CHƯƠNG 049-050

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 049: BỌN CON ĐỀU MỆT RỒI

"Thiên Tầm, đi vào thư phòng với ba.", với tình hình trước mắt thì Cảnh Thanh Phong điềm tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn Thiên Tầm một cái rồi quay lưng bước vào thư phòng. Cố Thiên Tầm không nói gì, lặng lẽ đi theo.

Trong cái nhà này, có bố chồng và cũng chỉ có mình ông ấy là nói chuyện tử tế với mình.

......

Trong phòng giờ chỉ còn mỗi Cảnh Nam Kiêu là vẫn đơ ra trên gác, nét mặt khó coi đến cùng cực. Trần Di chạy lên lầu, hỏi: "Con trai, mau nói cho mẹ biết, cái con tiện nhân Cố Thiên Tầm có phải đã ngoại tình rồi không?"

"Con sớm đã biết cô ta không phải cái thứ tốt đẹp gì, bây giờ cuối cùng cũng bị bắt quả tang rồi nhé!" Cảnh Dao tỏ ra vui mừng thấy rõ: "Anh, lần này anh nhất định bỏ cô ta đi, không được nhân nhượng nữa!"

"Đủ rồi!" Cảnh Nam Kiêu mất kiên nhẫn cắt ngang hai người, "Đây là chuyện vợ chồng của con, không cần hai người phải bận tâm!"

Nói xong, anh ta đi về phòng mình, hất cánh cửa nặng đóng sầm một cái vào.

Cảnh Dao và Trần Di bị dọa đứng tròn mắt nhìn nhau, một lúc sau mới kịp định thần lại, Cảnh Dao tức giận kêu lên: "Mẹ, anh con bị uống nhầm thuốc rồi hả? Chúng ta đều muốn tốt cho anh ấy, anh ấy hung dữ cái gì chứ?"

"Mẹ xem cái kiểu anh ấy nói chuyện xem, thần kinh có bình thường không chứ? Cái gì mà chuyện vợ chồng con, không cần hai người bận tâm? Giờ ngược lại chúng ta biến thành người ngoài rồi?" Thái độ Cảnh Dao cực kỳ bất bình.

Trần Di nghĩ ngợi một lúc sau đó cả mặt tái mét đi, "Không lẽ nào nó thật sự yêu Cố Thiên Tầm rồi chứ?"

............

Trong thư phòng.

Cảnh Thanh Phong hai tay nắm sau lưng, đứng thẳng tôn nghiêm. Đôi mắt nhìn Cố Thiên Tầm thấy vẻ mặt quật cường của cô, đôi mắt thâm trầm, chứa đầy những tâm tư phức tạp.

"Thiên Tầm, cái tính cách của con giống hệt như mẹ con." Cảnh Thanh Phong nói, giọng điệu có phần lự bất tòng tâm.

Vừa nghe đến mẹ mình, gương mặt quật cường của cô có chút xao động, mũi cay cay.

"Nói ba nghe xem nào, chuyện này đầu đuôi ra sao." Cảnh Thanh Phong ngồi xuống sopha, nói chậm rãi, nhìn cô khẽ gật đầu biểu thị ý bảo cô cũng ngồi xuống, mới nói tiếp: "Những lời Nam Kiêu nói, ba không tin. Con là người như thế nào, trong lòng ba đều rõ."

Trong mắt ông chứa đựng sự ấm áp hiền từ: "Con là đứa trẻ biết chừng mực."

Thấy bố chồng tin mình một cách vô điều kiện như vậy, phút chốc như chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Cố Thiên Tầm, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể dỡ bỏ tấm mặt nạ kiên cường mà cô đã đeo bao lâu nay. Giờ đây không có mẹ và em trai ở bên, chỉ có bố chồng là đem lại cho cô cảm giác ấm áp của người thân, gia đình.

"Ba ạ, con không hề ngoại tình. Đêm qua con ở lại nhà một người bạn, nhưng quan hệ giữa chúng con không phải như những gì Nam Kiêu nghĩ. Nhưng... " Hít vào một hơi sâu, ngón tay Thiên Tầm nắm chặt lại, "Con và Nam Kiêu... có lẽ nên ly hôn thôi. Hai năm nay, bọn con đều mệt rồi... Con cũng không muốn cứ tiếp tục vùi dập như vậy nữa."

"Thiên Tầm, trước khi kết hôn con đã đồng ý với ba là dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ tiếp tục kiên trì. Con quên rồi sao? Hơn nữa tình cảm hoàn toàn có thể từ từ bồi đắp được."

"Cũng đã hai năm rồi, nếu thật sự có thể bồi đắp được thì hiện giờ cũng đã có rồi, ba ạ."

Cảnh Thanh Phong cười: "Con thật sự cho rằng Nam Kiêu không hề có chút tình cảm nào với con sao?"

Thiên Tầm sững sờ.

"Nó là con trai ba, ba hiểu nó hơn con. Nếu như nó không hề có chút tình cảm nào với con thì chuyện đêm qua con không về nhà nó cũng không đến mức phải tức giận, tra khảo con như vậy."


