(DraTake)Chap 3 : Vườn Hướng Dương (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vẫn nhớ rõ mùa hè sau một năm hai đứa tốt nghiệp. Cậu và Ken về bên gia đình của anh để công khai. Cả hai đều chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện.

Cha mẹ của Ken nhìn hai đứa quỳ gối mà bày tỏ thì im lặng. Cả không gian như lắng đọng chỉ còn tiếng nước chảy.

_ Rồi hai đứa tính sao?

Đó là khi cha của anh lên tiếng hỏi, tay hai đứa nắm chặt vào nhau. Ken bảo anh ấy sẽ về nhà ở với cậu. Takemichi vẫn chăm sóc vườn hoa hướng dương của mình. Còn anh sẽ kiếm một việc làm nào đó.

Cha mẹ anh nghe xong thì cười lớn, làm hai đứa ngơ cả mặt. Họ bảo mình sinh ra anh đó, sao lại không biết được chuyện này. Lúc đầu họ cũng hoang mang, vì dù sao hai đứa cũng là nam. Định kiến của xã hội vẫn là rất khắc khe vấn đề này. Hai người lo là hai đứa liệu có chịu được không.

Đến bây giờ thì họ cảm thấy đến được bao nhiêu thì tính. Xã hội đã không chấp nhận hai đứa, thì lẽ nào cái gọi là gia đình cũng thù ghét sao. So với việc định kiến bên ngoài thì họ lại yêu con mình nhiều hơn.

Nhờ vậy mà Ken và Michi chính thức về sống chung với nhau. Với họ không cần cái gọi là lễ đường, kết hôn. Chỉ cần bên cạnh nhau là được. Cùng nhau sinh hoạt, vui cười và thấy nhau là niềm hạnh phúc.

Hôm ấy, Takemichi đang tưới nước cho cây thì người ta gửi thư đến nhà cậu. Cậu ra nhận rồi cảm ơn chú gửi thư đến. Nhìn thấy vỏ bên ngoài là thư đến từ quân đội. Cậu lo lắng mà mở ra đọc.

Ken tìm được một công việc ổn định tại tòa soạn. Hôm nay trở về liền tìm cậu mà ôm lấy, bảo là nghe tin sắp có chiến tranh rồi. Hai người bọn họ nên cẩn thận thu xếp vẫn hơn.

_ Ken chan này

Cậu nắm lấy tay anh mà xoay người lại mà mỉm cười bảo có chuyện muốn nói. Anh cảm thấy có gì không ổn tí nào, nhưng vẫn nghe theo lời cậu mà lắng nghe.

_ Em nhận được thư của quân đội, nên mai em phải đi nhập ngũ.....ấy.. A

Anh trừng lớn mà nắm chặt vai cậu, nói cậu đừng có đùa nữa. Sao có thể như vậy được. Takemichi cười bảo cậu là con trai mà sao lại không thể bị kêu đi. Nói anh đừng lo quá, cậu sẽ sớm trở về thôi.

Cậu mốc ngón tay mình vào tay anh như lời hứa. Còn giả bộ ghẹo nói anh cậu sẽ về sớm đó đừng có mà dụ dỗ em gái xinh tươi nào. Dặn anh phải chăm sóc vườn hoa cho mình nữa. Khi cậu về chết một cái là anh đền tiền cho cậu.

_ Anh đừng lo quá, em sẽ xin vào khu nấu ăn là được rồi.

Nghe cậu nói xong, anh lại buồn bảo đừng hại chết quân mình như thế. Takemichi mặt than mà biểu thị tâm trạng của mình.

Tối đó, cậu ôm anh chặt cứng, làm Ken muốn nghẹn thở mà đẩy con gấu túi này ra. Bất chợt Takemichi bật dậy mà trân trân nhìn anh.

_ Ken chan, làm đi...

HẢ!!!

Lần đầu thấy cậu chủ động như vậy, người ta mời gọi tất nhiên anh không từ chối rồi.

