CHƯƠNG 139-143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 139: GIỮA CHÚNG TA, NGAY TỪ ĐẦU ĐÃ SẠCH TRƠN

Ngửa đầu nhìn chân trời đen kịt, khóe mắt đột nhiên lành lạnh, một giọt chất lỏng mằn mặn theo má lăn xuống khiến cho vết thương đau nhức.

Cố Thiên Tầm thở ra một hơi, muốn xua đi những lo lắng trong lòng, nhưng mà lại chỉ cảm thấy lồng ngực càng ngày càng nặng nề.

"Cô Cố"

Giọng Hoắc Thanh Uyển từ phía sau vọng tới.

Cô ngẩn người, theo bản năng cô lau khô nước mắt trên khóe mắt. Số còn lại, cô hít sâu một hơi, cố kìm nén, nuốt nghẹn lại vào lòng.

Quay người, cố nặn ra một nụ cười.

"Cô Hoắc."

Hoắc Thanh Uyển dò xét cô một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gò má cô, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại: "Sưng nghiêm trọng lắm, có cần đi xử lý không? Tôi biết ở phía trước có một phòng khám, tôi đưa cô qua đó?"

"Không cần đâu." Cố Thiên Tầm lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Hoắc Thanh Uyển. "Lát nữa tôi đi qua đó, tôi tự xử lý là được."

Cô và Hoắc Thanh Uyển suy cho cùng là người lạ, hai người quá thân thiết ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Hoắc Thanh Uyển cũng không kiên trì, chỉ gật gật đầu, nói: "Thực ra hôm nay bác gái đi tới đây cũng là vì tôi. Vốn dĩ tôi muốn cùng bác gái tạo cho Dạ Bạch một sự bất ngờ, giống như mỗi lần sinh nhật trước đây..."

Hoắc Thanh Uyển như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cười nói: "Trước đây lúc bác gái vẫn khỏe, tôi thường cùng bác làm bánh sinh nhật cho Dạ Bạch. Lúc anh ấy thổi nến, mỗi lần đều một tay ôm lấy tôi, một tay ôm bác gái, sau đó nói anh ấy là người hạnh phúc nhất trên đời này. Anh ấy thực sự rất yêu mẹ của mình..."

Những lời này, Hoắc Thanh Uyển nói ra rất tự nhiên thoải mái, cứ như không hề để ý vậy. Nhưng mà, Cố Thiên Tầm nghe ra được có vài phần cố ý.

Cô trầm mặc nhìn Hoắc Thanh Uyển, không nói gì.

Hoắc Thanh Uyển dường như sau đó mới bất giác. "Thật ngại quá, tôi không nên nói những chuyện trước đây với cô. Mặc dù tôi và Dạ Bạch đã kết thúc rồi, nhưng mà tôi cũng khó tránh được việc nhớ lại những chuyện quá khứ. Cô đừng để ý nhé."

Cố Thiên Tầm nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười trên mặt không hề bị ảnh hưởng chút nào từ Hoắc Thanh Uyển. "Tôi chưa từng nghe Dạ Bạch nhắc tới Cô Hoắc, cho nên bây giờ nghe được những thứ này thấy cũng rất mới mẻ, có thể làm quen Dạ Bạch một lần nữa.

Rõ ràng không ngờ được cô lại tiếp nhận một cách thản nhiên như thế, mặt Hoắc Thanh Uyển khẽ biến sắc.

Cô phải có đủ sự tự tin thì mới có thể không nóng vội, không gấp rút như thế.

Đặt dưới sự so sánh, những lời tuyên bố nóng vội vừa rồi của mình lại có vẻ hơi dư thừa và buồn cười.

Sắc mặt Hoắc Thanh Uyển trở nên khó coi, nhưng mà một giây sau lại được thay thế bằng nụ cười kiên định. "Nếu như hôm nay tôi biết cùng bác gái tới đây sẽ gây ra hậu quả thế này thì tôi sẽ không tới nữa. Nhưng mà, cô Cố, có một vài điều tôi vẫn muốn nói với cô..."