CHƯƠNG 050: QUYẾT KHÔNG LY HÔN

Cố Thiên Tầm cười khổ, đó là quan tâm sao? Đó chẳng qua chỉ là vì cô đã kích động vào lòng tự ái đàn ông của anh ta mà thôi!

"Ba..."

"Thiên Tầm, ba biết hai năm qua con đã chịu nhiều khổ sở." Như thể ông cảm thấy được cô định nói gì nên ngắt lời cô. "Nhưng con nên nghĩ đến mẹ con, em trai con nữa, nếu con thật sự ly hôn rồi, con nghĩ xem cơ thể mẹ con ốm yếu như vậy liệu có chịu nổi cú sốc này không? Con biết là điều khiến bà ấy đau khổ nhất là không có một gia đình hoàn chỉnh. Hơn nữa ba đã nhận lời với mẹ con là sẽ chăm sóc cho con, nếu giờ ba để con đi khỏi nhà họ Cảnh thì mẹ con sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho ba."

Cô thở dài. Những lời bố chồng nói đâu phải cô không biết? Ông ấy có ân với cả gia đình cô. Nếu không nhờ ông thì mẹ cô sao có thể ra nước ngoài, có được chế độ chữa trị tốt nhất; nếu không nhờ ông, em trai cô sau khi tàn phế cả hai chân làm sao có thể yên tâm đi Paris học mỹ thuật được.

Những ân huệ mà bố chồng giành cho gia đình cô, không thể chỉ tính bằng tiền được. Ông là người tái sinh cả gia đình ba người họ, cô đền đáp ơn nghĩa này như thế nào cũng không đủ.

"Ba, hôn nhân phải do sự cố gắng từ cả hai phía mới có thể tiếp tục được." Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nhìn lên Cảnh Thanh Phong, nói: "Con tôn trọng lựa chọn của Nam Kiêu. Nếu anh ấy muốn ly hôn thì con sẽ đồng ý."

Nếu Nam Kiêu không ly hôn thì trong cuộc hôn nhân này, cô không có quyền được ly hôn. Từ khi kết hôn đến giờ, cô luôn trong trạng thái bị động.

Cảnh Thanh Phong dường như chỉ chờ câu nói này của cô, ông gật đầu: "Được, quyết định vậy đi. Giờ con ra ngoài đi, bảo thằng Nam Kiêu vào đây cho ba."

Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa, lặng lẽ mở cửa bước ra.

........

Sau khi gọi Cảnh Nam Kiêu vào thư phòng xong, Cố Thiên Tầm đi về phòng tắm rửa. Dòng nước ấm nóng xối thẳng từ đầu xuống, cũng không làm tan đi tấm băng lạnh trong lòng.

Tắm một lúc lâu, một phần những mệt mỏi dần tan đi, cô mới mặc đồ vào đi ra, mở chiếc điện thoại vừa được sạc pin ra, điện thoại của cô không ngừng rung lên, bao nhiêu tin báo cuộc gọi lỡ không đếm hết được dần hiện ra, tin báo đến dồn dập đến mức cô cảm giác điện thoại của mình sắp lật khỏi tay rồi.

Dương Mộc Tây cũng rảnh quá nhỉ, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại như vậy!

Cô trầm ngâm, đặt điện thoại một bên, để mặc cho nó rung. Sau khoảng hai phút thì cuối cùng nó cũng ngừng rung rồi, cô mới nhấc điện thoại lên mở tin báo ra xem từng dòng một, hồi lâu vẫn chưa định thần được.

Mộc Tây gọi hơn 20 cuộc, còn lại đều là của Cảnh Nam Kiêu, cô lẩm nhẩm đếm, tất cả khoảng hơn 100 cuộc!

Anh ta... làm gì vậy?

Đêm qua không phải anh ta lẽ ra đã quấn quít, ngọt ngào với Tần Tư Lam hay sao? Điên cuồng tìm cô như vậy, rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ?

Trong lúc đầu cô đang tràn ngập những câu hỏi thì cửa phòng ruỳnh một tiếng bị đá bật ra. Cô bất giác ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Nam Kiêu đang đứng dựa vào cửa.

"Cố Thiên Tầm, tôi thay đổi ý định rồi, tôi sẽ không ly hôn nữa." Ánh mắt anh ta âm trầm, đắc ý nhìn cô.

"...." Cố Thiên Tầm tò mò không hiểu bố chồng đã làm thế nào thuyết phục được anh ta. "Sao hả? Anh không ly hôn, anh không sợ Tần tiểu thư của anh biết chuyện anh đã kết hôn rồi à?"

Anh ta như thể không nghe thấy những lời cô nói, chỉ tự lẩm bẩm: "Giữa cô và Mộ Dạ Bạch căn bản không phải là quan hệ như vậy!"

Anh hiểu rất rõ người phụ nữ này, cô có thể lừa dối tất cả mọi người, nhưng trước mặt bố anh, cô không bao giờ nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net