CHƯƠNG 119: THUYỀN CHẠY TRÊN QUỶ VỰC, GẶP NƯỚC TỰ KHẮC CHÌM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chưa từng buông tay.

Tạ Liên đã tỉnh, nhưng Hoa Thành vẫn chưa tỉnh, hai mắt nhắm nghiền. Tạ Liên thoắt cái bật dậy, nhẹ nhàng đẩy hắn: "Tam Lang? Tam Lang?"

Hoa Thành không đáp, Tạ Liên vừa đẩy hắn vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Tuy nơi đây đã là trên bờ, nhưng lại không có bến thuyền, người ở, nhà cửa, chỉ có rừng rậm dày đặc, không giống đại lục mà giống một hòn đảo biệt lập hơn. Chưa kể thế mà đã là ban ngày, lẽ nào đã trôi nổi suốt một đêm? Vậy sẽ trôi đến đâu đây?

Đẩy cả buổi trời, Hoa Thành vẫn ngủ say sưa, không có động tĩnh gì. Quỷ sẽ không chết đuối, vì vậy Tạ Liên tin rằng Hoa Thành chắc chắn sẽ không ngộp chết, nhưng điều đó không đảm bảo rằng trong biển không có thứ khác, chẳng hạn như cá xương mang độc mang gai âm thầm đánh lén hắn. Tạ Liên bèn sờ soạng nào ngực nào cánh tay nào chân của Hoa Thành một lượt, định kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không. Nhưng ngoại trừ rút được kết luận dáng người của Hoa Thành rất đẹp, y không hề phát hiện gì khác. Tạ Liên ngớ ra một lát, bắt đầu thấy hơi hoảng hốt, thì thào: "Tam Lang, đệ đừng giỡn chơi với ta nha."

Không có phản ứng.

Dưới tình thế cấp bách, Tạ Liên lại áp đầu lên ngực Hoa Thành, định nghe nhịp tim của đối phương. Áp rồi mới sực nhớ, quỷ làm sao có nhịp tim? Không ngờ vừa nghe lại nghe được thật. Tạ Liên sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, không khỏi nảy sinh một suy đoán.

Chân thân của Hoa Thành dĩ nhiên sẽ không chết đuối, nhưng bây giờ hắn biến thành một thiếu niên loài người mười bảy mười tám tuổi, vậy có còn chết đuối không?

Mặc dù y vẫn cho rằng, Hoa Thành không thể nào mắc sai lầm này được, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác. Y ấn ngực Hoa Thành vài lần, chung quy vẫn gọi mãi không tỉnh. Lưỡng lự giây lát, cuối cùng Tạ Liên vẫn chậm rãi chìa hai tay, khẽ khàng nâng mặt Hoa Thành.

Dung mạo của gương mặt này đẹp quá mức cho phép, bây giờ mắt nhắm nghiền, tuy thiếu mất sắc sảo nhưng nhiều thêm dịu dàng. Tay nâng mắt nhìn như thế, nghĩ đến tiếp theo định làm gì, Tạ Liên thật sự khó giữ nổi bình tĩnh. Y xoắn xuýt hồi lâu, dáo dác nhìn xung quanh, không có ai, nhìn lại Hoa Thành, vẫn chưa tỉnh. Cuối cùng y hạ quyết tâm, cắn răng nói nhỏ: "...Đắc tội."

Tạ Liên nói lời này, giọng cũng run bần bật. Nói xong chắp hai tay lại, lẳng lặng cầu khấn một hồi, bấy giờ mới cúi đầu, nhắm mắt lại, áp môi mình lên.

Cùng lúc đó, Hoa Thành cũng thình lình mở hai mắt ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy