CHƯƠNG 183-186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 183: THIÊN TẦM, MÌNH KẾT HÔN NHÉ

"Mộ tổng, đây là hàng anh đặt ạ." Cô nhân viên cẩn trọng cầm một chiếc hộp gấm bước đến.

Trong chiếc hộp gấm màu đen đó là một đôi nhẫn, khiến cô kinh ngạc tròn mắt nhìn. Tim đập loạn nhịp, một cảm giác cảm động khó tả trào dâng trong lồng ngực.

"Sao lại ngây người ra vậy? Em mau thử xem." Mộ Dạ Bạch cầm bàn tay phải trắng muốt của cô lên, lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Dù chỉ là đeo thử mà cô lại kích động đến mức ngón tay run lên.

Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc sâu thẳm như là bọn họ đang ở lễ đường tổ chức đám cưới thật.

"Cố tiểu thư, cô thật hạnh phúc. Mộ tổng chọn đôi nhẫn này thực sự đã tốn không ít tâm tư. Anh ấy yêu cầu đích thân nhà thiết kế làm sau đó gửi từ Thụy Sĩ về đây." Cô nhân viên mỉm cười nói.

Cố Thiên Tầm cúi xuống nhìn, chiếc nhẫn nạm kim cương hình cỏ bốn lá tinh xảo, lấp lánh.

"Thật ra nhẫn, trang sức của phụ nữ, những cái này anh đều không hiểu nên mới đưa Cận Vân theo để cùng chọn. Nhưng anh thích ý nghĩa của cỏ bốn lá." Mộ Dạ Bạch nhìn cô, nét mặt trang trọng nói, ngón tay anh khẽ vuốt trên chiếc nhẫn. "Hy vọng, niềm tin, tình yêu và may mắn, những điều này em đều rất cần, còn anh là người muốn cho em tất cả."

"Thiên Tầm, mình kết hôn nhé."

Không có những lời ngọt ngào bay bổng, chỉ một câu nói giản dị của anh đã khiến Cố Thiên Tầm rưng rưng nước mắt.

Cô thật sự chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào!

Mọi thứ trước mắt đều như một giấc mơ.

"Cố tiểu thư mau đồng ý Mộ tổng đi ạ. Lần trước Mộ tổng tỏ tình với cô, mọi người chúng tôi đều thấy rõ cả!" Cảnh tượng này quả thực khiến người ta vô cùng động lòng, đến cả nhân viên của cửa hàng cũng làm thuyết khách hộ anh.

Cố Thiên Tầm cảm động đến rơi lệ, cô cười trong nước mắt, nụ cười rạng rỡ như mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa.

Cô lau nước mắt, nhìn anh. "Anh đang cầu hôn em sao?"

"Anh nghĩ là rất rõ ràng rồi."

Cô sụt sịt mũi, cố trêu chọc. "Người khác cầu hôn đều có hoa mà."

"Hoa?" Mộ Dạ Bạch nghĩ một lúc rồi rút điện thoại ra."Để anh bảo trợ lý Trần lập tức mang hoa đến."

Cố Thiên Tầm lập tức ngăn anh lại. "Em đùa thôi, em không cần hoa. Hơn nưa... ở đây không phải đã có cỏ bốn lá rồi sao?"

Cô giơ tay lên, nhìn anh, giọng nghẹn ngào. "Vậy là đủ rồi!"

"Những gì người khác có thì em cũng phải có. Là anh sơ suất quá." Mộ Dạ Bạch cầm điện thoại lên.

Cố Thiên Tầm lắc đầu, nắm chặt tay anh. "Em đã có được thứ mà người khác không có. Dạ Bạch, em đồng ý! Chúng mình kết hôn đi! Anh có thể không màng tất cả, bỏ qua mọi thứ, vậy em còn lý do gì để rút lui nữa chứ? Em đồng ý làm vợ anh, đồng ý cùng anh đối mặt với tất cả mọi thứ."

Mộ Dạ Bạch ôm cô vào lòng. Cố Thiên Tầm ôm lấy cổ anh.

