảnh Nam Kiêu đã bị Trần Di nghe thấy, bà ta gặng hỏi: "Nam Kiêu, chiếc giày bị người khác xỏ vào là sao hả? Cô ta ngoại tình rồi?"

Cảnh Dao trừng mắt lên hỏi: "Cố Thiên Tầm, đêm qua cô không về nhà, hóa ra là lén lút tằng tịu với người đàn ông khác sao?"

Cố Thiên Tầm không nói năng gì, hít vào một hơi sâu, trấn tĩnh lại, gạt Cảnh Nam Kiêu ra đi xuống dưới nhà.

Cô cảm thấy rất mệt, là một cảm giác mệt mỏi từ trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim....

Cô đã chán nản không buồn phản bác nữa rồi.

Trần Di bị thái độ đó của cô làm cho sốt ruột, mở mồm chửi mắng: "Cố Thiên Tầm cô là loại đàn bà mất nết, cô..."

"Bà im đi cho tôi!" Cảnh Thanh Phong lạnh lùng lên tiếng khiến những lời chửi mắng trong miệng Trần Di đành phải nén lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net