Bạch Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tôi là một học sinh cấp hai. Bên cạnh nhà tôi có một bé loli rất xinh xắn đáng yêu. Tôi đã nhắm bé từ lâu lắm rồi, hôm nay tôi quyết định vạch ra một kế hoạch để có thể chơi được bé.

Đi học về, tôi mang theo một ít đồ chơi và thức ăn vặt, sau đó sang xin cho bé sang nhà tôi chơi một đêm. Cha mẹ bé sợ tôi làm phiền đến việc học của tôi nên nói là để bé về nhà sớm. Tôi đồng ý với họ rằng sẽ cho bé về sớm trước chín giờ rồi mới vui vẻ dẫn bé tới nhà mình. Vừa vào nhà, bé liền nhanh nhảu hỏi ý tôi liệu có thể tiếp tục chơi trò chơi lần trước được hay không?

Tôi nói không chơi vì lần này tôi có trò còn vui hơn nữa. Bé hỏi đó là cái trò chơi gì. Tôi cho bé biết gần đây tôi mới học một trò chơi gọi là Công chúa Bạch Tuyết, tổng cộng có tất cả ba đoạn. Trò chơi này cần hai người mới có thể chơi, tôi hỏi bé có muốn chơi không. Hiển nhiên thì bé rất thích đóng vai công chúa Bạch Tuyết này, cho nên bé vui vẻ nhận lời!

"Vậy bây giờ anh sẽ dạy em biết công chúa Bạch Tuyết phải gì nhé. Em cần nghe kỹ đấy!" Tôi bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi.

"Đầu tiên, bởi vì công chúa Bạch Tuyết lớn lên quá đẹp cho nên hoàng hậu độc ác muốn hại chết nàng. Mụ ta đã ném nàng đến một vùng đất hoang. Nhưng sau khi đẩy Bạch Tuyết tới vùng đất hoang đó, hoàng hậu vẫn không cam lòng, tiếp tục tính toán giết chết nàng lần nữa. Câu chuyện này em nghe rồi chứ?"

"Em biết em biết, sau đó có một hoàng tử đến, rồi hoàng tử hôn công chúa Bạch Tuyết, cứu nàng ra khỏi cái chết. Em nghe kể rồi!" Bé nóng lòng muốn bắt đầu trò chơi.

"Giỏi lắm, vậy chúng mình sẽ chơi đoạn thứ nhất nhé. Cách chơi của đoạn này là công chúa Bạch Tuyết đang bị lạc trong rừng, gặp rất nhiều mãnh thú. Nàng cần phải tránh thoát những mãnh thú kia rồi tìm kiếm nhà của bảy chú lùn. Bây giờ chúng ta sẽ oẳn tù tì, thắng một lần thì em mới được đi tiếp! Em phải thắng năm lần mới có thể đi đến trước nhà của người lùn. Nếu em để anh thắng năm lần trước, em sẽ bị dã thú ăn thịt, thế thì sẽ không thể chơi tiếp được nữa. Em đã hiểu chưa?"

Bé khẩn trương nói: "Em hiểu rồi ạ. Bắt đầu đi anh." Tôi thấy thế liền bổ sung: "Còn nữa, mỗi lần em thua thì phải bị anh cắn một cái, bị cắn năm cái là chết, không thể chuyển động nữa!" Bảo bảo gật đầu: "Vâng ạ!"

Lần thứ nhất, bé thắng! Bé vui vẻ bước một bước dài về phía trước rồi mới cười nói: "Em chỉ cần thắng bốn lần nữa là an toàn rồi!"

Lần thứ hai, bảo lại thắng. Tôi nói: "Ai chà, em thắng hai lần liền cơ! Lần này anh nhất định sẽ ra lá!" Bé không biết đấy là tôi lừa bé, liền ra kéo để muốn thắng tôi. Tôi ra búa, dễ dàng thắng qua ván này. Tôi cười hả hả, túm lấy bé ôm vào lòng, cúi đầu nói: "Ta là một con sói đói! Ta muốn ăn thịt mi. Ăn đâu đây nhỉ? Hít hà, thịt vừa mềm vừa thơm, cắn trước một miếng đã..." Nói xong, tôi cúi đầu, cắn xuống má bé.

