CHƯƠNG 085: VỤNG TRỘM NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói dứt lời, Mộ Dạ Bạch đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái từ trên xuống dưới, "Nếu cô không ngại vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Đêm nay cô miễn cưỡng ở lại đây một đêm đi."

Miễn cưỡng ở lại đây một đêm? Vậy sao được chứ! Một đống công việc của cô biết làm thế nào? Rất nhiều tài liệu cần được in ra nữa.

"Vậy... Tôi có thể mượn phòng tắm và bếp của anh được không?" Cô ngồi trên sàn nhà, tay cầm lấy điện thoại, ngại ngùng hỏi.

"Nhà bếp?" Mộ Dạ Bạch khó hiểu hỏi lại.

"Ừm, vừa nãy tôi đã nấu cơm rồi, đang làm dở thức ăn, còn chưa kịp chín, vì vậy..." Cô sợ làm phiền anh nên ấp úng giải thích.

Mộ Dạ Bạch im lặng một lúc, ra chiều suy nghĩ. Cố Thiên Tầm nhìn qua căn bếp nhà anh, sạch bóng không một hạt bụi, căn bản không hề có bất cứ dấu hiệu nào của việc nấu nướng. Lo anh sợ mùi dầu khói, cô định bảo "hay là thôi vậy", thì anh bỗng gật đầu đồng ý: "Mang xuống hết đi."

Cố Thiên Tầm nhoẻn miệng cười: "Vậy tôi đi thu dọn đồ một lát."

"Ừm." Anh đáp lại một tiếng rồi nhìn bóng người bước theo ánh sáng leo lét đó, cô cầm lấy điện thoại rồi đi lấy máy tính.

Cô một bên ôm máy tính, vừa quay người đi vào phòng ngủ thay đồ, sau đó bước vào nhà bếp.

"A..." Đột nhiên một tiếng kêu đau đớn vọng lại từ nhà bếp. Mộ Dạ Bạch nhíu mày lập tức bước vào theo. "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì... không có gì..." Cô lắc đầu, cúi người ôm lấy lưng, "Chỉ là vừa nãy va phải cạnh bàn thôi."

Anh thở dài, chầm chậm bước đến bên cô: "Sao mà bất cẩn thế? Có phải ở đây không?"

Bàn tay anh đặt nhẹ lên lưng cô, các ngón tay khẽ xoa.

Hơi ấm từ tay anh tỏa ra, cách một lớp vải mà ngấm vào làn da cô, cô chỉ cảm thấy nóng rực bất an, cả người đều đang đờ đẫn ra, không biết phải làm gì.

Thấy cô không nói gì. Mộ Dạ Bạch kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, "Không phải ở đây à?"

"Đúng là... ở đó..." Lông mi cô động đậy, khẽ nói, giọng cô bất chợt lạc hẳn đi. Trời đất! Đây có phải là giọng của cô nữa không? Sự sắc sảo và cứng rắn khi đối phó với Cảnh Nam Kiêu biến đi đâu rồi?

Mộ Dạ Bạch cảm thấy rõ ràng cơ thể cô đang cứng đờ ra như hóa đá vậy. Anh đưa tay ra kéo cô lại gần mình, khiến người cô áp chặt vào trước ngực anh. Cô khẽ rùng mình, cằm cô dựa vào bờ vai rộng của anh. Bàn tay anh khẽ xoa tròn trên lưng cô, dường như không hề có ý nghĩ đen tối nào cả, nhưng điều đó vẫn không làm cho tim cô tránh được những rung động.

Cô suy nghĩ lý trí hơn một chút, muốn cự tuyệt. Dựa gần như thế này, cảm giác dịu dàng này làm cô thấy quá nguy hiểm. Nhưng lời chưa kịp nói ra ngoài thì đã mắc nghẹn trong cổ họng rồi, không sao nói nên lời. Người đàn ông này thật sự khiến người khác không thể kháng cự lại được.

"Cô cảm thấy thế nào? Còn đau không?"

Anh trầm giọng hỏi, trong không gian đêm tối, những âm thanh vang đến tai cô vừa dịu dàng vừa gợi cảm. Cả hai đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ có đôi mắt đó hơi có chút sáng, dán chặt vào cô. Cô cắn môi, khẽ gật đầu, "Đỡ.. hơn nhiều rồi..."

Thật là nguy hiểm quá!

Cô làm sao mà đến nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi như vậy chứ!

"Xoa thêm lúc nữa, tôi sợ rằng ngày mai sẽ tím bầm vào."

Anh tiếp tục xoa tròn thì điện thoại trong túi bỗng vang lên, Cố Thiên Tầm bừng tỉnh, định lùi ra một chút thì bị cánh tay anh chặn lại, khiến cô tiếp tục áp chặt trong lòng anh, "Đừng động đậy."

"...." Cô không nói được gì nữa, cho dù lúc này chuông điện thoại không ngừng vang lên nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng tim mình đang đập loạn nhịp, và cả tiếng tim đập của anh cũng ở ngay bên tai như tiếng gõ của trống từng hồi từng hồi một vang lên bên cạnh.

"Alô, trợ lý Trần." Mộ Dạ Bạch nghe máy, vẫn không quên nắm chặt lấy cô.

"Mộ tổng, tôi đang ở dưới lầu khu nhà của anh rồi, khoảng mấy giờ thì anh xuống?"

Mộ Dạ Bạch cúi xuống nhìn cô đang ở trong lòng mình, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cô lập tức ngoan ngoãn cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ anh đang đeo trên tay, mặt đồng hồ dạ quang phát ra những tia sáng đủ để thấy. Nghĩ đến người đang nghe máy bên kia, cô không dám lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa tay lên hình số 8.

Anh nhìn cô một cái rồi nói với Trần Anh Hào: "Tối nay cậu đi qua đó một mình, tôi còn có chút việc nữa."

Trần Anh Hào thoáng sững người như ngạc nhiên: "Nhưng không phải tối nay anh muốn tự mình trải nghiệm tài nghệ của vị đầu bếp người Pháp đó hay sao? Ngày mai đã phải quyết định thực đơn mới rồi."

"Sáng mai đem đến phòng làm việc của tôi, thực đơn cứ đem cho Lý tổng xem trước." Khách sạn phân công rõ ràng, Lý Vũ Sâm là người quản lý bộ phận ăn uống.

"Vâng, tôi biết rồi ạ." Trần Anh Hào không nói thêm gì nữa.

Vừa tắt điện thoại xong, Cố Thiên Tầm không nhịn được, hỏi: "Anh không đi à? Không phải là còn chưa ăn tối sao?"

"Ừm." Mộ Dạ Bạch khẽ đáp lại một tiếng, cúi xuống nhìn cô một cái rồi nói: "Không phải là cô nấu cơm rồi à, thêm một đôi đũa nữa của tôi chắc không vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề gì, rất hoan nghênh." Cô dường như không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức, tim đập rộn ràng.

Vừa nãy có lẽ anh ta đi ra khỏi cửa tòa nhà, có lẽ đang vội đi, không ngờ lại bị cô giữ lại đây, sau đó...

Anh lại bỏ bữa ăn thịnh soạn của đầu bếp người Pháp mà đòi ăn cơm cô nấu...

Tim khẽ rung lên, bất chợt cảm thấy ngọt ngào. Cô nói giọng thiếu tự tin: "Tôi chỉ làm những món ăn thông thường trong bữa cơm nhà, không thể nào sánh được với đầu bếp khách sạn được, nếu anh nuốt trôi được thì cùng ăn."

"Tôi cũng là người, có gì mà không ăn được chứ?"

Cố Thiên Tầm bật cười, "Anh cao cao tại thượng như vậy, khiến người khác có cảm giác xa cách như thể là không ăn những món của người thường vậy."

"Đó là cảm giác sai lệch của cô thôi." Ít nhất thì trước mặt cô, anh đã không cao cao tại thượng từ lâu rồi.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Không phải của anh, mà là của Cố Thiên Tầm. Cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, màn hình hiển thị một chữ "Chồng", cách gọi này cô đã lưu hai năm nay rồi, chưa từng thay đổi tên. Thế nhưng lúc này chợt cảm thấy có chút ngại ngùng.

Cô bất giác nhìn sang anh một cái, ánh mắt anh tối sầm lại, không còn sáng như lúc nãy nữa. Nhưng tay anh vẫn không rời khỏi lưng cô.

Cô bất chợt cảm thấy có tật giật mình, đưa điện thoại lên tai, còn chưa lên tiếng thì nghe thấy giọng Cảnh Nam Kiêu từ đầu dây bên kia truyền lại, "Tan làm chưa?"