"Uhm, cô nói đi." Cố Thiên Tầm vẫn an nhiên như cũ.

Nhưng trong lòng đã báo động mãnh liệt.

Với trực giác của một người phụ nữ cô có thể cảm nhận được người phụ nữ này không hề đơn giản như vẻ về ngoài.

"Tôi nghĩ cô cũng nhìn ra, tâm tư của tôi đối với Dạ Bạch từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi. Tôi cũng giống cô đều hy vọng Dạ Bạch được hạnh phúc."

Cố Thiên Tầm im lặng, không hiểu vì cớ gì mà cô ta lại nói những lời này với cô.

Thần sắc Hoắc Thanh Uyển thoáng ngưng lại, ánh mắt hơi di chuyển, có phần sắc bén: "Cô và Dạ Bạch ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu."

Bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt lại, Cố Thiên Tầm cứ thế nhìn Hoắc Thanh Uyển. "Tại sao cô Hoắc lại nói như vậy?"

"Cô là một người phụ nữ đã từng thất bại trong hôn nhân, kinh nghiệm tình trường phong phú hơn tôi. Tôi nghĩ, cô cũng hiểu được chuyện hôn nhân không đơn thuần chỉ là chuyện giữa hai người cô và Dạ Bạch. Đây là chuyện của cả gia đình!" Hoắc Thanh Uyển chậm rãi nói. Nhắc tới chuyện này, ngữ khí của cô lại cứng hơn không ít. "Ai cũng có thể nhìn ra, bà nội anh ấy rất thích tôi, có ý muốn cho tôi làm con dâu nhà họ Mộ. Còn nữa Mộ phu nhân, đúng là phu nhân rất yêu Dạ Bạch, nhưng tôi tin nếu để Dạ Bạch chọn một người giữa tôi và cô thì cô nghĩ phu nhân sẽ lựa chọn ai?

Sắc mặt Cố Thiên Tầm cứng lại.

Đây mới là mục đích hôm nay cô ta đuổi theo đến đây, muốn bảo cô biết khó mà lui sao?

"Biểu hiện của Mộ phu nhân ngày hôm nay chính là một điềm báo tốt nhất. Mức độ bà ấy ghét cô e rằng còn vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta. Tôi cũng nhìn ra Dạ Bạch quan tâm mẹ mình tới mức nào, cho nên..." Hoắc Thanh Uyển mỉm cười, nhìn cô. "Cô nghĩ giữa cô và mẹ anh ấy thì anh ấy sẽ chọn ai?"

Đây vốn dĩ chẳng phải là vấn đề có thể suy xét gì được.

Cố Thiên Tầm vẫn không đáp được lời, Hoắc Thanh Uyển nở nụ cười tươi: "Cô Cố là một người thông minh, tôi nói đến đây chắc cô cũng hiểu. Được rồi, tôi đi vào xem Mộ phu nhân trước, hẹn lần sau gặp lại."

Nói xong, Hoắc Thanh Uyển xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng đó, Cố Thiên Tầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể chậm chạp đáp trả: "Những lời này của cô có lẽ cũng có lý, nhưng mà đã yêu rồi, tôi sẽ không lùi bước như vậy. Cho nên..."

Cô ngưng lại.

Bước chân Hoắc Thanh Uyển chững lại, quay đầu lại, Cố Thiên Tầm vẻ mặt kiên định đứng ở đó.

"Sau này, mong chỉ giáo thêm! Tôi nghĩ, chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau."

Cho nên...

Lời này rõ ràng là lời khiêu khích trần trụi.

Sắc mặt Hoắc Thanh Uyển lạnh đi, Cố Thiên Cầm dường như không hề phát giác, cô vẫy xe rồi leo lên taxi.

..........................

Trên đường.

Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Cố Thiên Tầm mua một ít thuốc tiêu sung và túi đá chườm lên mặt. Nhưng mà, lúc về đến nhà mặt của cô cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Thật không biết lát nữa mở cửa vào nhà phải giải thích thế nào với mẹ và Tiểu Hàn.

Thở dài một hơi, lấy chìa khóa mở cửa, bất giác cô lại nhớ đến cảnh tượng bị kích động vừa rồi của Mộ phu nhân.

Ngay sau đó, phản ứng của mẹ lúc nhìn thấy bóng dáng của Mộ phu nhân ở bệnh viện ngày hôm đó cũng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô nhớ bố chồng cô đã từng nói cô càng ngày càng giống mẹ cô...

Lẽ nào, người mà Mộ phu nhân hận như vậy không phải là người khác, chính là...

Cả người cô không khỏi giật mình, cô lắc đầu, không để cho mình tiếp tục nghĩ tiếp nữa. Vặn chìa khóa, xoay mở cửa.

"Cậu đã sắp thành hôn rồi còn tới đây tìm Thiên Cầm làm gì nữa?" Cửa vừa mới bị đẩy ra hé một khe hẹp đã nghe thấy tiếng của mẹ từ trong vọng ra.

"Mẹ..."

"Đổi cách gọi đi." Cảnh Nam Kiêu giờ mới mở miệng nói đã bị bà Cố Thiên La chặn lại. Bà nghiêm túc nói: "Bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi nhận không nổi tiếng "mẹ" này của cậu."

Hiển nhiên, bởi vì con gái ở nhà họ Cảnh phải gánh chịu đủ loại uất ức, bà Cố Vân La thực sự không thể có thái độ tốt với Cảnh Nam Kiêu được.

"Mẹ, con không có ý gì khác, chỉ là...muốn nói chuyện với Thiên Cầm."

"Chị tôi tối nay sẽ về muộn, chi bằng anh để hôm khác tới đi." Thiên Hàn nói. So với thái độ của mẹ thì ngữ khí của Cố Thiên Hàn thản nhiên, không nghe ra được chút niềm vui hay tức giận nào.

"Vậy sao?" Trong giọng điệu của Cảnh Nam Kiêu rõ ràng cố chút thất vọng, nhưng giây lát sau, anh ta lại nói: "Con ra ngoài đợi cô ấy."

Đêm nay, Cố Thiên Cầm thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ một ai. Bây giờ cô chỉ muốn đi tắm rồi chùm chăn ngủ một giấc ngon lành, ngủ dậy xong, có lẽ...

Mọi việc của ngày hôm nay đều có thể quên đi.

Nhưng mà...

Dường như hiện giờ muốn tránh cũng không được.

"Anh tìm tôi có việc sao?" Cô đẩy cửa đi vào, hỏi Cảnh Nam Kiêu rồi mới chào bà Cố Vân La đang ngồi trên sô pha. "Mẹ!"

"Cậu ta nói tìm con có việc." Bà Cố Vân La chỉ hất cằm về phía chỗ Cảnh Nam Khiêu, thái độ lạnh lùng.

Cố Thiên Tầm cố ý che má trái của mình đi, bà Cố Vân La và Cố Thiên Hàn cũng không phát giác ra cô có gì bất thường.

Cô chỉ tùy ý đặt túi ở chỗ giá giầy, nhìn Cảnh Nam Kiêu một cái, nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

"Được." Cảnh Nam Kiêu quay người chào bà Cố Vân La và Cố Thiên Hàn rồi cùng Cố Thiên Cầm đi thang máy xuống dưới lầu.

...........

Hai người ngồi ở chỗ hành lang trong khu nhà ở.

Giờ này, cả khu nhà chỉ còn rất ít người đi lại, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Cũng may ánh đèn mờ ảo, sự thảm hại của cô Cảnh Nam Kiêu chí ít cũng không nhìn rõ.

"Sao anh lại đến đây?" Cố Thiên Tầm hỏi. "Ba nói địa chỉ cho anh sao?"

"Uhm."

"Muộn như vậy, có chuyện gì sao?"

