CHƯƠNG 082 : TRẢ THÙ-PART 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông như vậy thật là nguy hiểm. Chỉ cần anh ta nhích lại gần, có lẽ sẽ không có người phụ nữ nào cưỡng lại được sự hấp dẫn đó. Vì vậy Cảnh Dao thích anh ta như vậy, cô hoàn toàn có thể thấu hiểu được.

"Trợ lý Trần đã đợi cô ngoài cửa rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì Cố tiểu thư có thể đi được rồi." Mộ Dạ Bạch lạnh lùng nói, không hề ngẩng đầu lên.

Câu nói này đúng là mang tính đuổi khách thẳng thừng.

Chỉ là...

Cố Thiên Tầm không hề chú ý rằng bàn tay cầm tài liệu của anh đang nắm chặt.

"Cảm ơn anh hôm nay đã giải vây giúp tôi, cảm ơn bộ quần áo này của anh, lần sau... tôi trả tiền lại cho anh." Nếu đã cần phải cắt đứt quan hệ, vậy thì cũng nên phân biệt rạch ròi mới được.

Trả lại tiền?

Mối quan hệ này phủi sạch thật!

Mộ Dạ Bạch lật giở tài liệu, ngón tay nắm chặt lại, "Không cần đâu, như Cố tiểu thư đã nói, không có lần sau."

Tim thắt lại, cô cắn chặt môi: "Vậy được. Nhưng còn một việc nữa... Chuyện ngày hôm nay ầm ĩ như vậy, nếu Mộ tổng không quản thì ngày mai trên báo sẽ xuất hiện rất nhiều tin tức. Tối nay vốn dõ là dạ tiệc mừng cho dự án mới của Hoàn Vũ, nếu như bị dính scandal thfi sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của Mộ tổng và khách sạn Hoàn Vũ, càng khiến cho mọi người có cái nhìn không tốt về công ty. Vì vậy, nếu có thể mong rằng Mộ tổng cố gắng dập tắt mọi chuyện tối nay."

Mộ Dạ Bạch đứng thẳng dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh nhạt, đầy sự giễu cợt: "Những chuyện này không cần Cảnh phu nhân lo lắng, cô nên lo làm thế nào về nhà đối phó với chồng mình thì hơn."

Từ "Cố tiểu thư" đổi lại thành "Cảnh phu nhân", khoảng cách giữa bọn họ ngày càng kéo ra xa.

Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói quả thật thừa thãi. Với sự tinh anh sáng suốt của Mộ Dạ Bạch, hiển nhiên đã sớm nghĩ đến những chuyện đó rồi.

"Vậy... tạm biệt."

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé bị nước nóng làm cho ửng hồng lên, Mộ Dạ Bạch không biết tại sao trong lòng nảy sinh một cảm giác nhoi nhói, đột nhiên nhằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, dưới ánh mắt kinh ngạc đó, cắn một cái đau điếng như để trả thù, không hề thương xót.

"A..." Cô đau rồi kêu lên kinh ngạc, muốn giằng ra, anh lại đưa tay đẩy cô ra, những lời lạnh lùng từ miệng thốt lên: "Đi đi! Lập tức đi khỏi tầm mắt tôi! Từ nay về sau cho dù cô có bị Cảnh Nam Kiêu hành hạ bỡn cợt vứt bỏ như thế nào tôi cũng không quan tâm nữa!"

Tim như bị ai đó đâm cho một nhát đau đớn.....

Anh mở cửa ra.

Cô bặm môi lại, sự đau đớn trên môi dường như vẫn lưu lại sự giận dữ của anh.

Sau đó....

Cô đờ đẫn bước ra khỏi căn phòng đó. Từng bước từng bước, xa dần anh, ngày càng xa hơn...

.......

Lúc này, trong một căn phòng hạng tổng thống khác.

Tần Tư Lam đang trong phòng tắm, Cảnh Nam Kiêu bắt đầu sốt ruột đứng ngồi không yên. Anh ta không hiểu mình bị làm sao nữa, rõ ràng Tần Tư Lam đang ở bên cạnh, nhưng lúc này trong đầu anh ta không ngừng hiện ra một hình bóng khác.

Ánh mắt tuyệt vọng và không cam tâm của cô....

Hình ảnh yếu ớt của cô lúc được Mộ Dạ Bạch cứu lên bờ...

Cô bị đám nhà báo vây lấy, bị những câu hỏi đó tấn công, sự quật cường thường ngày...

Cô và Mộ Dạ Bạch nắm tay trước đám đông, sự chấn động lúc anh ta bày tỏ...

Từng cảnh một hiện ra đan xen vào nhau, khiến cả người anh ra đều bị giày vò đến mức khó chịu. Cô ta đang ở đâu? Có phải đang ở bên Mộ Dạ Bạch! Hai người họ làm những gì?

