CHƯƠNG 059-060

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 059: DƯ VỊ CỦA SỰ VỤNG TRỘM

Hai cô gái tâm sự thân thiết như thể giữa họ không còn khoảng cách, hơn nữa đối tượng lại là người đàn ông hoàn hảo trước mặt. Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch một cái, chỉ thấy mặt anh vẫn điềm nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể anh ta không hề bận tâm đến những lời nói của Cảnh Dao. Người đàn ông này điềm đạm trầm tĩnh, tâm tư sâu xa, đâu phải người mà cô có thể dễ dàng đoán biết như vậy được.

Nghe thấy tiếng giày cao gót ngày càng tiến lại gần, cô đẩy anh ra, luống cuống nói: "Mau buông tôi ra!"

"Sợ bọn họ nhìn thấy à?" Mộ Dạ Bạch không thả cô ra, chỉ cúi xuống nhìn cô, như thể anh đang chiêm ngưỡng vẻ lo lắng, sợ hãi trên mặt cô.

Tính khí quật cường của cô bùng lên: "Tôi sợ cái gì chứ? Là tôi lo bị Cảnh Dao nhìn thấy rồi thì sau này anh sẽ mất đi lòng mến mộ của cô ta mà thôi. Vậy thì tiếc cho anh quá!"

Chính cô cũng không nhận thấy khi nói ra câu này trong lòng cô có chút chua xót.

Mộ Dạ Bạch nhìn sang hướng hành lang dài phía trước. Hai cô gái đang bước đến, không lâu sau sẽ rẽ sang bên để đi về phía họ, lúc này anh mới chậm rãi nhìn cô, nói: "Nếu cả hai chúng ta đều chằng sợ, vậy thì cứ để yên như thế này đợi bọn họ đến. Vừa hay..."

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "... dù sao tôi cũng chẳng có hứng thú gì với Cảnh Dao cả, đem cô ra làm bia đỡ đạn cũng không tồi."

"...." Anh ung dung bình thản nói.

Đem cô làm bia đỡ đạn, vậy thì từ nay về sau cô càng đừng hòng được yên ổn trong ngôi nhà đó! Cảnh Dao chịu tha cho cô mới là lạ!

Cố Thiên Tầm đầu hàng trước anh ta rồi, cô hoảng hốt nói: "Anh đừng đùa nữa! Là tôi sợ được chưa? Anh mau bỏ tôi ra!"

Thấy cô nhận thua trước, Mộ Dạ Bạch có phần hả hê, thế nhưng lúc hai cô gái gần bước đến anh vẫn không chịu buông ra, ngược lại dùng tay khóa chặt lấy tay cô, anh đẩy cửa bước vào một căn phòng riêng, kéo theo cô vào theo.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo hắt vào từ phía ngoài cửa sổ, mờ mờ ảo ảo chiếu rọi vào khoảng không. Thân người cao lớn của Mộ Dạ Bạch dựa vào cánh cửa, một tay vẫn siết chặt lấy tay cô.

Cô hồi hộp nín thở, một tay bám vào vai anh ta, đưa mắt nhìn qua vai anh thấy hai bóng người bên ngoài lướt qua. Cô lo lắng đến mức không hề để ý rằng cô và anh đang đứng sát nhau đến thế. Hơi thở mang mùi rượu thơm nồng của cô phả vào tai anh.

Cho đến khi...

Giọng nói trầm trầm của anh vọng xuống đầu cô.

"Trông chúng ta có giống như đang vụng trộm không?"

Cô đơ người.

Ánh mắt cô nhìn vào anh, có lẽ do ánh đèn quá tối, mắt anh như có một lớp sương mờ bao phủ, cảm giác mê hoặc đến khó tả. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng trong đấy không hề thấy có sự cười cợt mà ngược lại vô cùng chân thật.

Tim Cố Thiên Tầm không ngừng run lên, đôi môi cô khẽ nhúc nhích, cô đưa tay gạt anh ra: "Đừng nói linh tinh... Tôi phải đi đây."

Cô chắc chắn là say rồi!

Chắc chắn là say rồi nên mới có cảm giác mất hồn, dụ hoặc như thế này, trong khi đó bản thân lại hoàn toàn không hề hay biết!

Chắc chắn là say rồi, nên giây phút này mới cảm thấy rung động đến mức không thể khống chế bản thân như thế này!

Anh đột nhiên nhanh như chớp, đưa tay kéo cô lại, đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào cô như muốn bén lửa: "Cố Thiên Tầm, đột nhiên tôi rất hiếu kỳ muốn biết dư vị của sự vụng trộm là như thế nào."


CHƯƠNG 060: ÍT NHẤT PHẢI HỌC ĐƯỢC CÁCH TỪ CHỐI TÔI

Anh đột nhiên nhanh như chớp, đưa tay kéo cô lại, đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào cô như muốn bén lửa: "Cố Thiên Tầm, đột nhiên tôi rất hiếu kỳ muốn biết dư vị của sự vụng trộm là như thế nào."