Cảnh Nam Kiêu không trả lời ngay lập tức mà dựa vào chiếc ghế dài trong công viên, ngửa đầu nhìn lên trời. Lúc này, trên bầu chơi không có một chút ánh sáng nào, chỉ có mây mù vô tận.

Rơi vào đáy mắt khiến cả người Cảnh Nam Kiêu thoạt nhìn trông có chút đơn độc

"Cố Thiên Tầm..." Cảnh Nam Kiêu gọi cô, mặt vẫn nhìn lên trời.

"Uhm?"

"Tư Lam...từ hôm nay sẽ dọn về nhà chúng ta rồi."

Cố Thiên Tầm rất muốn sửa lại câu từ của anh ta. Nhà chúng ta? Chúng ta nào chứ? Cô từ lâu đã không còn là thành viên của nhà họ Cảnh rồi.

Nhưng mà, có lẽ bị niềm thương cảm trong ngữ khí của anh ta làm ảnh hưởng, cuối cùng cô cũng không nói, chỉ chân thành nói: "Cũng nên như vậy. Bụng cô ấy bây giờ chắc cũng không nhỏ nữa, phía lão phu nhân không chấp nhận cô ấy, cô ấy cũng chỉ còn cái bến đỗ tránh gió là anh thôi.

"Đúng vậy. Anh là bến đỗ tránh gió cuối cùng của cô ấy." Cảnh Nam Kiêu thở dài, dường như rất mệt mỏi, ngữ khí có chút kéo dài: "Cho nên...nếu như ngay cả anh cũng phụ cô ấy thì anh đúng là đáng chết, phải vậy không?"

Anh ta hỏi câu hỏi như vậy, có chút giống với đứa trẻ đang rối bời.

"Đó là việc của các người, tôi không bình luận." Cố Thiên Tầm lựa chọn không can dự vào. Bây giờ đời sống tình cảm của bản thân cô còn đang trắc trở sao có thể quản người khác chứ?

Cảnh Nam Kiêu cười mỉa, xoay mặt qua nhìn cô: "Em đúng là có thể rũ bỏ sạch trơn như vậy."

"Không phải tôi rũ bỏ sạch trơn, mà là chúng ta từ đầu tới cuối vẫn luôn sạch trơn."

Trong ánh mắt Cảnh Nam Kiêu là sự hối hận và đau đớn nặng nề: "Chỉ đáng tiếc, trên đời này vốn không có thuốc hối hận."

Nếu như có, anh ta thà khuynh gia bại sản cũng còn hơn để trái tim trống trải cả người mệt mỏi như hiện giờ.

"Anh tới muộn như vậy chỉ vì muốn nói với tôi những điều này sao?" Cố Thiên Tầm không hề muốn nói tiếp về vấn đề này.

Cảnh Nam Kiêu lại giơ tay tay ôm lấy cô, giữ thật chặt. "Kể từ tối hôm nay, giường của chúng ta sẽ trở thành giường của anh và cô ấy rồi. Thiên Tầm, lẽ nào em không để ý chút nào sao?"

"..." Cô giãy dụa. "Anh buông tôi ra."

Cảnh Nam Kiêu lại càng ôm chặt, hai mắt nhìn cô chằm chằm: "Bây giờ chỉ cần em nói không đồng ý thì anh có thể không làm như vậy! Thậm chí anh có thể không kết hôn, Cố Thiên Tầm, anh không muốn kết hôn! Anh không thể nào ở giáo đường nói dối trước thượng đế một lần nữa.

Đừng nói là không thể ở bên cô ấy nhau suốt đời, bây giờ ở cùng với nhau đối với Cảnh Nam Kiêu mà nói đã là một loại dày vò rồi.

"Cảnh Nam Kiêu, anh là đàn ông, không thể ngang bướng như vậy được!" Cố Thiên Tầm không nhẫn nhịn được nữa, cô rút tay mình về dứt khoát đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cảnh Nam Kiêu. "Xin anh hãy có chút ý thức trách nhiệm và dám đảm đương của một người đàn ông. Còn nữa, cuộc sống hiện giờ của tôi đã đủ rắc rối rồi, tôi không muốn có bất cứ dây dưa nào với một người sắp kết hôn như anh nữa. Cho nên, sau này nếu không có việc gì gấp, phiền anh đừng xuất hiện ở chỗ tôi! Tôi thực sự không có tâm trạng nói với anh nhiều như vậy!"

Cô nói xong, xoay người định đi.

Cổ tay lại bị giữ lại.

Cô ra sức gỡ ra nhưng Cảnh Nam Kiêu đã đứng dậy, giây sau, cánh tay dài móc một cái, một tay giữ lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, tay còn lại giữ lấy khuôn mặt cô.

"Cố Thiên Tầm, cho dù em có hận anh thế nào, oán anh thế nào thì anh cũng nhẫn nhịn hết nổi rồi!" Cảnh Nam Kiêu hơi thở gấp gáp, ngón tay tham lam vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt ngưng tụ trên người cô dần dần nóng lên. "Anh muốn hôn em...Mỗi ngày từ sau khi chia tay với em, anh đều muốn tới tìm em..."

Nói xong, hắn cúi đầu, chụp lấy bờ môi cô, định hôn.

Nhưng mà...

Đôi môi còn chưa đặt xuống thì bỗng nhiên nước mắt cô chảy ròng.

Hắn giật mình, lẳng lặng nhìn giọt nước mắt kia. "Cố Thiên Tầm?"

"Bỏ tay ra."

"Sao vậy?"

"Anh làm tôi đau rồi!" Giọng cô nghẹn ngào, tức giận gạt tay hắn ra. Cô khó chịu che má trái của mình lại, thử sờ một cái, đau tới mức không chịu được.

Mãi cho tới lúc này, Cảnh Nam Kiêu mới phát hiện sự khác lạ của cô.

"Sao lại thế này?"

Tay của hắn lại định giơ lên.

"Anh đừng động vào tôi." Cô cảnh giác tránh ra.

Nhưng mà, Cảnh Nam Kiêu lại không màng gì hết, hai ngón tay giữ lấy cằm cô, kéo mặt cô ra chỗ bóng đèn. Ánh đèn đường mờ ảo, thực sự không thể nhìn rõ, hắn lại lôi điện thoại ra.

"Anh làm gì vậy?" Cố Thiên Tầm không hiểu anh ta đang làm gì.

"Em ngậm miệng lại!" Cảnh Nam Kiêu giơ điện thoại lên, chiếu vào má trái cô. Cô nhăn nhó không chịu hợp tác, Cảnh Nam Kiêu cố nhét điện thoại vào tay cô kêu cô giơ lên.

Cảnh Nam Kiêu một tay giữ mặt cô, một tay vén tóc cô lên.

Nhìn thấy vết thương nhìn mà ghê người kia của cô, hắn rùng mình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

"Ai đánh vậy?" Hắn sẵng giọng hỏi.

"Anh đừng quản." Cố Thiên Tầm kéo tóc xuống.

"Bị đánh tới mức thế này, anh có thể không quản sao?" Cảnh Nam Kiêu nhảy dựng lên.

Thấy phản ứng của hắn, Cố Thiên Tầm nhếch môi. "Trước kia cũng đâu phải chưa bị bạt tai bao giờ. Hơn nữa, cái bạt tai mà anh bạt tôi cũng chẳng nhẹ hơn."

Một câu nói khiến Cảnh Nam Kiêu nhất thời nghẹn lời. Hắn cắn răng trừng mắt nhìn cô. "Bây giờ em muốn tính nợ cũ với anh đó sao?"

"Anh hiểu nhầm rồi. Bây giờ tôi mệt rồi, không muốn nói lời nào nữa. Nếu anh thực sự có thương vết thương trên mặt tôi thì tôi xin anh hãy thả tôi về nghỉ ngơi."

Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, "Ở đây đợi anh mấy phút, không được đi đâu hết."

Không đợi Cố Thiên Tầm nói gì, Cảnh Nam Kiêu đã bước nhanh đi tới chỗ đỗ xe.

"Này!" Thiên Tầm đuổi theo sau hai bước thì anh ta đã lên xe và khởi động xe rồi. "Cứ đứng ở đó, đừng nhúc nhích!"

"Điện thoại của anh!" Cố Thiên Tầm gọi một tiếng, nhưng mà lọt vào mắt cô chỉ là chiếc đèn hậu chói sáng.

......................

"Rốt cuộc muốn gì đây?" Cố Thiên Tầm có chút phiền não.

Cô rất muốn cứ thế đi cho xong, nhưng mà cô lại đang cầm điện thoại của Cảnh Nam Kiêu. Bây giờ mà lên nhà, lát nữa vẫn phải mở cửa cho anh ta.

Cô quay lại ngồi lên chiếc ghế dài, đặt điện thoại xuống một bên. Mới ngồi chưa đầy một phút, điện thoại đã vang lên.

Cô tò mò nhìn, là một dãy số lạ.

Tất nhiên cô không nghe, cứ để mặc cho nó kêu. Nhưng mà, điện thoại cứ kêu mãi không dứt giống như có việc gì gấp vậy.

Cô giơ tay cầm điện thoại lên, gần như đã nghe máy rồi nhưng cô lại khẽ cắn môi buông xuống. Dù sao thì cho dù có việc gấp thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, chẳng phải vậy sao?

Nhưng mà...

Điện thoại cứ gọi liên hồi như đang đòi mạng vậy, ngừng lại rồi lại vang lên.

Cố Thiên Tầm không kìm được lại nhìn màn hình, giờ cô mới phát hiện không phải là số điện thoại lạ ban nãy nữa.

Thay vào đó là số điện thoại của bố chồng.

Muộn như vậy, ông ấy gọi gấp như thế, có việc gì sao?

Vốn dĩ cô không muốn quản, nhưng mà điện thoại ngưng rồi lại lập tức vang lên.

Liệu có phải là ông lại bị tắc nghẽn cơ tim? Hay là có chuyện gì quan trọng khác không?

Nghĩ như vậy, Cố Thiên Tầm lo lắng, cũng không lo được những thứ khác nữa, cô ấn vào nút nghe.

Vừa định mở miệng hỏi rõ tình hình. Nhưng mà, cô chưa kịp nói trước thì đầu bên kia đã có người nói: "Tại sao dùng số của em gọi cho anh anh không nghe cuộc nào, dùng số của ba thì anh nghe ngay?"

Vừa bắt máy đã chất vấn, không chút khách khí.

Thậm chí còn vô cùng hống hách.

Cố Thiên Tầm sững người một lát.

Bên đó, không phải là Cảnh Thanh Phong, mà là Tần Tư Lam!

Hơn nữa...

Cô ta đã đổi gọi Cảnh Thanh Phong là "Ba" rồi. Cô mạnh mẽ ý thức được về sau cô thực sự phải sửa cách gọi rồi, từ "Ba" đó không còn thuộc về cô nữa.

"Tại sao lại không nói gì?" Không đợi được câu trả lời, Tần Tư Lam lại bức bách hỏi tiếp một câu.

Bên này, Cố Thiên Tầm không muốn hé lời để tránh gây hiểu lầm cho bọn họ. Vốn dĩ cô định cứ thế tắt điện thoại đi, nhưng mà...

Cô còn chưa kịp ấn nút dừng cuộc gọi thì bên kia Tần Tư Lam lại đột nhiên dương cao giọng, thanh âm trở lên vừa sắc vừa nhọn.

"Cố Thiên Tầm, là cô phải không?"

"..." Cô sửng sốt.

"Đúng là cô! Cố Thiên Tầm, sao cô lại ti tiện như vậy? Cô đã ly hôn với Nam Kiêu rồi, hơn nữa Nam Kiêu còn sắp cưới tôi rồi, tôi xin cô, đừng có dụ dỗ anh ấy nữa, có được không? Cô hãy tha cho tôi đi!"

Cố Thiên Tầm quả thực muốn cười.

Câu này nghe xong sao lại thấy kỳ lạ như vậy?

"Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà giả chết! Đừng có tưởng rằng cô không nói gì thì tôi sẽ không biết cô có ý đồ gì. Bà nội không muốn cô bước vào cửa nhà họ Mộ, bây giờ cô không có được Mộ Dạ Bạch liền muốn quay lại phá hoại tôi và Nam Kiêu sao. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không cho phép! Tôi có con rồi, chỉ cần có đứa con này thì cả đời này anh ấy cũng sẽ bị tôi chói chặt!"

Tần Tư Lam lại ném một tràng qua, âm thanh không hề nhỏ khiến Cố Thiên Tầm chỉ thấy đau đầu.

Cô thực sự có chút đồng cảm với Cảnh Nam Kiêu rồi.

Chả trách bây giờ bộ dạng anh ta trông mệt mỏi lại rối bời như vậy.

Tần Tư Lam này, có còn là Tần Tư Lam trước kia không?

Có lẽ...

Những lúc muốn có mà không có được thực sự có thể ép người ta phát điên.

"Nếu cô đã muốn trói buộc anh ta như vậy, vậy hãy nhớ trói cho chặt một chút. Ít nhất, phải chặt tới mức đừng để anh ta tới chỗ tôi như thế này nữa!" Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, phải mở miệng nói.

"Cô...Ý của cô là sao?"

"Ý rất rõ ràng. Tần Tư Lam, trong từ điển của tôi, không có ba từ "cỏ gặm lại", cô không cần phải cảnh giác với tôi như vậy! Còn nữa, lát nữa tôi sẽ trả điện thoại lại cho Cảnh Nam Kiêu, có gì thì cô cứ nói thẳng với anh ta đi."

Nói xong, không đợi Tần Tư Lam nói thêm gì nữa, Cố Thiên Tầm tắt luôn điện thoại đi.

Cầm điện thoại, tức giận quăng vào lòng bàn tay mình. Tại sao lại không nhẫn nhịn được như vậy. Đang yên đang lành, nghe điện thoại hộ anh ta làm gì chứ. Kết quả lại bị Tần Tư Lam cắn cho một miếng.

Đang lúc ảo não thì hai luồng sáng mãnh liệt từ phía xa tiến lại gần.

Cô nghiêm mặt đứng dậy, đi nhanh tới chỗ xe, định bụng sẽ vứt điện thoại vào trong xe cho anh ta xong thì quay người bỏ đi.

Nhưng mà...

Bước tới bước tới, cô phát hiện, chiếc xe đó không phải là chiếc Hummer mà Cảnh Nam Kiêu lái ban nãy, mà là...

CHƯƠNG 140: MỐI HẬN SÂU ĐẬM, CÁCH NHAU ĐÂU CHỈ TRĂM SÔNG NGÀN NÚI

Bước tới bước tới, cô phát hiện, chiếc xe đó không phải là chiếc Hummer mà Cảnh Nam Kiêu lái ban nãy, mà là...

Chiếc xe Maybach mà cô vô cùng quen thuộc...

Cố Thiên Tầm đứng sững lại đó, cách bóng đêm, tim đập mạnh nhìn chiếc xe đó tiến vào chỗ đỗ xe.

Dáng người cao lớn của anh khoác lên ánh trăng mông lung chậm rãi đi về phía cô. Tay anh cũng giống như tay cô đang cầm điện thoại, nhìn thấy cô anh liền cất đi.

"Gọi cho em mãi mà em không nghe, còn tưởng là em ngủ rồi." Mộ Dạ Bạch đứng trước mặt cô.

"Điện thoại của em để ở trên nhà rồi."

"Thế cái này...? Anh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net