Không! Anh không thể đợi thêm được nữa!

"Tư Lam." Anh gõ cửa phòng tắm, "Anh còn có chút việc, đi trước đây, đêm nay em ngủ sớm nhé, ngày mai anh lại đến."

"Anh không ở lại với em sao?" Giọng nói mềm yếu của Tần Tư Lam vọng ra từ trong nhà tắm, có phần tủi thân, đáng thương.

Nhưng giờ này Cảnh Nam Kiêu không nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi, "Anh phải về nhà. Chuyện hôm nay Tiểu Dao cũng thấy cả rồi, giờ bố mẹ anh chắc chắn đều biết rồi, anh cần phải về nói cho rõ chuyện này với họ."

Đúng vậy! Nói cho ra lẽ! Không chỉ là bố mẹ anh, mà anh ta cũng cần Cố Thiên Tầm cho một lời giải thích!

Cửa phòng tắm bật mở, Tần Tư Lam quấn chiếc khăn tắm bước ra. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, "Nếu như... đêm nay em muốn anh ở lại thì sao?"

"Tư Lam..." Cảnh Nam Kiêu có phần khó xử.

Một giọt lệ rơi xuống từ mắt Tần Tư Lam, cô ta đột nhiên dang hai tay ôm chặt lấy Cảnh Nam Kiêu.

"Nam Kiêu, hôm nay em mới biết hóa ra anh đã kết hôn rồi... anh đi về, chính là về bên vợ anh, anh nói đi, làm sao em nỡ để anh đi chứ?" Tần Tư Lam nức nở nói, dáng vẻ đáng thương động lòng người đó như găm vào trái tim Cảnh Nam Kiêu, khiến anh ta càng khó xử, hối hận. "Anh xin lỗi, không phải anh cố tình muốn giấu em, anh chỉ là không muốn làm em bị tổn thương."

"Em biết, em biết rồi, vì vậy em không trách anh, nhưng anh phải hứa với em..." Tần Tư Lam hơi lùi lại, nhìn anh ta: "Anh phải mau chóng ly hôn, được không? Nam Kiêu, chúng mình yêu nhau, vợ anh mới là kẻ thứ ba giữa hai chúng ta, chúng ta mới nên ở bên nhau, không phải sao? Em có thể đem hạnh phúc đến cho anh, sinh con cho anh, cho anh một gia đình viên mãn."

Đúng vậy, đây mới là hạnh phúc mà Cảnh Nam Kiêu luôn mong muốn có được. Vài năm trước anh nên cùng với Tần Tư Lam kết hôn luôn mới phải. Anh vốn đã quyết tâm chờ cô ta quay về, nhưng lại bị Cố Thiên Tầm chen vào. Dưới áp lực của bố, anh không thể phản đối, nhưng đã nhiều lần cảnh cáo Cố Thiên Tầm, cuộc hôn nhân này bọn họ sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, nhưng cô gái ngu ngốc đó cứ bất chấp tất cả mà lao vào.

Hai năm này, anh hận cô ta. Từng giờ từng phút đều nghĩ cách làm thế nào để đẩy cô ta ra. Nhưng giờ đây khi nghe Tần Tư Lam khuyên mình ly hôn, anh lại cảm thấy lạc lõng.

"Nam Kiêu, sao anh không nói gì?" Tần Tư Lam ngước mắt hỏi anh.

Cảnh Nam Kiêu khẽ đẩy cô ta ra, "Được rồi, Tư Lam, những chuyện này sau này nói sau, hiện giờ chúng ta cần giải quyết gấp vấn đề trước mắt đã. Bố anh hiện giờ nhất định là đang nổi giận đùng đùng rồi, nếu anh còn nhắc chuyện ly hôn nữa chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Anh về trước đã, em nghỉ ngơi sớm đi."

Lần này Cảnh Nam Kiêu không hề lưu luyến nữa, quay người nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.

Nhìn theo bóng dáng đang vội vã rời đi của Cảnh Nam Kiêu, Tần Tư Lam chạy theo, nhưng không đuổi kịp. Tim đã muốn đi rồi thì có thể nào giữ người lại được nữa không?

Hai tay cô nắm chặt lại, mặt đầy căm tức.

Lần này, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cô cũng nhất quyết không buông người đàn ông này!

.......

Trần Anh Hào lái xe.

Cố Thiên Tầm ngồi ghế sau, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua mắt cô, cô im lìm ngẫm nghĩ.

Có lẽ ... hôm nay duyên số giữa cô và Mộ Dạ Bạch đã tận rồi.

Lúc trong phòng tối, cô thật sự bị ngợp chìm trong sự mãnh liệt mà dịu dàng của anh. Cô thích nụ hôn của anh, thích sự ấm áp của anh, thích sự quấn quyện của anh....

