(BontenxTake) Sự Sai Trái (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thích nhìn cậu xấu hổ bất lực không làm được gì. Nhìn bộ dạng non nớt của cậu, thật giống lúc hắn khi mới 14 tuổi gặp cậu. Một tên yếu đuối mà lại trượng nghĩa.

Mikey sau khi thoả thích thì rút lưỡi mình lại, nhìn hậu huyệt đã đủ ẩm ướt  vừa lòng.

_ Michi, tao luôn tiếc nuối vì khi đó không ăn mày luôn. Nhưng không sao, giờ thì có cơ hội rồi.

Khi Michi còn trong cơn đê mê, nghe hắn nói, cậu lại mơ hồ ý tứ trong đó. Đến khi Mikey gập người cậu lại, mạnh mẽ đem con c** hắn đi vào bên trong cậu.

Tuy vậy, với cơ thể của một đứa trẻ 12 tuổi, sự tiếp nhận quá mức này là không thể. Cậu sợ đến mức co rút lại, dù vậy hắn vẫn cứng như đá tiến vào. Đến mức các vách căng ra cùng cực, máu từ nơi giao hợp chảy nhỏ xuống giường.

_ Đau...... Đau..... Quá... A. A... Manjiro.... A... Huhuhu.... Cứu.... Takeomi.... Cứu mạng.

Michi đau đến mức quẩy đạp Mikey,  thần trí không minh mẫn gọi tên người dịu dàng với em nhất. Ngược lại càng khiến Mikey căm phẫn khi em dám gọi tên kẻ khác khi đang ở trên giường với hắn.

Không dịu dàng mà bắt đầu như dã thú  di chuyển càn quét bên trong đến tận nơi sâu nhất. Nhờ máu tươi làm chất bôi trơn càng kích thích thần kinh điên loạn của hắn. Đôi mắt đen trừng nhìn biểu cảm thống khổ thét không thành tiếng của cậu.

Nước mắt sinh lý chảy ra ướt đẫm cả gối, Michi câm lặng  chịu sự hành hạ tàn nhẫn của Mikey. Người mà cậu luôn coi là người thân của mình.....

Hức..... Hức.... Ưm....

Đến khi hắn bắn vào trong, cũng không ngừng nện cậu, chỉ là đổi sang một tư thế xấu hổ khác. Cậu ngồi trên người hắn, ép buộc nhún xuống. Tinh dịch và máu theo từng nhịp tạo ra âm thanh xấu hổ.

_ Ah... Ưm .. Hic...

Michi đôi mắt vô hồn, cả cơ thể ứng đỏ mê người. Miệng cậu phát ra những âm thanh rên rỉ đứt quãng theo từng nhịp nhún của mình . Hắn kéo đầu cậu xuống luồn lưỡi vào như muốn nuốt trọn cậu vào bụng mới thỏa lòng hắn. Michi của hắn quá là mê người rồi.

_ Michi, em là của anh... Ah

Khoảng bốn tiếng sau, Mikey bước ra ngoài cửa. Đã thấy Kokonoi và Sanzu đứng chờ sẵn,  khoanh tay dựa vào tường.

Mikey nhìn bọn hắn một chút, rồi bảo hắn chăm sóc cho Michi. Vì chính Mikey sợ mình lại không khống chế tiếp tục làm chết cục cưng mất.

Hai tên kia chờ Mikey đi khỏi liền tiến vào xem cậu. Khi nhìn thấy cậu, Sanzu cau mày lại thở dài, Kokonoi cũng không biết nói sao nữa.

Michi thân thể nhỏ bé đầy vết cắn và bầm xung quanh là tinh dịch nhây nhớt bao phủ cả người từ mặt cậu đến các nơi khác, cậu thoi thóp nằm trên giường, cửa hậu huyệt liên tục chảy ra  tinh dịch pha máu màu hồng.

Đến cả mở mắt Michi cũng không mở lên được. Miệng vẫn còn rên rỉ , làm người khác nghe đến đau lòng.

_ Tao đi pha nước ấm, mày lau sơ người cho cục cưng đi. Boss lần này, bạo dâm quá rồi. Thằng bé mới 12 tuổi thôi đó

Kokonoi bực dọc nói với Sanzu, rồi đi vào nhà tắm pha nước cho cậu. Sanzu ngồi xuống mà khẽ vuốt tóc cậu. Hắn nhìn cậu thảm thương như vậy, không hiểu sao vừa đau lòng, lại vừa thích thú đến vậy. Giống như một thứ đẹp đẽ bị vấy bẩn.

Hắn run người, che miệng lại để kiềm nén cơn thú tính. Hắn tự nhủ, bây giờ không thể làm được. Cậu sẽ chết mất, nên hắn sẽ chờ cho lần sau nhá Takemichi.

Đến khi Kokonoi pha nước xong bước ra, thì thằng Sanzu vẫn chưa làm được con mẹ gì  hắn giao cho. Như thằng điên ,dùng ánh mắt lang sói chằm chằm vào cục cưng.

_ Mẹ mày, cục cưng mà cảm nhiễm là do mày với Boss đó. Mày biết khi Michi bị cảm toàn trên một tuần cả đó

Kokonoi tức giận  mắng Sanzu, đi tới  bồng Michi vào lòng, tiếng vào bồn nước ấm. Hắn bắt đầu dịu dàng  tẩy rửa cho cậu, giống như lúc nhỏ.

Có thể vì thoải mái, mà Michi thỏa lỏng cả người, gầm gừ nhẹ vì sự dễ chịu. Đôi mắt cậu khẽ mở ra  nhìn người trước mắt. Mái tóc dài bạch kim, là Koko... Cậu liền ẩm ức rơi nước mắt..

_ Em đau quá hic... Koko.... Đau quá..tại sao vậy...

Sanzu ngoài cửa và Kokonoi im lặng nghe tiếng cậu đau lòng khóc thành tiếng.

Hắn dịu dàng xoa đầu cậu, không trả lời câu hỏi ấy lại nói cậu nghỉ ngơi đi. Hắn sẽ chăm sóc cho cậu, Michi mệt mỏi nhắm mắt tin tưởng hắn. Lại không nhìn ra ánh mắt đầy sự mưu tính kia.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net