Những giọt nước mắt hạnh phúc rạng ngời không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt.

Niềm hạnh phúc của hai người khiến cả tiệm đều ngập tràn trong không khí ấm áp, hạnh phúc, những người xung quanh cũng không khỏi xúc động theo.

Tần Tư Lam lái xe đi qua, đúng lúc đèn đỏ dừng lại.

Bất giác nhìn sang ngang, cô ta thấy trong tiệm trang sức lúc này là cảnh tượng hai người đang ôm nhau. Vẻ mặt hạnh phúc của Cố Thiên Tầm khiến cô ta sinh lòng đố kỵ.

Nó dựa vào cái gì cơ chứ?

Một đứa con gái của kẻ bị hiếp dâm sao lại có thể may mắn cùng lúc có được tình yêu của cả hai người đàn ông? Thật không thể tha thứ được!

Hơn nữa...

Hai người bọn họ ở trong tiệm trang sức đó làm cái quái gì vậy?

Lẽ nào là... cầu hôn?

Cố Thiên Tầm sắp bước vào nhà họ Mộ?

Bản thân mình không vào được nhà họ Mộ, làm sao có thể để cho cô ta được phép bước chân vào cơ chứ?

Đèn đỏ đã chuyển sang xanh. Lúc này ánh mắt hằn học của cô ta mới rời khỏi hai người họ mà chuyển sang nhìn đường trước mặt.

Xe lăn bánh.

Lúc Tần Tư Lam đến nhà hàng đã hẹn trước thì Hoắc Thanh Uyển đã chờ ở đó rồi.

"Bên này." Hoắc Thanh Uyển giơ tay vẫy, Tần Tư Lam liền đi về hướng cô ta.

Cho đến tận lúc ngồi xuống, nét mặt cô ta vẫn khó chịu đăm đăm.

"Không phải nói trưa nay ăn cơm với phó chủ tịch Mộ sao? Có chuyện không vui à?" Hoắc Thanh Uyển hỏi Tần Tư Lam. Thực ra hai người chưa từng quen biết trước đây, nhưng trải qua chuyện này cả hai đã có một kẻ thù chung – Cố Thiên Tầm.

"Bố tôi bảo muốn mở cuộc họp báo, danh chính ngôn thuận để tôi vào nhà họ Mộ nhưng Mộ Dạ Bạch không đồng ý nên đã tranh cãi vài câu."

"Anh ấy hận các người thì tất nhiên không đồng ý rồi." Hoắc Thanh Uyển uống một ngụm cafe, nhìn cô ta một cái: "Hóa ra cô và Cố Thiên Tầm còn có thêm một mối quan hệ như vậy nữa. Đúng là oan gia."

"Cô đừng có đánh đồng tôi và cô ta." Tần Tư Lam nhìn cô ta một cái, chợt ra chuyện vừa rồi liền nói: "Khi nãy trên đường đến đây tôi đi qua cửa hàng trang sức đã nhìn thấy hai người họ, trông có vẻ như là đang chọn nhẫn."

Mặt Hoắc Thanh Uyển trắng nhợt, nghiến chặt răng.

Tần Tư Lam nói: "Tôi đoán không nhầm thì bọn họ đang bàn tính chuyện kết hôn đấy."

"Choang" một tiếng, chiếc thìa sứ bị Hoắc Thanh Uyển vứt xuống cốc cafe, cô ta lạnh lùng nói: "Nằm mơ giữa ban ngày! Bọn họ nghĩ là Hoắc Thanh Uyển tôi dễ bị ức hiếp như vậy sao?"

"Không thì cô làm gì được họ?" Vẻ mặt Tần Tư Lam không cam tâm, nhất là chuyện vừa nãy ở trong nhà hàng bị Mộ Dạ Bạch làm cho mất mặt. "Đến cả bà Hạ Vân Thường người mẹ mà anh ta quan tâm yêu quý như vậy còn chẳng làm gì được thì còn ai có thể chia rẽ bọn họ nữa?"