Bé sợ đau lại sợ ngứa, liền không ngừng đưa tay đẩy đầu tôi ra. Tôi liền nói: "Sau khi bị dã thú cắn thì không thể động đậy. Nó thấy em không nhúc nhích, cũng không có hơi thở thì sẽ bỏ đi. Dã thú chỉ thích thức ăn tươi sống thôi." Quả nhiên, lần này bé không tránh không né, nhắm mắt không động đậy. Khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn, đôi môi hồng hổng bóng mẩy khiến tôi mê muội. Tôi cắn má bé xong lại không kìm nổi hôn lên cánh môi nhỏ nhắn kia. Tôi luồn lưỡi vào bên trong miệng bé, bé vẫn không nhúc nhích như cũ.

Bé rất tin vào việc "không thể động đậy, không thể hít thở" cho nên tôi vẫn mặc sức hưởng dụng mùi hương thơm ngát của đôi môi đó. Mãi cho tới khi tôi cảm thấy mình không thở nổi thì mới buông bé ra. "Cái con bé này chẳng động đậy gì cả, chắc không phải thức ăn sống rồi. Thật chẳng ngon lành gì cả, không nên ăn nếu không sẽ đau bụng mất!" Tôi thả bé ra rồi còn lặp đi lặp lại vài lần rằng bé rất giỏi, gặp dã thú chỉ có thể giả chết mới trốn thoát được.

Hai lần sau đó, bé đều thắng, mãi đến lần thứ sáu, tôi mới gỡ lại được. Lần này tôi hưng phấn ôm bé vào lòng, thì thầm vào tai bé: "Ta là một con khỉ, ta muốn bộ quần áo này..." Vừa nói tôi vừa đưa tay cởi quần dài của bé ra. Bé muốn né ra nhưng nghĩ là mình phải giả chết liền không tiếp tục vùng vẫn nữa, để mặc tôi tụt quần bé xuống.

Cho tới khi tôi cởi xong rồi, dường như nghĩ tới cái gì đó, bé mới không nhịn được cười nói: "Không đúng, con khỉ không ăn thịt, nó chỉ ăn trái cây." Tôi ngây ra một lúc, hơi kinh ngạc với phản ứng nhanh nhạy của bé nhưng vẫn giữ nguyên âm thành trầm trầm của mình. "Ờ, thịt của con bé con này thật tươi mềm, hình như còn sống. Ta nên ăn ở đâu đây, ăn từ chân trước vậy!"

Vừa nói xong, tôi đặt bé lên giường, tách hai chân bé ra hai bên. Một cái khe hẹp hồng hồng nho nhỏ đập vào mắt tôi. Tôi bắt đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm phần bắp đùi non của bé. Bé bị tôi liếm liền cảm thấy ngứa, không ngừng lắc lắc cái chân nhỏ. Tôi cũng thuận đà theo lắc lư của bé mà chậm rãi hạ mồm vào con bướm xinh kia.

Được cái lưỡi của tôi làm cho sung sướng, hạ thân bé không ngừng run rẩy, miệng thì phát ra âm thanh rên rỉ a a ơ ơ. Hiển nhiên, khoái cảm do tôi mạng lại khiến bảo rất ngạc nhiên. Mới đầu bé còn muốn lấy tay đẩy đầu của tôi ra. Tôi tất nhiên là không thể để bé thực hiện được. Tôi dùng lực đè chặt hai cái chân nhỏ của bé, sau đó dùng lực mút mạnh. Thỉnh thoảng tôi lướt lưỡi từ dưới lên trên rồi chạy trong khe hẹp, thỉnh thoảng tôi lại dùng đầu lưỡi thăm dò vào cái lỗ nhỏ bên trong. Bé không chịu nổi kích thích đó, đến khi tôi bỏ mồm ra, chỗ đó đã chảy ra một đống nước. Tôi nghĩ bé thật nhạy cảm, mới có vậy mà đã đến cao trào rồi, không được, phía sau còn nhiều trò hay lắm.

Tôi lại trầm giọng nói: "Hôm nay thật là xui xẻo, khó khăn lắm mới kiếm được thức ăn thì lại là đồ chết. Trên người còn có mùi nước đái nữa chứ, không thèm ăn nữa, chẳng ngon gì cả!" Vừa nói, tôi vừa kéo bé dậy rồi mặc quần áo cho bé.

Trải qua trò vừa rồi, bé có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, chơi đùa cũng không tự nhiên như trước nữa. Nhưng mà bộ dáng thế này của bé lại càng kích thích dục vọng của tôi. Ván tiếp theo bé thắng, thuận lợi đến được nhà của bảy chú lùn. Tôi lại nói cho bé: "Em vào được nhà của bảy chú lùn, hiện tại đã an toàn rồi. Nhưng mà mụ hoàng hậu độc ác kia không hề bỏ qua dễ dàng đến vậy. Mụ ta đã tính toán hạ độc chết công chúa Bạch Tuyết. Mụ ta tìm một quả táo. Quả táo này có một mặt bị phủ độc còn một mặt thì không sao. Trong chuyện cổ tích, công chúa Bạch Tuyết ăn phải táo độc rồi chết nhưng đây là trong trò chơi, chúng ta lại oẳn tù tì tiếp. Nếu em thắng liền ba lượt, em sẽ không sao nhưng chỉ cần thua một lần thôi thì bị độc chết liền!"

Bé nói: "Em bị độc chết thì có phải trò chơi kết thúc không?" Tôi nói cho bé hay, ăn táo độc không có nghĩa là chết hẳn, cách chơi tiếp theo không giống như cũ nhưng cuối cùng đều sẽ được kết hôn với hoàng tử.

Xác xuất 1/3 quả thật hơi nhỏ, cuối cùng bé thuận lợi bị "độc chết". Tôi bảo bé nằm im không được nhúc nhích rồi mới tuyên bố quy tắc của trò chơi: "Bảy chú lùn thấy công chúa Bạch Tuyết không nhúc nhích. Bọn họ vô cùng đau buồn, đều hy vọng công chúa Bạch Tuyệt không chết thì thật là tốt. Thế là bọn họ nghĩ ra một cách, tìm một chiếc quan tài bằng thủy tinh, bên trong để thật nhiều hoa tươi. Họ cởi hết quần áo của Bạch Tuyết ra, sau đó vẩy nước tiên lên người công chúa Bạch Tuyết để cơ thể công chúa không bị mục rữa. Bọn họ mong muốn công chúa Bạch Tuyết của bọn họ mãi mãi đều xinh đẹp như thế. Hơn nữa, bọn họ cũng hy vọng rồi sẽ có một ngày, công chúa Bạch Tuyết tốt bụng đáng yêu có thể sống lại."

Quy tắc trò chơi có tình có lý, bé rất dễ dàng nhắm mắt để tôi cởi hết quần áo của bé ra. Tôi vừa thoát y cho bé vừa tự lẩm bẩm: "Không có thuốc, dùng dầu của trẻ sơ sinh cũng tốt. Như thế vừa không bẩn mà còn tốt cho làn da."

Bé nhắm chặt mắt, cơ thể trần truồng được tôi đặt nằm trên giường. Sau đó tôi bôi rất nhiều dầu em bé vào trán, lòng bàn tay và con bướm nhỏ của bé. Tôi tuyên bố quy tắc cho em nghe: Hiện tại, bảy chú lùn sẽ đặt công chúa Bạch Tuyết vào một nơi đầy ánh mặt trời và tràn ngập hương hoa. Bảy chú lùn để nàng nằm an tĩnh ở đó rồi mới đi về. Qua được một hồi, một chàng hoàng tử vừa lúc đi ngang qua đây. Hoàng tử nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp như thế liền rất mong muốn cứu tỉnh nàng.

