CHƯƠNG 075-076

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 075: VỢ YÊU

"Tiểu Dao, thật không vậy? Hai đứa tối qua lại gặp nữa à?" Giọng nói của mẹ chồng kéo cô về với thực tại.

"Đương nhiên là thật rồi, tối qua anh ấy còn tặng con cái này!" Cảnh Dao đặt đũa xuống, lôi từ trong túi xách ra tấm thiệp vàng: "Chính tay tiền bối tặng cho con, mời con tối mai đến Hoàn Vũ tham dự buổi tiệc mừng dự án mới khởi công."

"Vậy sao? Mẹ tưởng chỉ có bố và anh con mới có, không ngờ con cũng có! Còn là chính tay tặng cho con." Bà Trần Di mặt mày hớn hở, không ngừng lật xem tấm thiệp mời.

Cố Thiên Tầm ngồi bên thoáng sững sờ. Cô biết tấm thiệp này, Ngô Ca và Vượng tổng đều có, Hoàn Vũ có lẽ đều cho người đưa thiệp mời đến CEO của các công ty lớn, ví dụ như bố chồng và chồng cô.

Nhưng có lẽ là người duy nhất mà Mộ Dạ Bạch đích thân đưa thiệp, chắc chỉ có mỗi mình Cảnh Dao mà thôi.

"Mộ Dạ Bạch đích thân đưa thiệp mời? Vậy xem ra cậu ta thật sự có ý với em rồi." Cảnh Nam Kiêu cũng cầm tấm thiệp lên quan sát, ánh mắt lại liếc nhìn sang Cố Thiên Tầm từ đầu đến cuối đều lặng thinh không nói năng gì. "Vợ à, em thấy có phải vậy không?"

Cố Thiên Tầm nhìn anh ta một cái, trong mắt anh ta chứa đựng đầy hàm ý và cả chế giễu nữa. Cô đang định lên tiếng thì Cảnh Dao giật lại tấm thiệp vàng lại, "Điều này còn cần anh chị phải nói nữa à? Phàm là người có mắt thì đều nhận thấy được anh ấy có tình ý với em. Chị dâu không phải cũng là bạn của anh ấy sao? Sao chẳng thấy anh ấy mời chị nhỉ?"

Cố Thiên Tầm mím môi không nói gì.

Cảnh Thanh Phong cầm lấy tấm thiệp trong tay Cảnh Dao lại xem, rồi mới hỏi: "Con thật sự thích cậu ta à?"

"Vâng, bố à, tiền bối là người rất giỏi giang, con và anh ấy tiếp xúc khá nhiều, con biết anh ấy là người thế nào."

"Giỏi giang? Sao anh không thấy vậy nhỉ?" Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng xen vào.

Cảnh Dao có vẻ không vui, dẩu môi cự lại: "Anh! Anh đừng có phá đám bọn em có nữa không?"

"Bố không cấm cản chuyện yêu đương của con, nhưng nếu hai đứa thật sự muốn yêu nhau thì phải nghiêm túc, đừng có nay người này mai người khác." Cảnh Thanh Phong nghiêm giọng căn dặn, đóng tấm thiệp lại.

Cảnh Dao vui mừng ra mặt: "Bố yên tâm đi, con và tiền bối nhất định sẽ yêu đương đàng hoàng, không có vớ vẩn đâu ạ."

Cố Thiên Tầm nắm chặt đôi đũa trong tay, người cứng đờ lại. Hóa ra thời gian này anh ta không xuất hiện nữa là vì hẹn hò với Cảnh Dao?

Người qua đường, cuối cùng cũng chỉ là người qua đường mà thôi...

Cô thở dài, thế nhưng những đè nén trong lòng vẫn không hề giảm đi chút nào.

Bố chồng cô lên tiếng: "Buổi tiệc lần này của Hoàn Vũ vào đúng lúc bố phải đi công tác nên không đi với các con được. Hai anh em con đi đi."

"Bố, con không muốn đi một mình." Cảnh Nam Kiêu đột nhiên nói. Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang phía Cố Thiên Tầm lúc này đang cúi đầu đầy tâm trạng.

Cảnh Than Phong nghiêm mặt: "Thường ngày con ở bên ngoài phong lưu như thế nào bố không quản được, nhưng lần này con mà dám đem theo mấy thứ không ra gì đó đi đến nơi quan trọng như vậy, làm mất mặt Cảnh gia thì bố không tha cho con đâu!"

Nhìn thấy Cảnh Thanh Phong sắp nổi giận, mọi người đều im lặng.

"Bố hiểu lầm rồi. Đúng là con muốn đem theo một người phụ nữ đi cùng, nhưng không phải loại vớ vẩn như bố nghĩ đâu. Mà là..." Anh ta dang tay ra ôm Cố Thiên Tầm vào lòng, nhìn cô cười rạng rỡ: "Lần này con muốn đem theo cô vợ yêu quý của con!"

Anh ta... lại định giở trò gì đây?!

.......

CHƯƠNG 076: DIỄN KỊCH

Trong buổi tiệc mừng khởi công dự án mới tại khách sạn Hoàn Vũ.