Sáng hôm sau, anh đưa cậu đến ga tàu xe lửa. Bảo cậu phải thật chú ý, nhớ viết thư gửi cho mình. Takemichi nghe anh nói mãi đến đau đầu, nói biết rồi.

_ Đừng lo, em sẽ về mà. Từ nhỏ đến giờ có bao giờ em nói không giữ lời đâu. Đúng không hahaha

Anh nghe cậu nói vậy, cũng gật đầu. Còn bảo đừng có mà anh hùng gì đó, đôi khi làm một kẻ tham sống sợ chết cũng không phải quá đáng đâu Michi à.

Cậu nhón chân mình mà dựa vào trán anh, mà nói lại lời hứa của mình. Sau đó lên xe mà vẫy tay tạm biệt anh.

Ken nhìn đoàn xe chuyển bánh, cảm giác không nỡ mà chạy theo hình bóng cậu. Đến cuối ga mới chịu ngưng lại mà không chạy tiếp. Lại nhìn đoàn xe đi xa đến khuất bóng mới thôi nhìn theo.

Anh bắt đầu những ngày đi làm, xem tin tức. Dọn dẹp những thứ của cậu, để khi cậu về nó vẫn sạch sẽ. Vườn hướng dương. Anh cũng quan tâm chăm sóc cẩn thận. Sợ cậu về lại trách anh bỏ bê cục cưng của cậu.

Hằng tháng cậu vẫn thực hiện lời hứa, thư điều gửi đến anh. Cậu bảo anh, hiện tại cậu ổn lắm, cậu được phân vào tổ hậu cần. Anh cũng yên tâm được phần nào.

Lá thư thứ 11 gửi đến cậu báo là cậu nay được huấn luyện tập súng rồi. Với được mấy đàn anh dạy võ nữa. Chờ về sẽ đánh anh quy hàng.

Làm Ken vừa đọc thư vừa buồn cười. Đúng là phong cách của cậu, thấy có vẻ cậu vui lắm.

Lá thư thứ 45 gửi đến, cậu nói là cậu nay phát hiện ra mình có cơ bụng rồi, thấy nhan sắc thăng hạng được rồi. Cậu bảo nếu mà mấy em gái nhìn cậu chỉ có mê thôi.

Lại tiếp tục những lá thư tiếp theo gửi đến. Chòng thư cậu gửi anh bây giờ sắp đầy tủ nhỏ rồi. Anh nhìn mà nghĩ nên mua cái tủ mới rồi.

Một năm rồi hai năm trôi qua, thư cậu vẫn tiếp tục gửi đến cho anh. Một hôm anh đọc báo từ phía báo quân sự. Họ tán dương một anh hùng đã hy sinh để bảo vệ nơi ẩn nấp cho binh đoàn. Họ không nói tên vì đó là mong ước của người anh hùng đã khuất.

Anh thấy bất an, nhưng thư của cậu gửi vẫn gửi về anh đều đặn. Nét chữ chính xác là cậu viết nên anh buông xuống niềm bất an này. Anh viết thư gửi lại bảo cậu nhớ giữ mình an toàn. Đây là câu anh luôn viết suốt hai năm mỗi khi gửi thư cho cậu.

Đến năm thứ tư, số bức thư đã là 1313 lá, cũng là lúc tạm ngưng chiến . Mọi người đón mừng những người lính trở về. Anh hào hứng mà thay đồ để ra xe lửa mà đón cậu. Vừa mới bước ra, đã thấy một người đứng trước. Cậu ta dáng người tựa như cậu, tự xưng mình là chiến hữu của cậu tên là Chifuyu.

_ Xin lỗi, tôi phải đi đón Michi. Nên phiền cậu tránh ra.

Anh cảm thấy người này sẽ nói gì đó anh không muốn biết. Tốt nhất là anh nên đi đón cậu.

Chifuyu thấy vậy, mới đưa ra một bức thư nói là bức thư cuối cùng của cậu.