Nhưng sau khi ra khỏi cánh cửa đó, thực tế đã bủa vây lấy cô, đó là điều cô không thể chấp nhận được!

Còn hôm nay, cuộc hôn nhân giữa cô và Cảnh Nam Kiêu cũng thật sự đến bờ vực thẳm rồi.

Tối nay quay về có lẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Cảnh Dao nhất định đã sớm thêm mắm dặm muối kể lại cho bà Trần Di biết, cũng không cần cô ta thêm mắm dặm muối mà cho dù cô ta có kể đúng sự thật đi chăng nữa thì chuyện này cũng đủ để khiến bà mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi muốn lột da cô rồi.

"Cảnh phu nhân, đến rồi ạ." Lời nói của Trần Anh Hào khiến cô bừng tỉnh.

"Cảm ơn." Cô định thần lại, nói cảm ơn. Trần Anh Hào vội xuống xe, lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Cô bước xuống, nhìn anh ta một cáu rồi đột nhiên hỏi: "Trợ lý Trần, tôi có thể thỉnh giáo anh một chuyện được không?"

"Cảnh phu nhân khách sáo quá, có chuyện gì xin cứ nói đừng ngại."

"Mộ tổng... rất thân thiết với Tần tiểu thư phải không?" Ngập ngừng một lúc rồi cô cũng nói ra thắc mắc trong lòng mình. mặc dù biết rằng mình hỏi như vậy có phần hơi đường đột và mất lịch sự.

"Tần tiểu thư?" Trần Anh Hào mỉm cười, "Mổ tổng của chúng tôi quen rất nhiều vị tiểu thư cùng họ Tần, khách hàng của chúng tôi họ Tần không ít người, không biết Cảnh phu nhân muốn hỏi vị nào?"

"Chính là người cũng xuất hiện tại dạ tiệc tối nay, Tần Tư Lam."

"Ồ, người đó à..." Trần Anh Hào như thể ngộ ra điều gì đó vậy, cúi đầu nói: "Cô Tần tiểu thư này cũng chỉ là mới quen Mộ tổng gần đây thôi, vì Tần tiểu thư luôn thuê riêng một căn phòng hạng tổng thống trong khách sạn Hoàn Vũ chúng tôi, cũng coi như là khách VIP, vì vậy Mộ tổng đặc biệt chú ý."

Luôn thuê riêng căn phòng hạng tổng thống? Căn phòng đó chắc hẳn đều là hơi hướng của Cảnh Nam Kiêu.

Cố Thiên Tầm hiểu ra rồi gật đầu, "Vậy cho nên, Mộ tổng và Tần tiểu thư chỉ là quan hệ khách hàng thôi sao?"

Trần Anh Hào cười,: "Đúng là như vậy ạ."

"Cảm ơn anh." Cố Thiên Tầm gật đầu, "Trợ lý Trần, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào trước đây. Tạm biệt!"

Nói xong cô giơ tay chào rồi quay người bước vào căn biệt thự Cảnh gia.

Nếu như Tần Tư Lam và Mộ Dạ Bạch không có bất cứ quan hệ nào, vậy thì những lời mà Tần Tư Lam nói đó chỉ là để đả kích cô thôi sao?

Vậy cũng có thể hiểu được! Dù gì hai người cũng được xem là tình địch, cô ta đương nhiên không muốn mình vui vẻ hạnh phúc rồi.

Giống như Mộc Tây nói vậy, e rằng cô ta sớm đã biết cô và Cảnh Nam Kiêu là vợ chồng, chỉ là cố tình làm bộ thỏ non ngây thơ trước mặt Cảnh Nam Kiêu mà thôi! Tất nhiên là Cảnh Nam Kiêu tin sái cổ rồi.

Nhìn ánh đèn hắt ra từ sảnh lớn, cô hít vào một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần, mở cánh cửa hoa lệ đó ra.

Quả không ngoài dự kiến....

Trong đại sảnh, Trần Di và Cảnh Dao đang ngồi một phía, lửa giận đùng đùng, Cảnh Thanh Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, dáng vẻ đầy nghiêm nghị, trên gương mặt bị năm tháng hao mòn đó không hề nhìn thấy được bất cứ biểu hiện cảm xúc nào.

Nhìn thấy bố chồng, Cố Thiên Tầm có chút hối lỗi. Mặc dù cô và Mộ Dạ Bạch chưa từng xảy ra chuyện đó nhưng cô không thể không thừa nhận rằng mình đã bị dao động, cô cảm thấy không xứng đáng với sự tin tưởng mà bố chồng đã dành cho mình.

"Bố, mẹ." Cô thay dép đi trong nhà bước vào, lên tiếng chào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net