Từ sau khi cô chuyển đi, ngày nào Cảnh Nam Kiêu cũng gọi cho cô một lần. Mấy ngày nay anh ta đi công tác nhưng vẫn không quên gọi cho cô. Có hôm bận đến tận khuya vậy mà một hai giờ sáng vẫn đánh thức Cố Thiên Tầm dậy. Trước đây anh ta có lúc nào nhớ đến cô đâu? Tự dưng thay đổi như vậy khiến cô có chút ngỡ ngàng. Nếu là trước đây, cô chắc hẳn sẽ rất vui... nhưng mà hiện tại...

"Sao cô không nói gì?" Giọng Cảnh Nam Kiêu từ bên kia vọng lại. Cô thở dài đáp: "Ừ, tan làm rồi."

Giọng cô lạnh lùng, "Có chuyện gì không? Nếu không tôi tắt máy đây."

"Đừng tắt!" Đầu dây bên kia, Cảnh Nam Kiêu gọi giật lại: "Thiên Tầm, tôi vừa xuống máy bay."

"Ừm." Cô đáp một tiếng, mặt không cảm xúc.

"Bây giờ tôi đang trong thang máy rồi, muốn lên thăm cô."

Anh ta đang ở trong thang máy rồi?

Cố Thiên Tầm sững người, "Cảnh Nam Kiêu, anh muốn đến thì đến à? Không nói trước với tôi một tiếng được à?"

"...." Cô tức giận nói khiến Cảnh Nam Kiêu bên kia có chút kỳ lạ, "Tôi vừa xuống máy bay liền đến đây ngay, chỉ là muốn cho cô một sự bất ngờ vui vẻ thôi."

Anh ta vừa nói hết câu thì chuông cửa reo lên.

Trời! Đây là bất ngờ vui vẻ sao? Có mà bất ngờ khiếp sợ thì có!

Tim cô giật thót lại, bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch lúc này cũng đang nhìn cô, anh mím chặt môi trầm tư không nói, như thể đang đợi cô giải quyết.

"Tôi biết cô đang ở trong đấy, mau ra mở cửa cho tôi." Giọng Cảnh Nam Kiêu tiếp tục truyền đến, Cố Thiên Tầm cảm giác đầu như muốn căng ra. Nếu để Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy Mộ Dạ Bạch thì...

Cô biết phải giải thích thế nào. Chắc chắn anh ta sẽ làm ầm ĩ lên, cho dù tương lai cô ở đây thì sẽ bị anh ta náo động đến bất an bất ổn.

Cô thậm chí muốn giả chết để khỏi phải mở cửa cho anh ta, thế nhưng anh ta lại nói tiếp: "Thiên Tầm, cô còn không chịu mở cửa thì tự tôi mở cửa vào đấy. Sau khi cô đi, bố đã cho tôi một chiếc chìa khóa dự phòng rồi."

Anh ta nói xong thì trong điện thoại vang lên tiếng kim loại lách cách như tiếng chìa khóa. Cố Thiên Tầm cuống quít chặn anh ta lại: "Cảnh Nam Kiêu, anh làm như vậy là xâm phạm nhà riêng công dân bất hợp pháp, không tôn trọng tôi! Anh mà dám đi vào, tôi... tôi sẽ lập tức lặng lẽ dọn đi chỗ khác, khiến anh không tìm được tôi nữa!"

Cô uy hiếp như vậy quả nhiên có hiệu quả. Cảnh Nam Kiêu dừng tay lại, thở dài bất lực, "Tôi là chồng cô, xâm phạm nhà riêng cái gì chứ? Cô không cho tôi vào cũng được, vậy tôi đếm đến 3, cô lập tức ra mở cửa cho tôi."

Cố Thiên Tầm nhấn nút tắt điện thoại, kéo Mộ Dạ Bạch về phía phòng ngủ. "Anh ở trong này, nhất định không được lên tiếng đâu đấy!"

Mộ Dạ Bạch ghét cái cảm giác giấu giấu diếm diếm như thế này, lạnh lùng nhìn cô, "Nếu anh ta đòi qua đêm ở đây thì cô định giấu tôi cả đêm à?"

"Không đâu, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta đi!" Sự căng thẳng hiện lên trong mắt cô rõ như ban ngày.

Anh nhìn cô, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, "Cô sợ anh ta hiểu lầm như vậy? Lẽ nào vẫn muốn giữ anh ta không buông tay?"

Rõ ràng là anh đã nói sẽ không quản chuyện của cô và Cảnh Nam Kiêu nhưng lời nói thì lại đột nhiên nảy ra.

