(KokoTake)Quyền Lực (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu về trễ nên bị Takuya mắng cho một trận. Khi thấy Hina và Emma lên biểu diễn, cậu chấp tay xin lỗi xong thì lên sân khấu luôn.

May mắn thay cũng thành công mỹ mãn. Cậu bị ba người giáo huấn một phen. Takemichi cảm thấy số mình sao xui quá vậy nè. Khóc thương cho số phận con ghẻ quá đi.

Đến tối mọi người lại quay quần ca hát và ăn uống. Cậu đập chiếc lắc gõ theo nhịp cho Hinata nhảy. Cậu thật sự rất thích Hinata, cậu nghĩ sẽ đến một lúc nào đó mình nên tỏ tình với cô ấy không nhỉ.

Thì một đoàn binh lính ập đến, mọi người liền khựng lại động tác. Mà đề phòng nhìn những người hung tợn này. Takuya đi đến lấy lòng hỏi có chuyện gì sao, vì bọn chúng là lính của hoàng gia. Takemichi khẽ kéo Emma và Hinata ra sau lưng mình tránh sự chú ý của bọn người này.

_ Quốc vương muốn, mấy người vào biểu diễn trong cung. Tốt nhất là bây giờ đi luôn

Takemichi cảm thấy tên quốc vương ở đây cũng tuỳ hứng quá đi. Giờ ăn ngủ của người ta lại bắt vào biểu diễn là sao. Dù rất bực tức nhưng cậu vẫn phải theo mọi người mà đi đến cung điện.

Nhìn cổng cung to lớn mở ra, cái màu vàng ánh kim mù mắt thiệt chứ. Takemichi đi sát vào mọi người, tất cả cũng lo sợ như cậu. Vì lỡ đụng hư cái gì đó bán cả bọn họ chưa chắc đủ trả tiền. Áp lực quá đi.

Đến khi đến nơi, họ được bảo sẽ nghỉ ngơi tại đây. Tất cả đều không có ý kiến gì, chủ nhà bảo sao thì làm vậy. Đến riêng khi cậu bước vào thì tì nữ lại mời cậu theo mình. Làm Takemichi nghi hoặc, sao tự nhiên lại muốn tách cậu ra.

_ Xin hỏi có vấn đề gì không ạ?

Takuya tiến lên khó hiểu hỏi, sao lại muốn dắt cậu đi. Thì tỳ nữ bảo quốc vương muốn xem riêng điệu múa của cậu. Nên mời cậu đi tắm rửa chuẩn bị biểu diễn.

Takemichi hơi lo lắng nhìn mọi người, sau đó hạ quyết tâm đi theo tỳ nữ đó. Takuya cũng dặn cậu nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì phải chạy đi. Bọn họ ở đây sẽ tự biết cách thoát thân.

Takemichi khẽ cảm động gật đầu, cậu được đưa đến một nơi sang trọng với hồ nước nóng to lớn xa hoa. Lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy cái nhà tắm xa hoa đến vậy. Nhìn cái cột bên cạnh còn đính hồng ngọc nữa. Cậu nghĩ nếu chôm một cục ai biết không ta.

_ Ngài xin tự tắm ạ, vương có lệnh không cho ai làm phiền ngài.

Takemichi cũng không ý kiến gì, chứ để người ta tắm cho mình chắc cậu chạy trước còn hơn. Mà như cậu sợ điều gì đó quay qua hỏi nữ tỳ

_ Quốc vương ở đây không mê đàn ông phải không?

Cô ta bị cậu hỏi vậy mà giật mình cúi đầu, khi bình tâm lại mới bảo. Chưa từng thấy vương mê nam sắc bao giờ. Lúc này Takemichi yên tâm, cảm ơn cô ấy.

Cậu không suy nghĩ nhiều cởi áo nhảy xuống hồ tắm, nước ấm bao quanh cơ thể cậu. Thật mới dễ chịu làm sao, cậu không hề cảnh giác, chuyên tâm tận hưởng sự thoải mái này.

Lại không biết một thân ảnh đang từng bước tiến gần mình. Hắn nhìn cậu khẽ ngâm nga mà tắm gội, làn da không phải quá trắng, nhưng vẫn mê ngửi ửng hồng trong làn khói mỏng.

Takemichi cảm giác có người phía sau, bèn lùi ra sau quay lại xem xét. Cậu thấy một người cao lớn, mái tóc dài bạch kim, trang phục đó là của quý tộc. Nhưng điều khiến cậu chú ý là đôi mắt đó, hình như cậu từng thấy đâu rồi. Dòng ký ức về buổi sáng mà lướt qua đầu cậu.