Hoắc Thanh Uyển trầm ngâm một lúc: "Nếu người ngoài không thể làm gì được họ thì cứ để bọn họ tự cãi nhau là được. Cảnh Nam Kiêu không phải vẫn luôn tìm mọi cách để có được Cố Thiên Tầm sao? Vậy thì cho anh ta một cơ hội."

Tần Tư Lam nhăn mặt: "Cô định làm gì? Tôi không cho phép cô ta và Nam Kiêu bên nhau!"

"Cô yên tâm, hai người họ tuyệt đối không thể bên nhau được. Cô nghĩ là Cố Thiên Tầm bị ngu à? Trước đây Cảnh Nam Kiêu làm tổn thương cô ta như thế chẳng lẽ cô ta còn có thể quay về làm lành được?"

"Vậy cô định làm thế nào?" Tần Tư Lam hỏi.

Hoắc Thanh Uyển không nói gì nhưng trong lòng đã có chủ ý.

"Cô nên nghĩ cách làm thế nào để vào được nhà họ Mộ thì hơn!" Hoắc Thanh Uyển nhìn cô ta một cái: "Giờ trở ngại lớn nhất để cô vào được nhà họ Mộ chính là Hạ Vân Thường."

Ngừng một lúc, cô ta nói tiếp: "Nếu bà ta chết rồi thì việc cô vào nhà họ Mộ chẳng dễ như trở bàn tay!"

Chết?

Tần Tư Lam chấn động, không nói gì chỉ bóp chặt thìa cafe.

Bước ra khỏi tiệm trang sức, cả hai lên xe. Ánh mắt Cố Thiên Tầm vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay. Cô cầm lấy tay anh, cả hai cùng giơ tay lên.

Hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cả hai sáng lấp lánh.

"Lúc trước anh còn lo là em sẽ không thích. "

Cố Thiên Tầm cười. "Em rất thích. Nhưng sao anh biết được cỡ tay của em vậy?"

"Lần trước lúc ở Lai Nhân anh thừa lúc em ngủ say đã lấy dây đo rồi. Cách này cũng là do Cận Vân dạy anh đấy."

Trong lòng Cố Thiên Tầm bỗng cảm thấy ngọt ngào như mật.

Thì ra anh đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Câu "sắp rồi" lúc đó của anh không phải chỉ là nói chơi. Cũng phải, người đàn ông này... luôn làm nhiều hơn những gì anh nói.

"Chúng ta vào chủ đề chính nhé." Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn cô nghiêm túc. "Chuyện chúng ta kết hôn mà muốn nhận được sự đồng ý của gia đình là điều gần như không có khả năng rồi. Tất nhiên, anh xác định sẽ kết hôn với em thì nhất định phải đến nói chuyện với mẹ em. Vì vậy, nếu có thể thì em hãy sắp xếp thời gian để gặp."

"Không cần đâu." Cố Thiên Tầm hơi nhìn xuống, khe khẽ chạm vào chiếc nhẫn của anh. Một lúc sau mới ngẩng lên, lắc đầu đau khổ. "Không cần gặp mẹ em đâu, có lẽ... đến em bà ấy cũng không muốn gặp..."

Mộ Dạ Bạch cau mày, anh không thích bộ dạng buồn bã này của cô chút nào.

"Em nghĩ, chuyện hạnh phúc cả đời của mình, giờ bà ấy cũng không có tâm trạng nào để ý đến."

Có thể rằng mẹ cô quan tâm cũng chẳng qua là vì đối phương là con trai của bà Hạ Vân Thường mà thôi...

"Em nghĩ kỹ chưa?" Mộ Dạ Bạch hỏi lại lần nữa.

Thực sự thì anh cũng không hề muốn đi gặp bà Cố Vân La. Nhưng anh đã muốn kết hôn với Cố Thiên Tầm thì cũng nên tôn trọng bà, chuyện cưới hỏi không thể qua loa sơ suất được.