Các quý ông lịch lãm nổi tiếng giới thượng lưu, các quý bà quý cô xinh đẹp lộng lẫy, cả các minh tinh điện ảnh tề tựu tại phòng tiệc lớn của khách sạn Hoàn Vũ. Dưới ánh đèn pha lê, tất thảy đều trang nhã lịch thiệp giao lưu trong không khí náo nhiệt mà hài hòa.

Một bóng hồng xinh đẹp khoác tay một người đàn ông sang trọng xuất hiện, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng. Bọn họ, chính là Cảnh đại thiếu gia và thiếu phu nhân nhà họ Cảnh.

Có người bước đến chào hỏi, Cảnh Nam Kiêu lịch sự tiếp chuyện với đối phương, cho dù bao lâu thì từ đầu đến cuối cũng giữ chặt Cố Thiên Tầm bên cạnh mình, khiến cô không thể không diễn theo.

"Sao thế? Nhìn mặt có vẻ tâm trạng vậy?" Khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi đám người đó, Cảnh Nam Kiêu vừa chỉnh lại cà vạt vừa hỏi. "Đi dự tiệc cùng chồng cô mà cô có vẻ không vui thế?"

"Cảnh đại thiếu gia biết rồi còn hỏi." Cô định rút tay ra khỏi cánh tay anh ta liền bị anh ta kẹp chặt. Sắc mặt trầm xuống: "Cố Thiên Tầm, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Tôi biết thừa cô sợ cảnh tôi và cô thân mật ân ái bị Mộ Dạ Bạch nhìn thấy rồi cô khó bề ăn nói với hắn ta chứ gì."

"Anh đang nói linh tinh cái gì thế?" Cô nổi giận đùng đùng, giằng tay ra khỏi tay anh ta. Thực sự mà nói, ngay từ lúc hai người họ vào đây, cô đã nhìn thấy bóng dáng đấy. Hôm nay anh là người chủ trì buổi tiệc, tất nhiên rất bận rộn, vừa lịch thiệp trả lời báo chí, vừa hàng đám người bước đến vây lấy anh tán dương, nịnh nọt với các mục đích khác nhau.

Cô nghĩ là anh ta hẳn cũng nhìn thấy mình. Cách trở hàng lớp lớp người, bọn họ vẫn bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng chỉ trong chốc lát.

Anh quay mặt đi trước, sau đó không hề nhìn lại cô thêm lần nào nữa. Như thể là họ là hai người xa lạ, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.

Đúng vậy...

Bọn họ vốn không phải người xa lạ hay sao? Không thể nào bằng anh ta và Cảnh Dao được.

"Nếu đã không như vậy thì việc gì cô phải có tật giật mình chứ? Có biết hôm nay tôi đưa cô đến đây là vì cái gì không?" Cảnh Nam Kiêu đột ngột nâng cằm cô lên, trong lúc cô còn đang ngơ ra không hiểu, anh ta đắc ý mở miệng: "Chính là để anh ta nhìn cho rõ, cô chính là người phụ nữ của tôi! Cô đã gả cho tôi rồi, đời này anh ta đừng hòng ảo tưởng giành được!"

"Thật vinh hạnh cho tôi quá, có thể khiến anh nhớ ra được tôi là vợ anh." Cố Thiên Tầm đẩy tay anh ta ra, nói: "Không biết lúc lên giường với Tần Tư Lam, anh có nghĩ đến điều này không?"

"Cô..." mắt anh ta lóe lên tia nhìn tức giận, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng, ngón tay dài vuốt nhẹ trên mặt cô, "Cô thử đoán xem, bây giờ ai đang nhìn chúng ta."

Cả người cô lập tức cứng đờ.

Cho dù có rất nhiều người đều ở đó, cho dù luôn có những cặp mắt khác nhau hướng về phía cô và Cảnh Nam Kiêu, thế nhưng lúc này đây cô lại cảm nhận được một cách rõ ràng rằng đằng sau đang có một ánh mắt chăm chú nhìn.

"Vợ à, anh ta hình như đang nhìn về phía chúng ta đấy. Em nói xem, chúng mình có phải nên diễn cảnh gì đó cho anh ta xem không nhỉ?"

"Cảnh Nam Kiêu, đủ rồi đấy!" Cô bất chợt phản ứng. Trước đây cô từng rất hy vọng chồng mình có thể thân mật với mình hơn một chút. Thế nhưng giờ phút này cô lại hoàn toàn vô duyên vô cớ phản kháng lại, thậm chí còn cảm thấy rất khó chịu!

"Đương nhiên là chưa đủ rồi!" Nói dứt lời, anh ta dang tay kéo cô lại, ôm trọn cả người cô vào lòng. Không đợi cô kịp phản kháng, một giây sau đã áp môi mình lên môi cô.

Cô lặng người. Ánh mắt sau lưng khiến cô cảm thấy như mũi dao đâm vào lưng mình.

Cô giằng co lại theo bản năng, thế nhưng một cô gái yếu ớt như cô căn bản không thể chống cự lại người đàn ông như anh ta.

Cảnh Nam Kiêu không hiểu mình bị trúng phải tà gì nữa. Ban đầu vốn chỉ định diễn trước mặt Mộ Dạ Bạch một lát, thế nhưng khi vừa chạm vào môi cô, một vị ngọt thanh ập đến khiến anh ta rùng mình, trong giây lát hoàn toàn mất kiểm soát bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net