Cậu chợt nhớ ra kẻ đó, nhưng lại không dám đoán bừa nên chỉ im lặng. Đến khi hắn cười cợt mà gọi cậu là Thiên thần thì cậu nghĩ chắc là tên đó rồi. Nhưng cậu nhớ ngoài việc bị hỏi tên mà bỏ chạy ra mình cũng đâu làm gì hắn ta nữa đâu.

_ Anh là ai? Đến tìm tôi có mục đích gì?

Kokonoi nghe cậu hỏi với chất giọng đề phòng như vậy. Khiến hắn nhớ tới con thú nhỏ sợ hãi. Hắn cảm thấy hành động đó rất hợp với cậu.

Hắn sau đó vậy mà ung dung ngồi xuống cạnh hồ nước của cậu. Takemichi không biết tên trước mắt là ai, muốn gì ở cậu. Hắn lại không trả lời câu hỏi của mình.

Takemichi không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa với tên biến thái này. Cậu hướng về bờ muốn đi lên, thì bất chợt hắn mở miệng nói.

Những lời hắn nói khiến cậu run rẫy cả người, vì toàn bộ thông tin của cậu hắn vậy mà tra ra hết được. Đến mọi người trong đoàn cũng không ngoại lệ.

_ Đủ rồi, ngươi muốn gì

Takemichi ngăn những lời tiếp theo của hắn, cậu tức giận thật rồi hỏi hắn muốn gì thì nói mau đi.

_ Qua đây

Lời nói đó chính xác là ra lệnh, nhưng Michi không thể không nghe. Cậu đoán được thân phận hắn không đơn giản, chỉ đành ngậm ngùi cơn giận đi qua. Nhưng khi tới gần hắn, cậu vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Điều đó khiến hắn không hài lòng, bắt lấy tay cậu kéo vào người mình. Cơ thể trần chuồng như thế áp sát người hắn. Kokonoi khẽ cười

_ Em vẫn rất ung dung không mặc đồ trước mắt người ta vậy sao.

Takemichi nhíu mày muốn phản bác, nam với nam thì ngại ngùng gì. Thì tên đó đột nhiên lấy hai tay đập mạnh vào hai bên mông cậu. Khiến Takemichi giật mình, xấu hổ đến mức gầm lên với tên này. Nhưng Kokonoi dễ gì chịu thiệt.

_ Bạn bè em giờ đang lo lắng cho em đấy, đừng làm gì gây hại cho bản thân và bạn bè biết không Michi❤️

Một lời cảnh cáo dành cho cậu, khiến cậu phải uất ức phục tùng. Đến khi tỳ nữ khi nãy đi vào, mặt cũng không biến đổi khi thấy hình ảnh này. Cô ta đặt một chiếc lọ thủy tinh xuống rồi cúi chào

_ Vương, thần xin phép

Thấy hắn phất tay, cô ta liền lui người bỏ đi. Takemichi nghe xưng hô xong, trong lòng cảm thấy như rớt xuống hố băng. Cậu gặp phải tai ương gì đây

Kokonoi nhìn mặt cậu là đã biết cậu nghĩ gì, chỉ cười cười ngắm nhìn biểu cảm của cậu. Sau đó hắn cầm cái bình thủy tinh lên, gian tà nhìn cậu.

Hắn vậy mà kéo cậu lên khỏi mặt nước, lại bắt cậu nằm lên thành bờ, cậu chợt nghĩ thầm hên ở đây đều lót gạch phẳng không tiêu cái lưng cậu rồi. Hắn đổ dung dịch trong lọ ra, tràn ra tay mình.

Takemichi ngửi thấy mùi thơm của linh lan, lại nhìn thứ nhớt nhớt trên tay hắn lại không biết hắn muốn làm gì. Đến khi hắn bắt lấy chân, mở rộng nó ra hai bên.

_ Không!!!

Hắn trực tiếp đưa ba ngón tay vào bên trong cậu, không ngừng càn quấy . Cậu muốn kháng cự lại thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn, lại nghĩ đến bạn bè mình. Nên chỉ có thể khuất phục lấy hai tay che mắt mình. Quá xấu hổ rồi.

Kokonoi cảm thấy bên trong cậu đã quen thuộc ba ngón rồi , nên hắn bắt đầu nâng thành bốn không ngừng nhờ vào dược vật trừu sáp.

_ Kì lạ lắm..... Hic... Đừng móc nữa....

Takemichi thúc thít xin hắn ngưng lại, nhưng hắn lại vờ không nghe mà khẽ liếm môi với hình ảnh dâm dục của cậu. Động tác lại nhanh hơn, thô bạo hơn. Đến khi cậu không chịu được nữa mà bắn ra đầy trên bụng mình. Cậu xấu hổ đến nức nở ôm lấy mặt mình.

_ Bây giờ đến lượt ta rồi, em nên chuẩn bị tốt vào thiên thần à

P/s : Viết H mà buồn ngủ Auto cắt cảnh *ngáp *


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net