"Em nghĩ kỹ rồi." Cố Thiên Tầm gật đầu, nhìn anh cười. "Tối nay em về nhà tìm sổ hộ khẩu. Còn anh thì sao? Em... phải đi gặp mẹ anh chứ?"

Mộ Dạ Bạch lắc đầu. "Không cần. Anh không muốn để đêm dài lắm mộng. Chúng ta làm đăng ký kết hôn đã, gặp mặt sau cũng không muộn. Như vậy đi, ngày mai! Ngày mai em xin nghỉ 1 ngày, anh đưa em đi đến cục dân chính."

"Nhanh vậy sao?"

"Nhanh sao?" Mộ Dạ Bạch cau mày, "Anh không muốn đợi thêm nữa. Chúng ta ký tên trước. Sau đó tổ chức đám cưới, chúng ta sẽ đi trăng mặt ở Rum. Sau đó..."

Mộ Dạ Bạch ngừng một lát, quay sang nhìn cô. "Thật lòng mà nói, em không có cách nào để sống chung với mẹ anh đâu, anh cũng không có cách nào để ở được với mẹ em. Vì thế... anh nghĩ là, sau này chúng ta sẽ sống cuộc sống của hai người, thỉnh thoảng đi thăm họ. Em thấy vậy có được không?"

"Gạt bọn họ ra ngoài tuy là có hơi ích kỷ. Nhưng... giờ em chỉ muốn được ở cạnh anh, những chuyện khác em không nghĩ được hơn nữa rồi."

Nghe những lời bày tỏ của cô, Mộ Dạ Bạch rất mãn nguyện, anh cúi đầu hôn chụt lên môi cô. "Ngoan, em chỉ cần nghĩ đến anh là được rồi."

Sau cuộc gặp với Tần Tư Lam, Hoắc Thanh Uyển ngồi vào xe, trầm ngâm một lúc rồi mới khởi động xe.

Lái xe đến thẳng biệt thự nhà họ Mộ, Hoắc Thanh Uyển dừng xe lại.

"Phu nhân, Hoắc tiểu thư đến rồi ạ." Bà Hạ Vân Thường đang uống trà chiều liền nghe thấy người giúp việc vào báo. Bà liền đặt chiếc thìa xuống. "Mau gọi vào."

Người giúp việc đưa cô ta vào.

"Bác gái."

"Mau ngồi xuống đây. Ta vẫn luôn muốn gọi điện cho cháu, nhưng những chuyện lùm xùm vừa xảy ra cũng làm ta khó xử, không biết phải nói từ đâu. Là do lỗi của ta, không quản được Dạ Bạch." Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến bà Hạ Vân Thường cảm thấy muối mặt.

Lúc trước chính là bà bảo đảm hứa hẹn tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.

"Đây đây phải là lỗi của bác, là Thanh Uyển không có cái phúc phận đó. Bác đã giúp cháu rất nhiều rồi." Hoắc Thanh Uyển nói.

Ngày trước bà Hạ Vân Thường vừa bày mưu tính kế, vừa giả bệnh, thực sự là đã giúp cô ta không ít.

"Bác gái, hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn nói với bác." Hoắc Thanh Uyển quay đầu nhìn người giúp việc đứng đằng sau. Bà Hạ Vân Thường hiểu ý liền xua tay. "Mọi người ai đi làm việc nấy đi, đừng đứng đây nữa."

Những người giúp việc nghe thấy vậy thì lặng lẽ rời đi.

"Có chuyện gì muốn nói với ta vậy?"

"Bác gái, chuyện là như vậy ạ." Hoắc Thanh Uyển ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: "Vừa nãy cháu có gặp Tần Tư Lam."

Nhắc đến cô ta, mặt bà lập tức lạnh tanh. "Cháu gặp nó làm gì?"

"Bác đừng vội tức giận, bọn cháu chỉ là vô tình gặp nhau thôi. Cô ta lúc đó đang ăn trưa cùng bác trai."

Bà Hạ bỗng thót người lại. Bà không nói gì mà trong lòng trĩu nặng.