Hoàng tử gọi phù thủy tùy tùng của mình tới nói chuyện. Phù thủy nói: "Công chúa ngủ mê không tỉnh, chắc hẳn là do trúng ma chú, bị ma quỷ tà ác phụ thể. Hiện tại, đầu tiên phải dùng dây thừng trói chặt công chúa lại, như thế thì ma quỷ không không thể thoái thân. Sau đó, phải niệm chú ngữ để cơ thể công chúa rời khỏi sự trói buộc của ma quỷ đó. Đợi cho đầu của công chúa thoát khỏi khống chế, hoàng tử phải dùng máu mình để xua đuổi ma quỷ thoát khỏi người công chúa. Khi ma quỷ thoát ra cần tiêu diệt ngay lập tức, vậy thì công chúa sẽ không sao nữa."

Sau đó, tôi bắt đầu học tập giọng điệu của hoàng tử, mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình: "Sau khi ta niệm chú, không ai được phép động đậy, càng không thể phát ra âm thanh mãi cho tới khi công chúa hoàn toàn tỉnh, nguyền rủa kết thúc mới thôi. Hiện tại, các ngươi giúp ta trói công chúa lại, để con quỷ ám vào công chúa có thể thoát ra." Nói xong, tôi lật bé lại, để bé nằm úp sấp trên giường rồi lấy ra một cái dây, trói hai tay bé ra phía sau.

Làm xong tất cả mọi chuyện, tôi mới lẩm bẩm: "Nếu ma quỷ trốn thoát ra từ đằng miệng thì thật không hay, cho nên phải bịt chặt cả miệng lại mới được." Nói rồi, tôi nhét một cái khăn vào miệng bé. Tôi làm vậy chủ yếu để đề phòng bé phát ra âm thanh quá lớn. Tôi chọn gậy ma pháp là một chiếc bút dạ lớn. Sở dĩ chọn nó là vì thứ đồ này vừa bằng thằng nhỏ của tôi. Sắp xếp xong hết, tôi bắt đầu niệm "chú ngữ".

"Ta lấy tên của hoàng tử, thỉnh cầu vạn linh chư thần, đánh thức tay của công chúa, để cho nàng có thể động đậy!" Nói rồi, tôi đặt "gậy ma pháp" vào lòng bàn tay bé. Bé quả nhiên biết điều nằm lấy đầu gậy ma pháp.

Tôi lại thần bí nói: "Ta lấy tên của hoàng tử, thỉnh cầu vạn linh chư thần, đánh thức chân của công chúa, để nàng có thể động đậy!" Bé rất phối hợp, mắt vẫn nhắm chặt còn chân lại lắc lư mấy cái.

Tôi có chút khẩn trương, đưa tay tách hai đùi của bé ra, nhẹ nhàng len mình vào giữa. Tôi trộm móc thằng nhỏ của mình ra ngoài, dùng hai ngón tay tách cái lỗ nhỏ nhắn đỏ hồng kia sang hai bên, rồi đặt thằng nhỏ của mình vào chỗ miệng lỗ ướt át. Bé hơi nhăn mày, có lẽ cảm thấy gậy ma pháp quá lớn nhưng rút cục vẫn không động đậy.

"Ta lấy tên của hoàng tử, thỉnh cầu chư thần vạn linh. Ta nguyện ý dùng máu của mình tưới lên gậy ma pháp. Hiện tại, gậy ma pháp bắt đầu hấp thu máu của ta, đợi cho đến khi nó hấp thu xong, ta có thể để gậy ma pháp tiến vào cơ thể công chúa. Máu của ta cũng sẽ thông qua gậy ma pháp mà đưa vào trong đó. Chờ ta đếm đến ba trăm, công chúa lập tức sống lại. Chờ đón nàng là cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ba trăm năm."