" Người anh hùng đó là Takemichi"

Nhìn anh chết đứng mà nhìn mình, Chifuyu thở dài nhét bức thư vào tay anh. Cậu từ tốn nói cho anh biết, những bức thư này vốn là Takemichi viết sẵn hết rồi. Cậu ấy bảo như vậy lỡ ngày đó cậu không viết được thì mọi người vẫn giúp cậu gửi thư cho anh . Vốn cậu không muốn anh lo lắng cho mình.

Anh nghe xong thì không trả lời Chifuyu mà từng bước leo lên xe đi đến nhà ga.

Anh ngồi trên băng ghế, nhìn đoàn người đi xuống để tìm bóng hình của cậu. Anh vẫn ngồi đó, đến khi chuyến xe cuối cùng đã dừng lại. Đèn chiếu cho ga cũng đã tắt, bảo vệ thấy vậy muốn kêu anh. Chợt Chifuyu xuất hiện, nói để mình đưa anh về.

Ken không trả lời bất cứ điều gì, mà lặng lẽ quay về nhà. Trên tay anh vẫn đang cầm bức thư cuối cùng của cậu.

Anh về đến nhà, trực tiếp đi ra vườn hoa của bọn họ. Anh ngồi xuống nhìn nó, rồi mở thư của cậu mà đọc

" Em sắp về rồi, lo mà kiểm tra vườn hoa đi"

Anh vẫn im lặng không nói điều gì, cứ mãi ngồi đó.

Ken vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường, chỉ là anh đã không còn cười nhiều như trước. Từ đồng nghiệp đến gia đình đều đã nghe qua nguyên nhân. Họ muốn an ủi anh, nhưng lần nào muốn nói về vấn đề đó Ken đều trừng mắt cảnh cáo. Vốn dĩ anh không cho cậu chết thật.

Anh giúp cậu sắp xếp lại 1314 bức thư thật gọn vào chiếc tủ mới. Sau lại kiểm tra đồ của cậu coi có hỏng mốc gì không. Đến một ngày, lúc anh giúp cậu dọn dẹp cái đống quần áo mùa đông. Thì trong cái áo ấm lớn rơi ra một lá thư của quân đội. Anh cầm lên mà đọc thấy tên mình được ghi trong thư.

... Bàn tay anh run nhẹ, trên bức thư lại xuất hiện những vết vệt nước ngày một nhiều hơn làm mực nhòe đi....

Ngốc.... Đồ ngốc lo chuyện bao đồng...

Mấy chục năm lại trôi đi, lúc này vườn hoa hướng dương vẫn xinh đẹp, ánh vàng làm rực rỡ cả một vùng. Tóc anh đã bạc, trên gương mặt bây giờ là những vết đọng của thời gian.

Ken vẫn ngồi đó nhìn về vườn hoa của mình, anh vẫn là chờ cậu. Làn gió mát thổi qua khiến mọi thứ trở nên thật thanh bình. Ken mỉm cười mà nhắm mắt lại, thật sự anh đã buồn ngủ lắm rồi.

Ken chan, em về rồi nè. Anh chăm vườn hoa tốt hơn em tưởng đấy

Giọng nói quen thuộc làm anh mở mắt ra nhìn,. Cậu đến rồi, cuối cùng anh cũng đã chờ được. Anh nhìn cậu mà cười bảo cậu là kẻ trễ hẹn nhất mà cuộc đời này anh gặp phải.

Takemichi nhẹ nhàng ôm lấy anh, cậu đã khóc rất nhiều kèm theo sự xin lỗi. Anh khẽ vỗ lưng cậu an ủi nói ổn rồi về là tốt rồi.

Khóc đã rồi, cậu mới đứng dậy lau nước mắt. Cậu nắm lấy tay anh dịu dàng hôn lên

Đi thôi Ken chan, em đến đón anh đây

End

P/s : Viết xong trầm cảm.

Nếu mọi người thắc mắc vì sao là 1314 bức thư thì nó có nghĩa là một đời một kiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net