Hoắc Thanh Uyển như không hề phát hiện ra điều đó: "Cháu âm thầm ngồi xuống bàn bên cạnh, liền nghe được bác trai nói muốn mở cuộc họp báo để thống báo chuyện đưa cô ta về nhà họ Mộ, nhưng đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất... điều đáng sợ hơn là bác trai nói muốn đưa cả con trai của Cố Vân La về cùng. "

"Ông ta đừng mơ!" Bà Hạ Vân Thường kích động đến mức cả người run lên.

"Bác gái, bác đừng quá kích động, bác mà tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe thì con không gánh nổi cái tội này." Hoắc Thanh Uyển lập tức vuốt lưng cho bà, rồi nói tiếp: "Thực tế thì bác gái ạ, đây là chuyện riêng trong gia đình bác, cháu là người ngoài cũng không tiện nói nhiều. Nhưng mà cháu nghĩ, nếu như để cả đứa con trai của người đàn bà kia vào nhà họ Mộ thì nó không những cướp cha của Dạ Bạch mà e là đến cả tài sản cũng sẽ..."

Đây cũng chính là chuyện mà bà Hạ Vân Thường lo lắng.

"Tất cả tài sản của Mộ gia chính là của Mộ Dạ Bạch nhà ta, ta không cho phép ai lấy đi bất cứ thứ gì!"

"Còn chuyện này nữa chắc bác vẫn chưa biết." Hoắc Thanh Uyển chộp lấy thời cơ, tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Hôm nay Dạ Bạch đã cầu hôn Cố Thiên Tầm rồi, đến cả nhẫn cưới cũng đã chọn xong. Cháu nghĩ lần này không chỉ là Tần Tư Lam với Cố Thiên Hàn, mà đến cả Cố Thiên Tầm cũng sắp vào Mộ gia rồi. Thứ gì của Dạ Bạch cũng sẽ thành của cô ta rồi. Đến lúc đó, tất cả tài sản của Mộ gia chẳng phải nghiễm nhiên trở thành của Cố Vân La hay sao?"

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bà Hạ Vân Thường cảm giác không thở nổi.

"Hoang đường!" Tay bà vịn lấy tay cầm của sofa, đầu móng tay như sắp đâm vào thịt. "Cố Thiên Tầm muốn bước chân vào cửa nhà họ Mộ, trừ khi ta chết!"

CHƯƠNG 184: XẢY RA CHUYỆN RỒI!

Tối hôm đó Cố Thiên Tầm không đi đến bệnh viện nữa.

Cô mở máy tính, lên mạng tìm hộ lý chăm bệnh. Nghĩ đến những tiếng nghẹn ngào mẹ gọi "Tư Lam" là lồng ngực cô lại cảm thấy chua xót khó tả.

Nhưng khi chợt nhớ đến chuyện ngày mai mình và Mộ Dạ Bạch sẽ đi đăng ký kết hôn là cô lại thấy lâng lâng vui sướng.

Cô đi vào phòng mẹ, lục tìm cuốn sổ hộ khẩu để dưới đáy chiếc hòm cũ.

Lật đến trang của mình, cô ngây người ra nhìn tình trạng hôn nhân cũ, nghĩ đến chuyện sẽ lại một lần nữa đóng lên đó con dấu "đã kết hôn" mà cảm thấy trong lòng vừa có phần an ủi lại vừa rưng rưng xúc động.

Cái cảm giác đó thật đặc biệt, cảm giác mà hai năm trước khi kết hôn với Cảnh Nam Kiêu cô không hề có.

Lúc đó cô cứ nghĩ rằng mình yêu người đàn ông ấy, nhưng hiện giờ cô đã nhận ra rằng tình yêu đích thực càng nồng nàn hơn, như men rượu, càng ủ lâu càng sâu đậm...

Giống như cô và Mộ Dạ Bạch hiện giờ vậy...

Lúc ban đầu nào ai biết được bọn họ sẽ có ngày hôm nay?

Điện thoại bỗng đổ chuông. Số điện thoại hiển thị trên màn hình khiến cô mỉm cười rạng rỡ.

Lười biếng nằm xuống giường, cô áp điện thoại vào tai, một giọng nói quen thuộc truyền đến. "Sổ hộ khẩu của em đâu, đã tìm thấy chưa?"

"Vâng, em vừa tìm thấy."

"Tối nay để nó ở dưới gối ngủ nhé." Mộ Dạ Bạch căn dặn như thể anh sợ nó sẽ biến mất đột ngột vậy.

"Em biết rồi." Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn đặt nó dưới gối, sau đó cô lật người, nằm sấp xuống, vừa nói chuyện với anh vừa nhìn ngắm chiếc nhẫn ở ngón áp út.

Đẹp đến lóa mắt.

"Còn anh thì sao? Sổ hộ khẩu đã chèn dưới đệm chưa?"

"Ừm, anh cũng vừa tìm thấy." Mộ Dạ Bạch đang ở Lai Nhân. Anh đi chân trần trên thảm trải sàn, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi cô: "Mộ thiếu phu nhân, cô sắp từ người độc thân thăng cấp thành người đã có gia đình, có thể phỏng vấn một chút cảm nhận hiện giờ của cô không?"

Một tiếng "Mộ thiếu phu nhân" khiến Cố Thiên Tầm không nhịn được cười.

Đây là một từ mới lạ và khiến người ta động lòng.

"Tuy là trước đây đã từng có kinh nghiệm về việc kết hôn..." Cô lên tiếng.

"Câu này có thể bỏ đi."

Cô bật cười, ngoan ngoãn cắt giảm câu nói vừa nãy. "Có cảm giác như đang nằm mơ vậy, hình như chuyện này rất không thực tế. Ừm,... lại có cảm giác giống như mình đang làm chuyện xấu ấy, rất kích thích."

"Vậy em cứ từ từ hưởng thụ cái cảm giác kích thích này đi." Trong đầu Mộ Dạ Bạch đã hiện ra những tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân sau này của hai người. "Đúng rồi, còn người làm chứng kết hôn nữa? Em đã nghĩ xem chọn ai chưa?"

"Vốn định nhờ Mộc Tây, nhưng đúng lúc ngày mai cô ấy phải đi công tác, vì vậy..." Cố Thiên Tầm cắn cắn môi, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Dạ Bạch, anh có đồng ý để Thiên Hàn ... không?"

Sự im lặng sau đó khiến tim cô thót lại.

"Anh tôn trọng ý kiến của em." Cuối cùng Mộ Dạ Bạch cũng đáp lời.

Trái tim đang thắt lại của Cố Thiên Tầm bỗng chốc như được nới lỏng ra, cô cười mãn nguyện. "Cảm ơn anh."

"Thiên Tầm, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng, có những chuyện cần phải dần dần thích nghi. Cùng cố gắng nhé."

Sự ấm áp từ lời nói của anh như lan tỏa vào trái tim Thiên Tầm. Cô nắm chặt điện thoại, nghẹn ngào nói: "Dạ Bạch, có anh thật tốt quá."

Có anh ở bên cạnh thì dù có gặp phải lúc tuyệt vọng hơn nữa cô cũng có thể nhìn thấy một tia sáng nơi cuối con đường.

Mộ Dạ Bạch cười, giọng nói của anh truyền qua điện thoại ấm áp lạ kỳ. "Sau này, em sẽ luôn luôn có anh. Cả cuộc đời!"

Cả cuộc đời...

Những từ ngữ thật tuyệt diệu.

Đêm hôm đó, Cố Thiên Tầm mang theo lời hứa của anh cùng đắm chìm vào giấc ngủ, đầu gối lên cuốn sổ hộ khẩu.

Bên kia.

Vừa tắt máy, Mộ Dạ Bạch suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho giáo sư Phong.

"Chiều mai cháu qua chỗ bác kiểm tra, phiền bác bớt chút thời gian buổi chiều giúp cháu ạ... Nhất định phải làm phẫu thuật sao ạ? Vậy tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu % ạ?"