"... Hả?"

Cố Thiên Tầm kinh ngạc thốt lên. Một giây sau không đợi cô kịp phản ứng, anh đã giữ chặt cánh tay cô đẩy anh ra, tay còn lại vừa đưa ra, cả người cô đã bị anh ôm trọn vào lòng.

Trước đôi mắt đang mở to kinh ngạc của cô, anh thản nhiên đưa môi lên, phủ lấy đôi môi phớt hồng của cô. Hơi thở man mác của anh đượm nồng mùi rượu vang, và nụ hôn mãnh liệt xâm chiếm lấy miệng cô, cô có cảm giác mình đang đứng dưới những tán Tử Đằng tím biếc rủ xuống, đầy lãng mạn bao bọc lấy tim cô, khiến cơ thể cô trở nên căng cứng.

Lý trí mách bảo cô rằng mình nên chống lại cái cảm giác này, nên đẩy anh ta ra! Thế nhưng chút lý trí khó khăn lắm mới nhen nhóm lên được trong đầu cô đã lập tức bị nụ hôn sâu của anh làm cho tắt ngúm. Trong lúc cô đang có cảm giác ngộp thở thì chiếc lưỡi anh bá đạo cuốn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng ngậm mút lấy...

"A..." cô không kềm được, khẽ rên lên, cánh tay bị anh tóm chặt giờ đã không còn sức giãy giụa gì nữa, ngược lại đưa tay túm lấy áo anh, cô dựa vào anh để khỏi ngã.

Nụ hôn này so với nụ hôn sáng hôm đó, thì càng nồng cháy quyến luyến hơn.

Kinh nghiệm hôn của Cố Thiên Tầm gần như đều do một tay người đàn ông này dạy cho, vì thế cô nào phải đối thủ của anh ta. Chưa bao lâu sau đã bị anh hạ gục.

Cho đến khi cả hai đã hôn đến mức sắp không thở nổi nữa thì Mộ Dạ Bạch mới lùi lại một bước, nâng khuôn mặt ửng hồng của cô lên, ánh mắt tỏ ra nguy hiểm: 'Muốn làm như cả hai không quen biết thì ít nhất cô phải học được cách từ chối tôi trước đã."

............

Cố Thiên Tầm vội vàng quay lại bàn ăn, không biết do say rượu hay do say đắm trong nụ hôn vừa nãy mà cô vừa đi vừa có cảm giác lâng lâng như người trên mây.

Lúc bước ra tay cô vẫn hơi hằn đỏ. Cô buồn bực nghĩ lại nụ hôn ban nãy, trong khoảnh khắc đó cô dường như quên mất rằng mình là người đã kết hôn, hiện giờ nghĩ lại mới thấy mình chẳng khác gì Cảnh Nam Kiêu.

"Mộc Tây, cậu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì mình đi thanh toán." Cố Thiên Tầm muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô sợ không biết lát nữa làm sao đối mặt với Mộ Dạ Bạch.

"Còn chưa uống hết rượu mà! Cậu đi vệ sinh lâu thế, mặt sao đỏ bừng lên thế kia?" Dương Mộc Tây cũng uống kha khá rồi, nói năng cũng không ý tứ gì nữa, giọng cô đủ to để Cảnh Nam Kiêu đang ngồi một mình ở bàn bên cũng nghe thấy.

"Mặt đỏ lên đương nhiên là vì uống rượu rồi." Cố Thiên Tầm có tật giật mình, lúng túng giải thích với Mộc Tây, cô căn bản không chú ý đến ánh mắt của Cảnh Nam Kiêu, nói một cách chính xác thì giờ đầu óc cô hỗn loạn đến mức trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Mộ Dạ Bạch, hoàn toàn không nhớ gì đến sự tồn tại của Cảnh Nam Kiêu nữa. Cô kéo tay Dương Mộc Tây nói: "Mau đi thôi, muộn rồi."

"Ờ". Không để ý đến sự khác thường của Cố Thiên Tầm, Dương Mộc Tây bám lấy cánh tay cô đứng dậy.

Mới đi được hai bước thì bị chặn lại. Cánh tay Cố Thiên Tầm lại một lần nữa bị túm chặt. Cảnh Nam Kiêu cao cao tại thượng nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng như trong tủ đá.

"Bỏ tay tôi ra!" Cố Thiên Tầm bực mình nói.

"Vừa nãy cô làm cái gì thế hả? Cô đi vào nhà vệ sinh, vừa hay Mộ Dạ Bạch cũng đi vệ sinh?" Cảnh Nam Kiêu chất vấn.

Cô cười lạnh: "Cảnh đại thiếu gia, chuyện tôi đi vệ sinh mà anh cũng quản nữa hả? Bảo bối Tần Tư Lam của anh không biết chừng giờ còn đang khóc lóc trong nhà vệ sinh nữa cơ, sao anh không đi xem đi?"



(Các bạn đọc yêu mến xin đừng quên vote và chia sẻ ủng hộ ad nhé!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net