"Tôi xin anh đấy, khiến anh chịu ấm ức rồi. Dù gì cũng không có điện, anh ta sẽ không ở lại lâu đâu." Giọng nói của cô đầy khẩn khoản. Mộ Dạ Bạch không nói thêm gì nữa. Cố Thiên Tầm thở phào, "Vậy coi như anh đồng ý rồi."

Tiếng chuông cửa không ngừng kêu lên, hiển hiện rõ Cảnh Nam Kiêu đang mất kiên nhẫn, đếm đến mấy lần 3 rồi. Cố Thiên Tầm không dám chậm trễ nữa, vội đóng cửa phòng ngủ lại chạy ra.

Mộ Dạ Bạch lần tìm đến bên chiếc giường của cô rồi ngồi xuống, hai đầu lông mày anh tuấn của anh nhíu chặt lại. Anh phát hiện rằng mình rất kỳ lạ, từng nghĩ rằng cảm giác vụng trộm rất vui, nhưng giờ đây...

Cảm giác này thật khiến anh bực mình! Rất rất bực mình!

................

Lúc này cảm giác căng thẳng của Cố Thiên Tầm y hệt như lúc lần đầu tiên tỉnh lại trên chiếc giường của Mộ Dạ Bạch vậy. Bước đến cửa, cô hít vào một hơi sâu, cố tình làm ra vẻ bình thường rồi mới mở cửa ra.

Cảnh Nam Kiêu đứng ở ngoài cửa, có vẻ như đúng là vừa đi công tác về, mặt mày phờ phạc. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một ngày anh ta vừa xuống máy bay giờ phút đầy tiên lại nhớ đến cô. Hay là cãi nhau với Tần Tư Lam rồi?

"Anh đến đây làm gì?" Cô vẫn mặt lạnh như trước. Những điều này đã không thể lay động được trái tim vốn đã chết của cô.

"Sao lâu như thế cô mới chịu mở cửa? Hay là trong nhà che giấu gã đàn ông nào đó?" Ánh mắt sắc lẹm của Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, đến mức tim cô cũng đang run. Cô lập tức ngẩng cao đầu nhìn lại anh ta, "Anh đang nói linh tinh cái gì thế?"

"Có phải nói linh tinh hay không thì tôi vào rồi mới biết được." Cảnh Nam Kiêu đẩy cửa bước vào, còn làm bộ hít hít không khí trong phòng, đưa tay mò công tắc điện nhưng bật không lên đèn. Cố Thiên Tầm than thở: "Công tắc đèn hỏng rồi, không có điện, vì vậy vừa nãy mới chậm."

"Vậy sao?" Cảnh Nam Kiêu quay sang nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.

Cố Thiên Tầm giật mình, giả bộ điềm tĩnh, "Muộn thế này rồi anh còn đến đây để hỏi tôi chuyện này à?"

Cảnh Nam Kiêu nhìn sắc mặt cô không được tốt, không hỏi nữa, chỉ mệt mỏi nhìn cô, "Tôi còn chưa ăn tối, vốn định đến đây ăn chực cô một bữa, mà giờ coi bộ..."

Anh ta nhún vai.

"Anh về đi, giờ tôi không nấu cơm được." Cố Thiên Tầm bây giờ chỉ muốn anh ta rời khỏi đây ngay lập tức.

"Dù gì cô cũng chưa ăn tối, cô đi cùng tôi đi." Cảnh Nam Kiêu rủ.

"Ai nói tôi chưa ăn? Tôi ăn cơm rồi." Cố Thiên Tầm bất giác nói dối. Cô đã quyết tâm ly hôn anh ta rồi, giờ đây không còn muốn có bất kỳ dính líu nào với anh ta nữa.

"Ăn rồi cũng phải đi với tôi." Cảnh Nam Kiêu bá đạo tóm lấy tay cô.

"Cảnh Nam Kiêu anh bỏ tay ra!" Cố Thiên Tầm gạt tay anh ta ra, "Anh bảo Tần Tư Lam đi với anh, giờ tôi không có nghĩa vụ phải đi cùng anh!"

"Cô đừng quên rằng, cho dù bây giờ cô dọn ra ngoài ở thì cô cũng vẫn là vợ tôi! Đi ăn cùng chồng là nghĩa vụ và trách nhiệm!" Cảnh Nam Kiêu nói như đúng rồi.

Cố Thiên Tầm lạnh lùng đáp: "Tôi không đi!"

Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, đột nhiên bỏ tay ra, "Được, không đi thì thôi, đêm nay tôi ở chỗ cô. Cái phòng đó là phòng ngủ phải không? Vậy tôi ngủ ở đó."

Anh ta vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.

Cố Thiên Tầm trong tích tắc cảm thấy tim muốn ngừng đập. Anh ta làm trò ăn vạ cũng mặc kệ, nhưng căn phòng đó... Mộ Dạ Bạch đang ở bên trong!

Chỉ cần anh ta bước vào là tất cả xong đời. Cô hít vào một hơi, cắn chặt răng, "Thôi được, tôi đi ăn với anh. Nhưng ăn xong anh phải đi ngay, đừng có đến làm phiền tôi nữa! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào!"

Cô nói rất rõ ràng với thái độ dứt khoát.

Cảnh Nam Kiêu cũng đã hiểu được phần nào tính khí của cô, nếu mình cứ cố chấp tiếp thì e rằng càng khiến cô thêm phản cảm căm ghét hơn.

Anh ta quay người lại, đắc ý nói: "Được, vậy giờ mình đi luôn. Cô muốn ăn gì? Mấy ngày nay tôi ở bên ngoài ăn thị cá nhiều quá, giờ muốn ăn cơm nhà. Đúng rồi, cô nấu món cà tím kho rất ngon, chúng ta tìm một nhà hàng nào đó ăn món đất cũng được."

Vừa nói anh ta vừa khoác vai Cố Thiên Tầm bước đi. Cô gạt tay anh ta ra, bất giác quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng chặt đó, trong lòng cuộn lên những cảm giác phức tạp. Cô nhớ lại lúc anh dịu dàng kiên nhẫn xoa lưng cho mình, tim bỗng trào dâng cảm giác day dứt.

..........

Cuối cùng họ chọn một quán ăn ngay gần đó. Cảnh Nam Kiêu gắp vào bát cô một miếng cà, cô thất thần nhìn ra ngoài lúc này mới định thần lại, khó chịu gắp trả lại cho anh, "Từ trước giờ tôi không ăn cà." Cảnh Nam Kiêu sững người lại. "Cố Thiên Tầm, cô đừng có không..." những chữ cuối "không biết nặng nhẹ" chưa nói ra khỏi miệng đã kịp nuốt lại, nén giận nói: "Bình thường cô làm rất ngon mà, sao lại không ăn? Đừng làm cao với tôi nữa!"

Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn cái người chồng trên danh nghĩa này của mình, rồi nói: "Cảnh đại thiếu gia, chẳng ngờ anh vẫn còn nhớ tôi biết nấu món gì, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh quá. Nhưng trước đây tôi làm cà tím kho vì em gái anh thích ăn, chỉ vậy thôi."

Bao năm sống trong căn nhà đó, cô chưa từng gắp một miếng cà tím nào, thế nhưng mang tiếng là chồng cô mà anh ta chưa từng để ý đến điều này. E là tất cả những sở thích và ghét của Tần Tư Lam anh ta đều rõ như lòng bàn tay!

Trong lòng cô trào lên cảm giác chua xót tự chế giễu mình. Cảnh Nam Kiêu ngại ngùng như hóa đá, không dám gắp thức ăn cho cô nữa. Cô cũng ăn rất ít, dường như không động đũa mấy, khuôn mặt trầm tư nghĩ ngợi.

"Gọi nhiều món như vậy mà cô không ăn thêm một chút, thật lãng phí quá. Cô ăn thêm một chút nữa đi!" Anh ta nói có chút hậm hực. Thực ra mấy ngày không gặp, cô có vẻ gầy đi nhiều. Mặt vốn đã nhỏ, bây giờ nhìn lại càng gầy hơn.

Anh ta không muốn nghĩ nữa, tại sao mình đột nhiên lại quan tâm đến cô như vậy. Trước đây anh có rảnh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Nhưng, bây giờ...

Đổi lại người không thèm nhìn anh ở đây là cô. Còn anh dần cảm thấy tình cảm với Tần Tư Lam nhạt nhòa dần. Liệu có phải thứ mất đi rồi mới là thứ tốt nhất không?

Cố Thiên Tầm lại không hề có tâm trạng nào nghĩ nhiều như thế, trong đầu cô toàn là hình ảnh của người đó. Cô mím môi, đặt đũa xuống, "Tôi no rồi, giờ thanh toán thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net