Giáo sư Phong nói gì đó khiến anh trầm ngâm hồi lâu. Mãi một lúc sau anh mới đáp: "Vâng, cháu biết rồi ạ."

Tắt điện thoại xong, anh vẫn đứng bên cửa sổ hồi lâu không động đậy.

Những suy nghĩ cứ ngổn ngang trong lòng.

Khối u trong não đã chèn lên động mạch và dây thần kinh thị giác, khả năng thành công chỉ có khoảng 10%. Chỉ cần nó di chuyển một chút thôi là sẽ gây tổn thương đến động mạch chủ, có thể sẽ mất đi thị giác thậm chí khả năng cao là sẽ gây tổn thương nhận thức.

Trước đây anh không nghĩ mình phải chấp nhận mạo hiểm như vậy. Nhưng hiện giờ...

Anh có thêm quá nhiều những lý do để làm như vậy.

.............

Ngày hôm sau.

Cố Thiên Tầm thức dậy từ rất sớm. Vừa mở mắt ra, việc đầu tiên cô nghĩ đến là kiểm tra xem sổ hộ khẩu có còn ở dưới gối không.

Vừa tắm rửa xong thì điện thoại reo.

"Anh đang ở dưới lầu rồi." Giọng Mộ Dạ Bạch truyền đến khiến cô chạy lại bên cửa sổ, nhìn xuống thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ dưới nhà.

Cô cười rộ. "Mộ tiên sinh, ngài tích cực quá, bây giờ cục dân chính còn chưa làm việc nữa cơ."

"Lấy vợ là chuyện hệ trọng cả đời, phải tích cực chứ." Mộ Dạ Bạch hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ rồi nói: "Hôm nay bên ngoài gió to lắm, em mặc nhiều vào nhé."

"Em biết rồi. Em cúp máy đây, anh đợi em 5 phút." Cố Thiên Tầm đặt điện thoại xuống, nhanh chóng thay quần áo.

Cô không quên gọi điện cho người làm chứng – Thiên Hàn.

"Thiên Hàn, em đã dậy chưa? Giờ chị qua bệnh viện đón em nhé."

"Chị không cần đến đón em đâu. Em bắt taxi đi cũng được." Cố Thiên Hàn khẽ giọng nói nhỏ: "Sau này mẹ biết được thì cả hai người thảm rồi."

Cố Thiên Tầm khựng lại. "Mẹ... tỉnh rồi à? Bác sĩ nói thế nào?"

"Tối qua tỉnh rồi ạ, giờ mẹ vẫn đang ngủ."

"Ừm, mấy hôm nay chị cũng đang tìm hộ lý đến chăm sóc mẹ. Em cũng không cần quá vất vả nữa."

"Hộ lý?" Cố Thiên Hàn ngập ngừng hỏi. "Chị, chị... sắp tới không định đến nữa sao?"

"...Có, chị vẫn sẽ đến."

Cố Thiên Hàn định nói vài lời an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ khẽ cười: "Chị, cho dù như thế nào thì chị cũng là người hạnh phúc. Có được một người đàn ông thật sự yêu mình."

Cố Thiên Tầm cũng cười.

Nhắc đến Mộ Dạ Bạch, trong lòng cô cảm thấy tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.

"Vậy thì em hãy mau đến đi, bọn chị đợi em ở cục dân chính."

"Vâng, em đến ngay đây."

Cúp máy xong, Cố Thiên Hàn lăn bánh xe, đi vào trong thang máy.

Một mình cậu trên phố đợi taxi đến.

Lúc này ở góc phố, một chiếc xe đang treo biển "Có khách" bỗng nhiên tháo xuống và thay vào đó là "xe trống", sau đó dần dần tiến lại gần và dừng lại bên cạnh cậu.

Bên kia.

Sau khi Cố Thiên Tầm lên xe, Mộ Dạ Bạch liền khởi động xe.

"Lấy cho anh chiếc ipad ở ghế sau với." Anh vừa lái xe vừa nói với Cố Thiên Tầm.

Cố Thiên Tầm quay người, khó nhọc với tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net