Cuối cùng tôi khẩn trương bôi dầu trơn lên thằng nhỏ của mình, ấn chặt nó lên cái miệng lỗ mềm mềm ấm ấp kia. Tôi vừa cảm thụ cảm xúc trơn nhẵn, vừa chăm chú quan sát phản ứng của bé. Bé vẫn đang im lặng không nhúc nhích, chờ tôi tới cứu vớt. Điều này khiến tôi hưng phấn đến phát run.

Tôi bắt đầu: "Thỉnh cầu vạn linh chư thần, ta nguyện ý chia sẻ hô hấp của mình với công chúa, để sau khi nàng tỉnh dậy có thể cùng ta tự do hít thở khí lành, không tiếp tục chìm vào giấc ngủ say mãi nữa. Hiện tại, máu của ta sẽ theo gậy ma pháp tiến vào cơ thể công chúa! Trước khi tỉnh lại, công chúa sẽ cảm thấy đau đớn nhưng vì giải trừ lời nguyền, công chúa nhất định không được động đậy, cũng không thể kêu ra tiếng, nếu không nàng vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được nữa." Tôi nói vậy để bé kiên nhẫn nằm im đó. Tôi vừa tiến vào vừa nhẹ nhàng nói: "Hiện tại, gậy ma pháp bắt đầu mang máu của ta tiến vào: một cái, hai cái, ba cái..."

Tôi bắt đầu nhịp nhàng đưa ra đưa vào thằng cu của mình, mỗi lần chỉ đưa vào một ít. Bé còn quá non, tôi chỉ dám hoạt động ở phần ngoài, không dám tiến thẳng vào tử cung. Nhưng cái loại cảm giác mút chặt, vừa mềm mại vừa ướt át thế này khiến tôi còn đạt được khoái cảm hơn cả với gái trưởng thành.

Cho nên chỉ ra vào hơn trăm cái, tôi không đè nổi luồng khoái cảm đang dâng lên. Thằng nhỏ của tôi rung động kịch liệt, rót một cỗ tinh dịch nóng bỏng vào trong lỗ của bé. Bé cũng cảm giác được kích động, lông mày nhẹ nhăn lại. Vì không để bé sinh nghi, tôi nhẹ nhàng cất thằng nhỏ đi, lấy ra khăn giấy lau nửa mình dưới của bé.

Cỗ dịch thể màu trắng thuận thế chảy ra ngoài, cảm tượng dâm mỹ vô cùng. Tôi vừa dọn sạch chiến trường vừa niệm chú ngữ: "Hiện tại, máu của ta đã thông qua gậy ma pháp tiến vào thân thể công chúa. Ta thỉnh cầu chư thần khiến công chúa sống lại, để ta có thể bảo vệ nàng mãi mãi, sống cuộc sống hạnh phúc ba trăm năm." Cuối cùng, tôi rút chiếc khăn trong miệng bé ra.

Bé nghe xong câu này như là trút được gánh nặng, nói: "Ôi chao, cuối cùng cũng xong." Sau đó, bé vội vàng bò dậy mặc quần lót. Vừa mặc, bé vừa tò mò hỏi: "Sao em thấy hoàng tử chưa niệm thành ma pháp nhỉ. Em nhớ là phải niệm đến ba trăm mà, nếu được sống cuộc sống hạnh phúc ba trăm năm thì thật tốt."

Tôi vui vẻ nói cho bé biết: "Lần sau hoàng tử nhất định sẽ kiên nhẫn niệm đến ba trăm, có được không?" Tôi ước định cùng với bé, trò chơi Bạch Tuyết là trò chơi bí mật giữa hai chúng tôi, vĩnh viễn không thể nói cho người khác biết, càng không thể chơi cùng với ai khác. Bé cũng đáp ứng tôi, còn móc đầu ngón tay hứa hẹn. Tôi thấy vậy mới yên tâm đưa bé về nhà.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net